Hỏa Hồn - Chương 122

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 122

Hôm đó, vị đại sư mặc bộ hanbok cách tân bằng vải gai, mái tóc bạc phơ búi gọn, thong dong dạo bước quanh chợ Hwamun, tay chắp sau lưng.
Sau khi chậm rãi dạo quanh, ngắm nhìn một lượt, ông hướng về phía cây du lớn ở cuối chợ như thường lệ. Bóng mát rậm rạp của cây là nơi ông hay ngồi nghỉ chân.

Đặt mình xuống vị trí quen thuộc dưới tán cây, đại sư vừa nhấm nháp điếu thuốc vừa bày bàn cờ tướng, tự chơi một mình – thú vui giản dị của ông. Cả ngày ông ngồi đó, tự đấu cờ, thỉnh thoảng có người qua đường tự nhiên ngồi xuống cùng ông. Nếu gặp đối thủ khiến ông ưng ý, ông khẽ buông một câu.

“Mùa hè năm nay đừng đến gần sông nước.”

“Con nên đến thăm mộ mẹ một lần đi.”

“Ba tháng tới phải cẩn thận xe cộ.”

Đối phương có khi là người dân trong làng.

“Không biết sẽ buồn thế nào khi nhắm mắt xuôi tay mà bỏ lại con cái.”

“Con cháu sống sung túc, cớ sao phải động vào, động vào làm gì.”

“Cơm cúng giỗ cũng chẳng được ăn, nên mới đói bụng thế.”

Có khi lại là một linh hồn vô tình lướt qua.

Thỉnh thoảng, đại sư trải chiếu ra, bày hàng bán. Ông mang theo rau rừng hái được khi lên núi cầu nguyện, hay rau củ tự trồng trong vườn nhà, đặt từng rổ nhỏ bán cho khách qua đường.

“Bác ơi, chà là này bao nhiêu tiền ạ?”

Hôm đó, ông bày bán chà là hái từ cây sau nhà. Đại sư đang ngậm điếu thuốc, mắt dán vào bàn cờ, khẽ liếc lên nhìn khách. Một chàng trai đeo ba lô dừng chân, chăm chú ngắm nghía những quả chà là xếp ngay ngắn trên chiếu.

“Một hộp mười ngàn.”

Đại sư ngồi bắt chéo chân, đáp lại bằng giọng hờ hững.

“Hừm… Mười ngàn á? Mười ngàn thì hơi…”

Chàng trai nghiêng đầu, đùa cợt thêm một câu.

“Bác lấy giá hơi cao đấy chứ?”

Đại sư, vốn đang tập trung vào bàn cờ, ngẩng đầu lên.

“Có vài quả bị dập, lại còn không ít quả bị sâu nữa, bác giảm giá chút đi ạ.”

Khi ánh mắt họ chạm nhau, chàng trai nở nụ cười rạng rỡ.

“…”

Đại sư nhìn chàng trai một lúc, rồi quay lại với bàn cờ.

“Thế thì đừng mua.”

Câu trả lời lạnh lùng, không chút luyến tiếc, khiến chàng trai bật cười khẽ. Đại sư giả vờ không để tâm, tiếp tục dán mắt vào ván cờ. Chàng trai ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với ông.

“Bác ơi, sao bác lại chơi cờ một mình thế ạ?”

Cờ tướng, trò chơi chiến thuật cổ xưa bắt nguồn từ cuộc chiến giữa Sở và Hán, đòi hỏi hai người luân phiên tấn công và phòng thủ để phân định thắng thua. Các quân cờ như Pháo, Xe, Tốt, mỗi loại có cách di chuyển riêng theo quy tắc, và chiếm được ‘Cung’ – biểu tượng của Vua – sẽ lập tức giành chiến thắng.

Vì mô phỏng chiến tranh, cờ tướng đương nhiên cần đối thủ để đấu trí. Nhưng đại sư lại tự mình đảm nhận cả hai vai, vừa là quân mình, vừa là quân địch, độc diễn một ván cờ.

“Bác vừa là Hán, vừa là Sở. Bác biết rõ mình nghĩ gì khi di chuyển quân cờ, vậy tự chơi một mình thì có ý nghĩa gì chứ?”

Hỏi xong, chàng trai vừa quan sát thì đại sư rút ra một điếu thuốc dài mảnh, kẹp lên miệng.

“Khi đánh cờ phe Sở, lão chẳng thấy gì, nhưng khi sang phe Hán, mọi thứ lại rõ như ban ngày.”

Khi nhập vai phe Sở, ông không nhìn ra điều gì, nhưng khi chuyển sang phe Hán, mọi nước đi hiện lên rành rọt. Tâm trạng ông cũng vì thế mà thay đổi từng phút. Đôi lúc, ông còn tự đi ngược lại ý định ban đầu. Đại sư châm lửa điếu thuốc, chậm rãi nói tiếp.

“Có lúc lão nghĩ phải để một bên thắng, nhưng rồi lại thương phe đang thua, nên cố tình đi nước cờ vòng vo… Cứ luân chuyển giữa hai phe như vậy, chẳng bao giờ biết chán.”

Ông cười khúc khích, ngả đầu ra sau, nhả một làn khói thuốc.

“Phe này thắng thì lão cũng thắng, phe kia thắng thì lão cũng thắng, nhưng kỳ lạ thay, cuối cùng tâm trí lão lại nghiêng về một phía. Hóa ra, lòng người vốn dĩ luôn thiên vị.”

Nghe Đại sư nói, chàng trai cúi nhìn bàn cờ, lẩm bẩm như tự nhủ.

“Đúng vậy. Vậy nên đây là cuộc chiến với chính mình.”

Chàng trai ngồi xổm im lặng một lúc, rồi bất ngờ lên tiếng.

“Bác ơi, vậy thì làm thế này đi.”

Đại sư, đang phì phèo điếu thuốc, nhìn xa xăm về ngọn núi, nghe vậy bèn quay lại nhìn chàng trai. Khi ánh mắt họ giao nhau, chàng trai cười toe toét, nhăn mũi đầy tinh nghịch.

“Bác đánh một ván cờ với cháu nhé? Nếu cháu thắng, bác giảm giá chà là cho cháu được không?”

Dù lời đề nghị hơi táo tợn, nhưng không gây khó chịu. Đại sư từ từ nở một nụ cười. Đây không phải ý tồi. Hôm nay chẳng ai ghé qua, ông đang thấy chán.

“Cháu biết đánh cờ không?”

“Hồi nhỏ cháu từng chơi vài lần với ông nội.”

Đại sư gật đầu đồng ý. Chàng trai ngồi xếp bằng đối diện ông trong căn chòi nhỏ. Đại sư thu dọn các quân cờ rải rác trên bàn, đổ chúng vào một chiếc hộp. Ông chọn phe Hán, còn chàng trai chọn phe Sở.

“Cháu muốn bỏ Pháo hay Xe thì cứ nói.”

Đại sư hào phóng đề nghị. Pháo và Xe là hai quân cờ mạnh nhất trong cờ tướng. Việc bỏ một trong hai quân này đồng nghĩa với việc từ bỏ lực lượng chủ lực, một dạng nhượng bộ thường dành cho những người chơi có trình độ chênh lệch lớn. Nếu so với cờ vây, điều này tương tự như việc nhường vài nước cờ cho người mới chơi.

“Thôi… thế thì chán lắm. Không cần đâu ạ.”

Chàng trai nhíu mày, lắc đầu từ chối.

Ván cờ cuối cùng cũng bắt đầu. Gió mát lùa qua căn chòi thoáng đãng, thỉnh thoảng làm xào xạc tán lá cây du. Tiếng quân cờ gỗ va vào nhau vang lên đều đặn, tạo nên âm thanh dễ chịu.

Hai người lặng lẽ di chuyển quân cờ qua lại.

Đại sư, vốn ngồi thoải mái với một chân co lên, dần thay đổi tư thế. Ông ngồi xếp bằng như chàng trai, lưng thẳng tắp.

“Này, vị quan mặc áo bào kia, có việc gì mà tìm đến lão già co ro này thế này?”

Đại sư vừa nhìn bàn cờ vừa buông lời, giọng như chẳng chút để tâm.

“…”

Tay Yoon Taehee, đang định di chuyển một quân cờ, khựng lại giữa không trung.

“Chả trách từ sáng nay lòng lão bứt rứt khó chịu, thần linh cũng chẳng đáp lời. Vị quan chuyên trừ tà diệt quỷ kia, rốt cuộc có mưu đồ gì mà tìm đến tận đây…”

‘Vị quan mặc áo bào’. Yoon Taehee khẽ mỉm cười. Như anh đã biết rõ về Đại sư Yeohye, ông cũng sớm nhìn thấu thân phận của anh. Đại sư đặt quân cờ của mình lên quân cờ của Yoon Taehee. Cạch, một tiếng động trầm vang lên. Ông giành điểm trước. Dù mất một quân, Yoon Taehee vẫn không chút dao động.

“Ngài quen biết nhiều nhân vật quan trọng nhỉ.”

Yoon Taehee không rời mắt khỏi bàn cờ, khẽ lên tiếng.

“Ngài có thể giới thiệu cho cháu vài người không?”

“Cháu đang nói gì thế?”

Cạch, lần này Yoon Taehee ăn lại một quân của đại sư. Ván cờ trở về thế cân bằng.

“Hãy chia sẻ cho cháu vài thứ vụn vặt đi.”

Các thầy pháp thờ phụng thần linh thường bị trói buộc bởi nhiều quy tắc. Nếu làm trái ý thần hoặc hành động sai trái, thần linh họ phụng sự sẽ trừng phạt hoặc nổi giận. Là bề tôi của thần, việc không thoát khỏi sự can thiệp của thần là điều hiển nhiên.

Vì vậy, một thầy pháp chân chính luôn phân định rõ ràng giữa việc nên làm và không nên làm, chỉ nhận những yêu cầu phù hợp. Đại sư Yeohye cũng không ngoại lệ. Là đệ tử của thần, ông kiên quyết từ chối những thỉnh cầu trái đạo lý.

“Những yêu cầu xấu xa, bẩn thỉu ấy, sao ngài không giao cho cháu xử lý?”

Ngược lại, pháp sư trừ tà không thờ phụng thần linh nào nên tự do hơn nhiều.

“Dù sao chúng cũng chỉ là thứ bỏ đi. Cháu sẽ tái chế chúng một cách đẹp đẽ.”

“Gom nhặt rác rưởi để làm gì?”

Đại sư vừa châm điếu thuốc vừa hỏi, giọng hờ hững.

“Để kiếm một món hời lớn.”

“Kiếm hời? Kiếm cái gì chứ?”

Yoon Taehee cười khẩy, đáp.

“Tiền ạ.”

Dù nói vậy, thực tế Yoon Taehee không quá quan tâm đến tiền bạc. Nhưng trước mặt đại sư, anh quyết định đóng vai một kẻ tham lam. Một pháp sư trừ tà hám tiền, bí mật làm thêm ngoài Sở Narye – như vậy là đủ. Tiết lộ mục đích thật sự của Bích Tà Đoàn là điều ngu ngốc.

“Cháu có khứu giác nhạy bén với mùi tiền. Cháu có chút tài kinh doanh. Nếu ngài giao cho cháu những yêu cầu bị từ chối, cháu sẽ vắt kiệt tiền từ chúng.”

Đại sư gõ nhẹ tàn thuốc, ra hiệu cho anh tiếp tục.

“Cháu sẽ trả hoa hồng đầy đủ cho ngài, tùy ngài muốn bao nhiêu.”

Yoon Taehee khéo léo thêm vào. Đại sư khẽ mỉm cười.

“Trong bụng cháu có một con rắn đen ngòm, nên cuộc sống này chẳng phải là sống.”

Câu nói kỳ lạ, chẳng liên quan đến mạch chuyện, khiến Yoon Taehee giật mình ngẩng lên.

“Này, lão có một điều nhận ra trong đời…”

Đại sư nhả làn khói thuốc, ánh mắt đăm đăm nhìn Yoon Taehee.

“Những kẻ mù quáng vì tiền chẳng bao giờ tự nhận mình tham lam.”

Yoon Taehee lặng lẽ nhìn đại sư, ánh mắt bình thản không gợn sóng.

“Thật sự là vì tiền sao?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo