Chương 114
“Người mà chúng ta đã nói hôm trước ấy.”
Bàn tay Jaegyeom đang mân mê mép tờ báo khựng lại. Điều này càng khiến cậu thêm bối rối, nhất là khi nó xảy ra ngay sau một giấc mơ kỳ lạ. Nhận thấy biểu cảm khó đoán của Jaegyeom, mắt Hyomoon mở lớn ngạc nhiên.
“Oa, chuyện gì thế, chuyện gì thế? Người đó liên lạc với cậu à? Người ta nói gì? Hai người đã nói chuyện gì?”
Jaegyeom cuộn mép tờ báo bằng đầu ngón tay, ngập ngừng một lát. Không phải liên lạc mà là gặp mặt trực tiếp, nhưng dù sao cũng vậy. Cảm thấy Lim Hyomoon sẽ bám riết lấy mình nếu không nói, Jaegyeom miễn cưỡng mở lời, không có ý định tiết lộ quá chi tiết.
“Tôi hỏi tại sao người đó hôn tôi.”
Mắt Lim Hyomoon trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.
“Cái gì?”
Cậu ta hỏi thẳng thừng như vậy sao?!
“Và người đó nói rằng hôn hít chẳng phải chuyện gì to tát.”
“Cái… gì?”
Mình biết ngay mà! Lim Hyomoon lùi lại như thể vừa bị đấm.
“Này! Hỏi như thế… trời ạ, cậu đúng là!”
Cả người hỏi lẫn người trả lời đều điên rồi. Lim Hyomoon nắm lấy gáy, chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, nhưng Jaegyeom, không biết cậu ta đang hình dung gì, vẫn thờ ơ.
“Cậu tự chui đầu vào rọ rồi!”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Trời ạ, tôi đã nói với cậu rồi! Sao cậu lại hỏi người đó như thế?”
Jaegyeom đáp lại với vẻ khó hiểu.
“Nếu không hỏi người hôn tôi thì tôi hỏi ai được chứ?”
“Cậu nếm phân mới biết nó không phải tương đậu sao?”
Lim Hyomoon bứt tóc trong thất vọng. Đây là tồi tệ nhất rồi. Giả sử 77 không biết gì nên hỏi thẳng thừng, nhưng hai mươi sáu tuổi rồi mà nói hôn hít chẳng phải chuyện gì to tát?! Rõ ràng, người đó không có nhân tính, còn 77 thì hoàn toàn không hay biết gì.
“Tôi thật sự không hiểu. Từ giờ tôi phải đối mặt với người đó thế nào đây…?”
Nếu không phải vì chuyện này, cậu đã không ngồi lẩm bẩm như vậy, rối rắm suy tư.
“Này! Tôi đã nói với cậu rồi. Người đó…!”
Lim Hyomoon, thất vọng đến mức muốn nổ tung, dừng lại để lấy hơi. Đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng cách lớn tiếng. Cậu ta phải giải thích thật dễ hiểu cho Jaegyeom.
“77 à. Để tôi giải thích cho cậu dễ hiểu. Này, có một đứa trẻ chưa bao giờ ăn kem trong đời. Giả sử cậu mua cho nó cây kem đầu tiên. Cậu nghĩ nó sẽ phản ứng thế nào?”
Bị ví von bất ngờ, Jaegyeom chớp mắt. Nó sẽ phản ứng thế nào? Đó không phải là câu hỏi khó, vì cậu nhớ lần đầu mua Melona cho Mesani ở siêu thị gần nhà. Mesani đã vô cùng ngạc nhiên trước hương vị đầu tiên của Melona. Cậu nhóc bị ám ảnh nhiều ngày, liên tục nói về nó.
‘Đại nhân, đại nhân, tại sao nó lại gọi là Melona? Tại sao Melona màu xanh lá cây? Tại sao Melona không tròn mà lại vuông? Em có phải ăn mỗi ngày một cái Melona không? Em có bị đau bụng nếu ăn hai cái không? Tại sao người ta không làm Melona to hơn?’
“Ừm. Nhóc ấy sẽ nói về cây kem đó không ngừng.”
“Đúng rồi! Vậy, cậu cảm thấy thế nào khi nhìn thấy điều đó?”
“Ừm… Đáng yêu, rõ ràng rồi. Khiến tôi muốn trêu nhóc ấy. Nhưng Melona ngon thật mà…”
Bất chấp câu trả lời hờ hững, Lim Hyomoon vỗ tay như thể đã nhận được một câu trả lời quá rõ ràng.
“Đúng vậy, chính xác là vậy! Cậu hiểu chưa?”
“Gì cơ?”
“Này, 77. Đối với người đó, cậu giống như đứa trẻ lần đầu nếm kem. Thấy không? Cậu nhảy dựng lên chỉ vì một nụ hôn. Phản ứng của cậu hẳn là thú vị lắm đối với người đó? Người đó hoàn toàn đang chơi đùa với cậu, thích thú khi thấy phản ứng của cậu, vui vẻ và kiểm soát cậu!”
Nghe lời ví von của Hyomoon, cậu phần nào hiểu ra.
“…Vậy, giờ tôi nên làm gì?”
Jaegyeom im lặng một lát rồi hỏi nghiêm túc.
“Cậu nên làm gì à? Tôi đã bảo cậu đừng gặp người đó nữa mà!”
“Nhưng tôi đã nói với cậu rồi, tôi phải gặp người đó một thời gian nữa.”
À, đúng rồi, Lim Hyomoon rên rỉ, vò đầu.
“Vậy thì… ừm… không phản ứng!”
“Gì cơ?”
“Không phản ứng là câu trả lời.”
“Không phản ứng?”
“Có nghĩa là cậu chỉ nên thể hiện những phản ứng tẻ nhạt. Ở đây, người suy nghĩ nhiều quá là người thua cuộc. Dù người đó nói hay làm gì, cứ giả vờ như không hề hấn gì. Người đó sẽ tự mệt mỏi và bỏ cuộc.”
Đúng vậy, nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Nếu cậu chọc một con sâu và nó quằn quại, cậu sẽ không tiếp tục theo dõi cử động của nó sao? Có lẽ nguyên tắc cũng tương tự. Nếu không có phản ứng ngay cả khi bị khiêu khích nhẹ, sự quan tâm sẽ giảm dần và anh ta sẽ bỏ đi. Jaegyeom nhận ra tình huống của mình giống như một con sâu. Nhìn lại, cậu luôn phản ứng mỗi khi Yoon Taehee khiêu khích, ngay cả ngày hôm qua.
Và nó cũng giống như trong giấc mơ cậu vừa mơ. Khi Jaegyeom thấy vẻ mặt bối rối của Yoon Taehee, cậu cảm thấy hơi hài lòng. Khi trải nghiệm cảm giác của đối phương, cậu phần nào hiểu được tâm lý của anh ta.
“Ừ, cậu nói đúng.”
Jaegyeom sau một hồi suy tư, cuối cùng cũng gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm vậy từ giờ.”
Cậu lặp lại trong lòng những gì Lim Hyomoon đã nói. Ừ. Từ giờ trở đi, dù Yoon Taehee nói hay làm gì, cậu cũng sẽ bỏ qua… Ban đầu đây là cuộc trò chuyện cậu muốn tránh, nhưng sau khi nói chuyện với Lim Hyomoon, cậu cảm thấy như đã tìm được câu trả lời cho mình. Cậu cảm thấy phần nào nhẹ nhõm.
“Nhưng… thành thật mà nói, tôi muốn sống hòa hợp với người đó.”
Vì vậy, Jaegyeom thấy mình mở lòng mà không nhận ra.
“Vì… thành thật mà nói, tôi không ghét người đó. Tôi nghĩ chúng tôi là những người duy nhất thực sự hiểu nhau. Tôi thậm chí còn nghĩ chúng tôi có thể trở thành bạn bè. Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi. Chỉ có tôi là kẻ ngốc nuôi hy vọng.”
Lim Hyomoon lắng nghe câu chuyện của cậu với vẻ nghiêm túc chưa từng thấy. Sau khi kết thúc, Jaegyeom đột nhiên cảm thấy lúng túng và chuyển ánh mắt đi, vò tờ báo một cách vô thức.
“77 à, ừm… có hy vọng không phải là sai.”
Hyomoon nói nhỏ nhẹ.
“Đó không phải lỗi của cậu. Ừm, tất nhiên, nếu cậu không có hy vọng, cậu sẽ không thất vọng. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần tiếp tục có hy vọng để sống. Nếu không, cuộc sống chẳng phải quá nhàm chán sao?”
Jaegyeom dừng lại, nhìn Hyomoon.
“Vậy nên hãy coi như đây là một cú xịt và nói, ‘Kệ đi, lần sau sẽ tốt.’ Cứ rũ bỏ với tâm thế đó, hiểu không? Ý tôi là, đừng quá đau lòng. Được chứ? Cậu hiểu rồi đúng không? Lần sau cậu sẽ gặp được người tốt hơn, nhóc ạ! Nhưng lần sau, thử người cùng tuổi, đừng lớn tuổi hơn nữa!”
Lim Hyomoon nhiệt tình nói thêm. Dù kết luận có vẻ đi lệch hướng bất ngờ, Jaegyeom cảm thấy kỳ lạ là lại cảm động. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong lời nói, một lời an ủi ấm áp vang vọng trong lòng.
Lim Hyomoon là một người tốt hơn nhiều so với cậu đã nghĩ.
“…”
Jaegyeom lặng lẽ cuộn góc tờ báo.
‘Mình ghét pháp sư trừ tà.’
Như thường lệ với chuyện đời, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành pháp sư trừ tà trong đời. Cậu trở thành một người trong số họ vì bất khả kháng, không phải vì lựa chọn. Cậu nghĩ tất cả pháp sư đều là kẻ lừa đảo và vô lại, không đáng để giao du. Quan điểm của cậu vẫn không thay đổi ngay cả bây giờ nhưng…
Đột nhiên cảm thấy bối rối, Jaegyeom nhìn chằm chằm vào Hyomoon.
“Sao cậu nhìn tôi như vậy?”
“Này. Tại sao cậu lại trở thành pháp sư trừ tà?”
Bị câu hỏi đột ngột làm bất ngờ, Lim Hyomoon chớp mắt.
“Gì cơ? Sao tự nhiên lại hỏi vậy…”
“Lý do cậu trở thành pháp sư trừ tà là gì?”
Biểu cảm của Jaegyeom rất nghiêm túc khi cậu hỏi câu hỏi một cách quyết liệt, khiến Hyomoon nghịch chiếc khuyên tai, hơi ngạc nhiên. Cậu ta thực sự tò mò sao?
“Tại sao tôi trở thành pháp sư trừ tà, à, rõ ràng là vì…”
Lim Hyomoon bắt đầu nói, rồi trở nên nghiêm túc. Jaegyeom cảm thấy hơi lo lắng trước phản ứng của cậu ta.
Để xua đuổi tà ma khỏi vùng đất này? Vì tinh thần trách nhiệm bảo vệ con người bằng khả năng của mình? Để chứng minh giá trị bản thân? Trở thành người làm những việc tốt và chính nghĩa?
“Vì có lương hưu khi về già.”
“…Cái gì?”
“Cậu không biết về bát cơm sắt* sao? Làm công chức là tốt nhất.”
Ánh mắt của Lim Hyomoon vô cùng kiên định khi cậu ta nói.
“Tôi định ôn thi công chức nếu trượt kỳ thi pháp sư trừ tà. Tất cả bạn bè tôi đều đang ôn thi bây giờ… 77 à, nếu cậu có vào đại học, cậu nhất định phải học trường kỹ thuật. Đặc biệt là không học khoa học xã hội và nhân văn, tuyệt đối không. Từ một người đã sống trước vài năm, nghiêm túc đấy. Đây là lời khuyên sẽ trở thành xương thịt của cậu. Cậu sẽ chỉ thất nghiệp nếu tốt nghiệp với những bằng cấp đó. Sao tôi lại học triết học, trong khi học thuật nên được theo đuổi ở nhà với một cuốn sách mở, suy ngẫm một mình…”
Lim Hyomoon thao thao bất tuyệt với hàng lông mày nhíu lại.
“…”
Trong thời buổi thiếu việc làm nghiêm trọng, còn công việc nào tốt hơn công chức…
“À, được rồi. Chúc cậu làm tốt…”
Cuối cùng, Jaegyeom cảm thấy thật mệt mỏi.
_____
*Bát cơm sắt: Ám chỉ công việc ổn định, ít có khả năng bị sa thải. Thường nói về công chức nhà nước.
Ông nói gà bà nói vịt…. Có kết quả là được.