Hỏa Hồn - Chương 113

Chương 113

“Hôn nhau đi.”

Mắt Yoon Taehee mở lớn, đầy kinh ngạc.

“…Cái gì?”

Jaegyeom hất tung chăn, bật dậy rồi trèo lên người Yoon Taehee. Chiếc giường kêu cót két dưới tác động đột ngột.

“Anh lúc nào cũng làm theo ý mình, sao tôi lại không thể?”

Jaegyeom thản nhiên nói.

“…”

Yoon Taehee nhìn cậu với vẻ mặt đầy bối rối. Thấy biểu cảm đó, Jaegyeom cảm thấy một niềm thỏa mãn hả hê. Rồi, Yoon Taehee đột ngột quay mặt đi.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Jaegyeom nắm lấy mặt Yoon Taehee, ép anh nhìn lại. Anh tỏ ra vô cùng khó chịu, mắt láo liên, không biết nhìn đi đâu.

“Nhắm mắt lại.”

Sau một thoáng do dự trước mệnh lệnh lạnh lùng, Yoon Taehee miễn cưỡng nhắm mắt, hàng mi khẽ run rẩy. Jaegyeom nhìn xuống khuôn mặt đẹp như tranh vẽ rồi từ từ cúi xuống. Ngay khi môi họ sắp chạm nhau, Jaegyeom gọi, “Này.”

Mũi họ gần như chạm nhau, Yoon Taehee mở mắt. 

“Anh không phải Yoon Taehee, đúng không?”

Vẻ mặt anh ta cứng đờ. Jaegyeom giữ chặt má anh ta, một tay chống lên thành giường và tay kia nắm chặt quai hàm anh ta với lực mạnh.

“Anh là ai?”

Ngay lúc đó, quai hàm mà Jaegyeom đang giữ đột nhiên mềm nhũn như thạch, tan ra dưới tay cậu. Jaegyeom kinh ngạc rụt tay lại. Khi cậu bối rối nhìn xuống bàn tay mình.

…Hả?

“77!”

***

“77!”

Đột ngột cảm thấy bị kéo ra, Jaegyeom mở choàng mắt. Ánh sáng trắng lóa tràn vào tầm nhìn, chói chang khó chịu. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt của Lim Hyomoon. 

“C-cái gì?”

Giật mình bởi khuôn mặt hoàn toàn khác với khuôn mặt cậu vừa thấy, Jaegyeom giật lùi đột ngột đến nỗi ngã ngửa ra sau cùng với chiếc ghế.

“Này! Cậu không sao chứ?”

Lim Hyomoon vội vàng đưa tay ra, vẻ mặt lo lắng. Jaegyeom, sau khi ngã xuống, nắm lấy tay cậu ta rồi loạng choạng đứng dậy. Nhìn Lim Hyomoon một cách bối rối, Jaegyeom quan sát xung quanh.

“Sao tôi lại ở đây…”

Đây là phòng chờ ở tầng ba của tòa nhà chính.

***

Jaegyeom đã thức trắng cả đêm.

“Nếu tôi hôn cậu, cậu có thể tát tôi.” 

Ngày hôm trước, Yoon Taehee đã hôn cậu như anh vừa nói. Và ngay khi nụ hôn kết thúc, Jaegyeom đã tát vào má anh ta. Không giống như lần trước, khi cậu bị bất ngờ, lần này cậu đủ tỉnh táo để không sử dụng bất kỳ quỷ khí nào. Tuy nhiên, cái tát đủ mạnh để khiến Yoon Taehee loạng choạng, làm vết thương trên môi anh ta vừa mới bắt đầu lành lại bị rách ra.

Sau khi bị tát, người đàn ông, với đầu bị giật sang một bên, chuyển mắt nhìn Jaegyeom. Rồi, dường như không bị ảnh hưởng bởi cơn đau, anh ta cắn vào vết thương vừa bị rách, mút môi một lần, rồi nhanh chóng quay lưng bước đi, rời khỏi lối thoát hiểm.

Bị bỏ lại một mình trong cầu thang thoát hiểm tối tăm, Jaegyeom ngồi đó ngơ ngác một lúc. Khi cậu quay trở lại văn phòng, Yoon Taehee đã tan làm và bàn làm việc của anh ta trống trơn.

Jaegyeom tát anh ta hoàn toàn vì tự ái. Cậu đã cảnh báo anh ta đừng hôn mình, nhưng người kia trắng trợn phớt lờ. Đó là một hành động oán giận vì cậu nghĩ người kia cho rằng cậu sẽ không dám đánh anh ta, nhưng kết quả là, Jaegyeom cảm thấy tức giận suốt đêm vì cảm thấy như mình đã rơi vào cái bẫy khiêu khích.

Điều khiến Jaegyeom trăn trở nhất là làm thế nào để đối phó với Yoon Taehee trong tương lai. Câu hỏi này khiến cậu trằn trọc suốt đêm và kéo dài đến ngày hôm sau.

Và trùng hợp thay, Jaegyeom phải đi làm vào sáng hôm đó. Khi cậu đến văn phòng, chỉ có Pyo Jiho và Kang Yibin đã đến. Do tính chất công việc của Ban Trục dịch, ban đêm bận rộn và ban ngày yên tĩnh hơn, đặc biệt là buổi sáng, là thời gian yên bình nhất với ít người nhất. Khi bình minh ló dạng, hoạt động của linh hồn giảm mạnh, dẫn đến giảm các sự cố và tai nạn.

Vì lý do đó, hầu hết các pháp sư trừ tà đều thích đến làm việc vào buổi sáng. Nó cho phép họ có thời gian tương đối rảnh rỗi để lướt web hoặc học tập riêng. Khi lên lịch trình cho tháng, có sự cạnh tranh gay gắt để tăng số buổi sáng có thể làm việc, đến mức cơ hội làm việc buổi sáng của người mới như Jaegyeom hoàn toàn nhờ sự nhượng bộ và cân nhắc của các thành viên trong nhóm.

Tuy nhiên, thật không may cho Jaegyeom, ca sáng đáng thèm muốn này lại là một bất hạnh. Đối với Jaegyeom đã bị những suy nghĩ giày vò cả đêm, khoảng trống yên tĩnh này thật đau đớn và cậu muốn lấp đầy khoảng trống nơi những suy nghĩ xuất hiện. Tuy nhiên, Jaegyeom là một người mới vừa gia nhập. Các tiền bối không có ý định yêu cầu người mới làm việc nhiều, đặc biệt là vào thời điểm bận rộn nhất trong ngày, vì vậy Jaegyeom không thể làm gì được.

May mắn duy nhất hôm nay là Yoon Taehee vắng mặt.

“Jaegyeom, em ổn chứ? Trông em không được khỏe lắm.”

Kang Yibin, ngồi đối diện Jaegyeom, nhìn qua vách ngăn hỏi với vẻ lo lắng. Jaegyeom đang cố gắng xua tan suy nghĩ bằng cách nguệch ngoạc viết chú trên mặt sau tờ giấy. Mặt giấy trắng tinh giờ đã kín đặc những ký tự.

“Ra ngoài hít thở chút đi.”

Kang Yibin đứng dậy, tiến lại gần và đẩy nhẹ vào lưng Jaegyeom. Dù cậu liên tục từ chối, khăng khăng rằng mình ổn, cô ấy vẫn kiên quyết đẩy. Cuối cùng, Jaegyeom đành đứng lên.

Jaegyeom rời văn phòng, lang thang dọc hành lang rồi tiến vào phòng nghỉ cùng tầng. Cuối mỗi tầng tòa chính đều có phòng nghỉ. Cậu loanh quanh bên máy pha cà phê, lò vi sóng, rồi nhặt tờ báo trên bàn và ngồi xuống. Cậu định giết thời gian ở đây trước khi quay lại làm việc.

Hoặc ít nhất… định ngồi đọc báo trong phòng nghỉ.

Nhưng rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay.

“Mơ cái chết tiệt gì không biết…”

Jaegyeom ôm đầu. Giấc mơ quái đản khiến cậu không tin nổi. Phải chăng cậu vẫn lăn tăn vì giấu giếm Yoon Taehee về cuộc trò chuyện riêng với Seok Juryeon? Hay cậu muốn trút bầu tâm sự, đến mơ cũng không buông? Nhưng cuối cùng lại hôn Yoon Taehee…

Dĩ nhiên, cậu biết rằng hành động trong giấc mơ là vô thức, không liên quan gì đến ý chí. Nhưng Jaegyeom vẫn không thể tha thứ cho chính mình trong giấc mơ đó. Vấn đề nằm ở chỗ, giấc mơ ấy quá mức chân thực.

“77, thức trắng đêm hả? Ôi trời, quầng thâm mắt kìa.”

Jaegyeom ôm đầu, bối rối ngẩng lên. Cậu quên mất sự hiện diện của Lim Hyomoon. Cậu ta đang ngồi chễm chệ đối diện bàn cậu.

“…Dù sao thì, cậu đến đây làm gì?”

Jaegyeom miễn cưỡng lên tiếng.

“Hửm? Tôi đến lấy đồ uống.”

Lim Hyomoon chỉ vào máy bán nước tự động ở góc phòng nghỉ.

“Tôi đánh thức cậu vì nghe cậu rên rỉ trong lúc ngủ, tưởng cậu gặp ác mộng.”

Lim Hyomoon đến lấy nước, thấy ai đó gục trên bàn ngủ vào buổi sáng. Cảm giác quen thuộc, nhìn kỹ lại thì ra là 77. Thấy cậu có vẻ nhàn nhã, Lim Hyomoon có chút ghen tị với Ban Trục dịch dường như rất rảnh rỗi. Tuy nhiên, thấy người đang ngủ trông như bị trói buộc và không thể động đậy, cậu ta quyết định đánh thức. Bất ngờ, phản ứng của Jaegyeom lại dữ dội hơn cậu ta tưởng.

“Cậu gặp ác mộng à? Mơ thấy gì vậy?”

Đáp lại câu hỏi của Lim Hyomoon, Jaegyeom chỉ hắng giọng.

“…Không phải tầng của cậu có phòng nghỉ sao? Sao lại đến đây?”

Jaegyeom vội vàng chuyển chủ đề.

“Hả? À, máy bán hàng ở tầng tôi bị hỏng.”

“Mau sửa đi, sao họ không sửa nhỉ”, cậu ta tự hỏi. Jaegyeom liếc nhìn Lim Hyomoon đang càu nhàu rồi quay lại nhìn tờ báo. Cậu lật tờ báo một cách vô định, lòng nặng trĩu, thở dài.

“Vậy hôm nay cậu cũng làm ca sáng à? Sao không đi xe buýt? Mấy giờ cậu rời đi?”

Đúng như dự đoán, buổi sáng bận rộn. Sáng nay, Jaegyeom đã bỏ qua vài chuyến xe buýt số 7212 và bắt một chuyến khác để đi làm. Giờ thì nỗ lực đó dường như vô nghĩa…

“Cậu ồn ào quá. Đừng nói chuyện với tôi.”

“Trò chuyện chút đi, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp.”

“Tôi không có gì để nói với cậu.”

“Sao lại không có gì để nói?” Lim Hyomoon tò mò nhìn quanh rồi nói thêm, “Vậy, chuyện gì đã xảy ra?”

“Chuyện gì?”

Jaegyeom đáp lại câu hỏi đột ngột, không đầu không cuối. Lim Hyomoon nheo mắt, hạ giọng.

“Người mà chúng ta đã nói hôm trước ấy.”

_____

Hỉu nhầm, hỉu nhầm, làm gì có chuyện cụ chủ động vậy.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo