Hỏa Hồn - Chương 124

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 124

Đêm qua, đoàn chủ đã triệu tập Heukje và giao cho anh ta một nhiệm vụ: xâm nhập vào giấc mơ của Jaegyeom để tìm hiểu nội dung cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Seok Juryeon, sau đó trở về báo cáo.

Theo đó, Heukje đã đến ngôi nhà của Jaegyeom. Anh ta khéo léo hòa mình vào bóng của một cây cổ thụ lớn trải dài trong sân, hóa thành một phần của bóng cây, lặng lẽ vươn tới gần cửa sổ phòng cậu thiếu niên. Từ đó, Heukje âm thầm quan sát bên trong, kiên nhẫn chờ đợi Jaegyeom chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, không hiểu vì sao, Jaegyeom cứ trằn trọc suốt đêm, không chịu nhắm mắt. Để có thể xâm nhập vào giấc mơ, điều kiện tiên quyết là cậu ta phải ngủ, và tình huống này khiến Heukje vô cùng bối rối.

Khi bình minh ló dạng, Heukje đứng đó, lòng ngập tràn do dự, phân vân không biết có nên từ bỏ nhiệm vụ và quay về hay không.

May mắn thay, ngay lúc ấy, Jaegyeom cuối cùng cũng chợp mắt được một chút.

Heukje không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng đi vào ý thức của thiếu niên. Tuy nhiên, vì giấc ngủ quá nông, việc trực tiếp can thiệp vào giấc mơ trở nên cực kỳ bất ổn. Vì vậy, Heukje quyết định thay đổi chiến lược, gieo một ‘hạt giống’ vào sâu trong ý thức của Jaegyeom, rồi lặng lẽ rút lui.
‘Hạt giống’ ấy kết nối với ý thức của Heukje, đảm bảo rằng nếu Jaegyeom mơ lần nữa, nó sẽ kích hoạt, cho phép anh ta trở thành một phần của giấc mơ. Dẫu vậy, vì ý thức của Jaegyeom là chủ thể chính, khả năng kiểm soát giấc mơ của Heukje sẽ yếu hơn so với cách xâm nhập trực tiếp. Nhưng đối với nhiệm vụ này, chỉ cần trò chuyện vài câu là đủ.

Dù Jaegyeom có cảnh giác đến đâu, trong giấc mơ, những bức tường phòng thủ tâm lý của cậu ta cũng sẽ sụp đổ. Vì thế, không cần phải tra hỏi dai dẳng, thiếu niên sẽ tự nhiên bộc lộ những bí mật đang giấu kín.

Vài giờ trước, có lẽ Jaegyeom đã ngủ trưa. Cuối cùng, cậu ta bắt đầu mơ, và đúng như kế hoạch, Heukje trở thành một phần của giấc mơ ấy, có cơ hội tiếp cận cậu thiếu niên.

Sau khi hoàn tất, Heukje trở về và kể lại cho Đoàn chủ những gì anh ta phát hiện trong giấc mơ của Jaegyeom.

“Có vẻ như Ủy viên Sở Narye đang quan tâm đến cậu ta.”

Đoàn chủ, lúc ấy đang lăn quả hạch trong tay, nghe vậy bỗng ngẩng lên, ánh mắt sắc bén hướng về phía Heukje.

“Cậu ta nói rằng Seok Juryeon đã bảo sắp tới sẽ có lệnh triệu tập từ cấp trên. Có lẽ trong thời gian tới, hai người họ sẽ có cơ hội gặp mặt.”

Đoàn chủ trầm ngâm một lúc, không nói gì. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay buông lỏng, mắt đăm đăm nhìn vào chiếc bàn mà không hề nhúc nhích.

“…”

Đoàn chủ thở dài, xoa xoa đuôi lông mày rồi hỏi.

“Còn gì nữa không?”

Heukje suy nghĩ một lát, rồi khẽ đáp.

“Trong giấc mơ… cậu ta đã hỏi ‘đây là mơ à’.”

“…Cái gì?”

Đoàn chủ thốt lên, mắt hơi tròn xoe vì ngạc nhiên. Bàn tay đang nghịch khóa kéo áo khoác đột ngột dừng lại. Anh buông chân đang bắt chéo, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.

“Thật sao?”

Đoàn chủ hỏi lại, giọng đầy nghi hoặc, như không thể tin nổi.

“Vâng… Đó là lần đầu tiên tôi gặp một người nhận ra mình đang mơ, nên tôi cũng rất bất ngờ. Vì vậy, khả năng kiểm soát giấc mơ của tôi bị suy yếu đáng kể. Cậu ta bắt đầu hành động theo ý mình, dần giành lấy quyền chủ động. Kết quả là… về sau, giấc mơ đã bị phá vỡ phần nào.”

Heukje cúi mắt, giọng bình thản. Đoàn chủ lập tức hạ giọng hỏi.

“…Vậy rồi? Cậu ấy có phát hiện ra không?”

“Không. Cậu ta không phát hiện.”

Nghe câu trả lời, đoàn chủ như trút được gánh nặng, khẽ cúi đầu xuống, thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, ngay trước khi Jaegyeom có thể nhận ra điều gì bất thường, cậu đã tỉnh giấc do một sự can thiệp từ bên ngoài, khiến giấc mơ kết thúc đột ngột. Nếu không có ai đánh thức, chắc chắn cậu thiếu niên đã nhận ra giấc mơ mình trải qua không hề bình thường.

“Được rồi. Vậy là ổn.”

Đoàn chủ nói, giọng nhẹ nhõm. Tuy nhiên, anh vẫn không giấu được sự bất ngờ. Vẻ mặt trở nên phức tạp, tay vô thức vuốt mái tóc, rồi anh khẽ thở dài, như đang trăn trở điều gì.

“À, còn nữa…”
Heukje ngập ngừng lên tiếng, dường như còn điều gì muốn nói. Đoàn chủ nhìn anh ta, ánh mắt như ra hiệu hãy tiếp tục. Heukje cúi mắt, giọng hơi khó chịu.
‘Và… cậu ta đã định hôn ngài.’

Heukje, người vốn hiếm khi mất bình tĩnh, lúc đó thực sự giật mình đến mức suýt buông lỏng ý thức.

Khi trở thành một phần của giấc mơ, Heukje nhận ra mình đang đóng vai đoàn chủ. Điều này không làm anh ta bối rối, bởi đóng giả hay bắt chước đoàn chủ chẳng phải việc gì quá khó. Dù sao, đây là giấc mơ của Jaegyeom, nên Heukje đã thu thập hình ảnh về đoàn chủ từ ý thức của cậu ta và tái hiện một cách hoàn hảo. Đoàn chủ trong giấc mơ là bản sao của những gì Jaegyeom từng trải nghiệm ngoài đời thực. Vì thế, cậu thiếu niên chấp nhận Heukje là đoàn chủ mà không chút nghi ngờ.

Nhờ vậy, Heukje đã khám phá bí mật của Jaegyeom một cách suôn sẻ.

Nhưng rồi, Heukje đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn. Khoảnh khắc ấy đến ngay sau khi anh ta hoàn thành nhiệm vụ của đoàn chủ. Theo kế hoạch, sau khi xong việc, Heukje định đưa Jaegyeom vào giấc ngủ sâu hơn, để cậu chìm vào một giấc mơ trong mơ, rồi rời đi mà không chút lưu luyến.

‘Anh thả tóc xuống nhìn đẹp hơn.’

Nhưng thiếu niên không chịu ngủ mà cứ líu lo nói chuyện với Heukje. Ban đầu, khi cậu hỏi ‘Đây là mơ à?’, Heukje chỉ thấy ngạc nhiên và thán phục sự nhạy bén của Jaegyeom. Nhưng rồi, anh ta nhận ra quyền kiểm soát giấc mơ đang dần rơi vào tay cậu. Hơn nữa, những lời Jaegyeom nói là điều anh ta chưa từng nghe từ đoàn chủ ngoài đời thực. Trước tình huống bất ngờ này, Heukje bắt đầu lúng túng, không biết phải phản ứng ra sao.

Khoảnh khắc anh ta nhận ra mình hoàn toàn mất kiểm soát là khi Jaegyeom bắt đầu di chuyển tự do. Cậu leo lên người đoàn chủ – tức Heukje đang đóng vai – và ngồi lên, khiến tình thế đảo ngược hoàn toàn. Heukje không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Với một mộng ma như Heukje, đây là tình huống tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng.

Nhưng lúc đó, anh ta quá hoang mang nên không kịp nổi giận.

Bởi lẽ, Jaegyeom đã định hôn anh ta. Heukje sững sờ, cố gắng chống cự, nhưng cơ thể như bị đè nặng bởi một tảng đá, hoàn toàn bất động.
Anh ta không thể tin nổi lại có một con người kỳ lạ đến vậy.

Trong cơn hoang mang, Heukje cố gắng quan sát tình hình và nhận ra có vẻ như Jaegyeom và đoàn chủ từng hôn nhau trước đây, điều này càng khiến anh ta kinh ngạc hơn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa họ, và liệu ngài Taehee có…

“Ừ. Còn gì nữa không?”

“…Không có gì ạ.”

Heukje đáp sau một thoáng do dự, nuốt lại những lời định nói. Paehyeon và đoàn chủ trao nhau ánh mắt nghi ngờ, bởi sự lấp lửng của Heukje là điều rất hiếm thấy. Nhưng đoàn chủ chỉ nhìn anh ta một lúc, rồi gật đầu, không hỏi thêm.
Heukje cúi chào, rồi quay lưng rời đi.

“Sắp tới sẽ có lệnh triệu tập từ cấp trên à…”

Sau khi Heukje rời khỏi, đoàn chủ ngồi lặng lẽ, suy ngẫm về những gì vừa nghe. Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cảm.

“…”

Nhưng rồi, anh chợt nhận ra hôm nay đình viện có vẻ yên tĩnh lạ thường.

“Những người còn lại đâu? Họ đi đâu hết rồi?”

“Có lẽ họ đang tụ tập trong phòng cuối cùng.”

“Vậy sao?”

Đoàn chủ kéo khóa áo khoác lên tận cằm, rồi đứng dậy. Paehyeon lặng lẽ bước theo sau như một cái bóng. Tà áo choàng đỏ dài đến đầu gối của đoàn chủ phấp phới nhẹ nhàng theo từng bước chân. Khi đến gần cuối hành lang, tiếng xì xào bàn tán của các linh quỷ ngày càng rõ rệt.
Không gõ cửa, đoàn chủ đẩy mạnh cánh cửa và bước vào.

“Chào mọi người.”

Trong căn phòng rộng rãi, ba Linh quỷ đang tụ tập.

“Chị đoàn chủ ơi!”

Một linh quỷ mang hình dạng đứa trẻ lao đến. Cậu bé khoảng bảy tuổi, mái tóc bát úp cắt ngắn như đội mũ bảo hiểm, mặc áo phông hoa rực rỡ. Trên má cậu bé điểm vài nốt tàn nhang đáng yêu, hai chiếc răng cửa bị mất khiến cậu trông càng thêm ngây thơ. Trên lưng, cậu bé đeo một cây đàn cổ cầm lớn hơn cả thân hình mình, nhưng mang nó nhẹ nhàng như chỉ là một chiếc túi.

Đoàn chủ nhìn Linh quỷ nhỏ chạy tới, nhướng mày, dang rộng hai tay. Yeonok nhảy cẫng lên, lao vào vòng tay anh.

“Ai chà, đây là ai thế nhỉ? Có phải Yeonok dễ thương của chúng ta không nào.”

Đoàn chủ mỉm cười, nhấc bổng Yeonok lên bằng một tay.

“Chị ơi! Yeonok đợi chị lâu lắm rồi… Sao giờ chị mới tới!”

Yeonok vừa trách vừa dùng nắm tay nhỏ đấm nhẹ vào vai đoàn chủ.

“Vậy sao? Dạo này chị bận lắm.”

“Chị ơi, chị đoàn chủ ơi.”

“Ừ.”

“Chị có nhớ Yeonok không? Nói đi, chị nhớ Yeonok lắm phải không?”

Yeonok ôm chặt cổ đoàn chủ, giọng nũng nịu.

“Ừ, chị nhớ Yeonok nhiều lắm.”

Hài lòng với câu trả lời, Yeonok cười khúc khích, đưa bàn tay nhỏ xíu xoa xoa cằm đoàn chủ. Dù vừa cạo râu cẩn thận, cằm anh vẫn thô ráp khi chạm vào. Yeonok thích cảm giác ấy, thường xuyên ôm anh và vuốt ve cằm.

Đoàn chủ yêu quý Yeonok như đứa em út nhỏ bé của mình.

“Chị ơi, dạo này em tiến bộ rất nhiều đó!”

Yeonok trượt xuống khỏi tay đoàn chủ, vội đặt cây đàn cổ cầm xuống, vui vẻ gảy dây đàn tinh tinh, rồi ngước nhìn anh với ánh mắt rạng rỡ.

“Nào! Giờ hãy nghe Yeonok biểu diễn nha.”

Cậu bé cầm que gảy, chuẩn bị chơi đàn. Nhưng đoàn chủ nhíu mày, không mấy hào hứng, lắc đầu từ chối.

“Ừm… Để sau đi.”

Ngay lúc đó, tay Yeonok trượt nhẹ.

Tinh tinh…

Một âm thanh lạ vang lên từ cây đàn cổ cầm.

“…Hả?”

Một đám mây buồn bã thoáng phủ lên khuôn mặt Yeonok.

_____

Thắng làm vua, thua lẻn vào mơ tra hỏi. Để nhóc mập mờ biết cụ ngồi lên người mộng ma mà hôn thì nhóc lườm cho cháy mặt.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo