Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 125
“Chị ơi… đừng làm Yeonok buồn mà…”
Yeonok đưa đôi bàn tay nhỏ bé lên che mặt, giả vờ nức nở đầy kịch tính. Đoàn chủ đứng đó, lúng túng khoanh tay, khẽ thở dài không thành lời.
Ngay lúc ấy, Paehyeon từ phía sau bước tới, nét mặt nghiêm nghị, lên tiếng ngăn cản Yeonok.
“Vô lễ. Bớt nhõng nhẽo lại đi.”
Nghe lời quở trách của Paehyeon, Yeonok lập tức ngừng khóc. Cậu bé chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chợt đổi thay, lóe lên một tia độc địa khi nhìn thẳng vào Paehyeon.
“Chị Paehyeon à… đừng vô cớ gây hấn với Yeonok như thế chứ…”
Paehyeon khẽ nheo mắt, đáp lại bằng ánh nhìn giễu cợt.
“Gây hấn ư? Hay là ngươi định để ngài đoàn chủ chứng kiến thứ gọi là ‘địa ngục đồ’ của ngươi?”
Năng lực của Yeonok, một Linh quỷ, là khả năng kéo đối phương vào trạng thái ‘địa ngục’. Paehyeon thường gọi những gì Yeonok khiến người khác nhìn thấy là ‘địa ngục đồ’, bởi đó không phải địa ngục thật sự, mà là hình ảnh về tình cảnh bi thảm nhất mà mỗi người có thể trải qua. Do đó, mỗi người sẽ đối diện với một ‘địa ngục đồ’ khác nhau.
Cây đàn tranh cổ mà Yeonok mang theo được chế tác từ gỗ ngô đồng – loại gỗ từng chứng kiến vô số người treo cổ tự vẫn qua hàng thế kỷ. Chất chứa oán hận và bi kịch sâu sắc, âm thanh của cây đàn ấy chẳng khác nào tiếng than khóc ai oán.
Khi Yeonok gảy đàn, người nghe sẽ thấy hiện lên trước mắt những cảnh tượng kinh hoàng nhất mà họ có thể tưởng tượng, như một cuốn phim chậm rãi tua lại. Những ai lắng nghe sẽ buộc phải đối mặt với tình huống tàn khốc và đau thương nhất trong đời mình. Nếu họ có người thân yêu, họ sẽ thấy người ấy dần chết đi. Nếu họ đang theo đuổi một mục tiêu, họ sẽ chứng kiến cảnh mình thất bại thảm hại. Và nếu họ mang trong lòng ký ức đau đớn muốn lãng quên, ký ức ấy sẽ lặp đi lặp lại không ngừng trước mắt họ.
“Dù sao cũng phải thừa nhận rằng tiếng đàn của Yeonok vừa đẹp đẽ vừa khiến người ta rơi lệ chứ!”
“Đẹp đẽ cái nỗi gì? Chỉ thấy rùng rợn mà thôi.”
Tiếng đàn tranh cổ của Yeonok mang vẻ đẹp thê lương, vừa cuốn hút vừa tàn phá tâm trí người nghe.
“Thôi nào, hai người đừng tranh cãi nữa. Phải sống hòa thuận với nhau.”
Đoàn chủ, người đang lặng lẽ quan sát cuộc tranh luận, nhẹ nhàng lên tiếng hòa giải.
“Không đâu ạ. Chính chị Paehyeon là người nói xấu Yeonok trước đấy ạ.”
“Đừng ảo tưởng rằng ta sẽ mãi nuông chiều cái tính vô lễ của ngươi.”
Thế nhưng, hai Linh quỷ này dường như không có ý định chấm dứt màn đấu khẩu căng thẳng.
“Thôi được, vậy thì… các người muốn cùng nhau chịu phạt không?”
Đoàn chủ khẽ nhướng mày, nói bằng giọng đùa cợt nhưng đầy ẩn ý.
“…”
“…”
Lời cảnh báo ấy mang chút tình cảm ấm áp. Yeonok phồng má, mặt mày bực bội. Paehyeon cũng lộ vẻ khó chịu, lảng mắt sang hướng khác.
“Ngài đoàn chủ! Công việc của ngài đã suôn sẻ chứ ạ?”
Nhân lúc không khí dịu xuống, Saero đang theo dõi tình hình, vội vàng cúi chào đoàn chủ. Cậu ta xoay một vòng, tự hào khoe bộ trang phục mình đang mặc.
“Ngài hãy nhìn xem ạ! Đây là bộ trang phục do chính tay ta may đấy. Có đẹp không ạ?”
Đoàn chủ mỉm cười nhẹ, gật đầu đáp. “Ừ, đẹp đấy.”
“Trông thật tuyệt! Hợp với chị Saero lắm.”
“Quả không hổ danh Yeonok, mắt nhìn thật tinh tế.”
“Yeonok cũng muốn thử mặc một lần xem!”
Saero và Yeonok rất hợp nhau. Cả hai đều tràn đầy sức sống, hơi kỳ lạ, và cùng không ưa tính cách cứng nhắc, khó gần của Paehyeon.
“Yeonok có mặc được bộ này không? Đây chính là story của ta mà!”
“Không phải story, mà là style.”
Dù đoàn chủ có chỉnh sửa lời nói hay không, Saero và Yeonok vẫn mải mê thử đồ, thay đồ, cười đùa rộn ràng. Paehyeon dường như không hài lòng với sự náo nhiệt của hai Linh quỷ, nhưng anh ta chọn im lặng không can thiệp.
Đoàn chủ khẽ cười, đưa mắt nhìn quanh rồi nhẹ nhàng vẫy tay về phía một người.
“Hyungwoon, chào cậu.”
Linh quỷ Hyungwoon sở hữu thân hình khổng lồ, trông như một con bò đực lớn. Áo khoác để mở, để lộ lồng ngực vạm vỡ, khiến anh ta giống một tên côn đồ hay sơn tặc hơn là một Linh quỷ.
“Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ…”
“Ôi!! Đoàn chủ!! Đã bao lâu rồi nhỉ!!”
Giọng nói của Hyungwoon vang dội như sấm, khiến các Linh quỷ khác nhăn mặt bịt tai. Tiếng hét tựa như sư tử rống khiến ngay cả đoàn chủ cũng suýt choáng váng.
“Ừ, ừ… Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Cậu hỏi ta ngủ ngon không à? Hahaha!! Tất nhiên rồi!! Ngủ một giấc thẳng đến sáng!!”
“…….”
Hyungwoon bị kém thính giác, nên giọng nói của anh ta luôn lớn bất thường.
“Đoàn chủ!! Lần này ta có rượu mới ngâm, cậu muốn thử một chén không?!”
Hyungwoon chỉ tay vào bầu rượu kẹp dưới nách.
“Để sau đi.”
Đoàn chủ cười nhẹ, khéo léo từ chối.
“Một chén thôi mà, có sao đâu!! Hôm nay chỉ nếm thử chút thôi!!”
“À, mà Daga đâu rồi? Daga đi đâu thế?”
Khi Hyungwoon tiếp tục mời rượu, đoàn chủ nhanh chóng đổi chủ đề.
“Daga ra ngoài dạo chơi phía trước rồi!!”
Hyungwoon tu hết chén rượu, rồi bật dậy đầy khí thế.
“Chờ ta chút!! Ta sẽ gọi Daga về ngay!!”
Thay vì tự mình đi tìm, Hyungwoon mở chiếc túi da đeo bên hông. Bên trong là bã rượu còn sót lại sau khi ủ. Anh ta lấy một nắm bã rượu, bắt đầu nhào nặn. Với đôi bàn tay to như nắp vung, Hyungwoon ép chặt từng chút một, chẳng mấy chốc đã tạo ra một hình nộm có tay chân rõ ràng.
“Này, đi gọi Daga về cho ta.”
Từ lòng bàn tay Hyungwoon, con búp bê bã rượu cựa quậy, đứng dậy. Là một Linh quỷ say mê rượu, Hyungwoon thường tự tay nấu rượu và khéo léo dùng bã rượu tạo thành những hình nộm để sai khiến. Những con búp bê này sẽ tan thành đất sau nửa ngày.
Con búp bê bã rượu nhận lệnh, nhảy bật lên rồi lao đi mất dạng. Chẳng bao lâu, một Linh quỷ với mái tóc tết gọn gàng xuất hiện, chiếc váy xòe phấp phới theo từng bước chân.
“Daga. Chào cô.”
“Ngài Đoàn chủ… tôi đã mong ngài triệu hồi tôi từ lâu…”
Linh quỷ Daga mỉm cười dịu dàng, khép nép cúi chào.
“Đêm qua, tôi đã ngắm sao trời và nghĩ về ngài…”
“Daga!! Đi dạo có vui không?!”
Daga liếc nhìn Hyungwoon. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô khẽ cười e thẹn, nhưng ngay sau đó thì thầm điều gì đó với Yeonok. Nghe xong, Yeonok gật đầu, bước tới kéo tay áo Hyungwoon.
“Chị Hyungwoon à. Chị Daga bảo nếu chị còn dám nói chuyện với chị ấy lần nữa, chị ấy sẽ giết chị. Nếu không muốn chết, đừng bao giờ mở miệng với chị ấy.”
Hyungwoon ngơ ngác nhìn Daga, chưa hiểu rõ ý tứ. Daga đỏ mặt cười, đưa tay làm động tác cắt cổ.
Cuối cùng hiểu ra, Hyungwoon rưng rưng nước mắt, quay sang nhìn đoàn chủ.
Daga vẫn vậy sao…
Đoàn chủ thở dài, nhắm mắt, đưa tay xoa trán như thể đầu óc đang quay cuồng.
Daga tuyệt đối không trò chuyện với bất kỳ người đàn ông nào ngoài đoàn chủ. Nếu cần nhắn nhủ điều gì, cô luôn nhờ Yeonok truyền đạt, và những lời nhắn ấy thường mang sắc thái hung dữ, đáng sợ. Trong Bích Tà Đoàn, Daga là Linh quỷ ít nói nhất, nhưng lời nói của cô lại sắc bén hơn bất kỳ ai. Nếu xét về độ dữ dội trong ngôn từ, cô thậm chí vượt xa cả những tên du côn ngoài đường phố.
“Ta đã làm gì sai chứ!! Sao Daga lại ghét ta đến vậy!!”
Daga đặc biệt không ưa Hyungwoon. Dù vẻ ngoài của anh ta tựa như một tên sơn tặc hung tợn, nhưng trái ngược với hình thể, tâm hồn Hyungwoon lại vô cùng yếu đuối, khiến anh ta không ít lần lén lau nước mắt.
“Chị Hyungwoon à. Chị Daga bảo chị ấy không muốn thấy bộ mặt xấu xí của chị nữa, hãy lùi lại ba bước nếu không muốn chị ấy dùng lửa thiêu sạch đám lông ngực bẩn thỉu của chị.”
Và hôm nay, Daga lại một lần nữa khiến Hyungwoon ứa lệ.
“Còn chị Saero nữa… Chị Daga bảo trang phục hôm nay của chị là nỗi sỉ nhục của Linh quỷ, mặc bao tải còn đỡ hơn… Ủa? Chị ấy bảo đừng nói cái này mà?”
Bất ngờ bị chê bai gu thời trang, Saero tức giận nhìn chằm chằm Daga.
“Daga! Trang phục của tôi thế nào hả…?”
Đó là một sự cố ngoài ý muốn. Dù thật lòng nghĩ vậy, Daga không có ý gây hấn với Saero. Cô lúng túng cười, rồi rút từ vạt váy một vật gì đó – một chiếc kéo lớn với lưỡi sắc lạnh. Daga cầm kéo bằng cả hai tay, khẽ khép mở vài lần trước khi giơ lên. Khi kéo mở ra, khoảng trống hình tam giác giữa hai lưỡi kéo hiện rõ, và Saero nằm ngay trong tầm ngắm. Daga khép kéo lại, phát ra tiếng “cạch”. Saero đang giận dữ bỗng dừng lại, vẻ mặt ngơ ngác.
“Ơ…? Tôi vừa định nói gì nhỉ…?”
Daga mỉm cười e thẹn, vẫy tay như chẳng có chuyện gì. Saero nghiêng đầu, chớp mắt vài lần, rồi phát hiện chiếc kéo trên tay Daga.
“Daga, đừng nói là… Sao cô lại cắt ngang suy nghĩ của người khác như vậy!”
Lúc ấy, Saero mới nhận ra Daga vừa ‘cắt đứt’ dòng suy nghĩ của mình.
Daga sở hữu khả năng đặc biệt: dùng kéo cắt bỏ suy nghĩ của đối phương. Khi cô đặt ai đó vào giữa lưỡi kéo và khép lại, người đó sẽ đột nhiên quên mất mình định nói hay làm gì, rơi vào trạng thái bối rối khó hiểu. Nếu đầu óc bỗng trở nên trống rỗng như tờ giấy trắng, đó chính là dấu hiệu Daga vừa ra tay.
“Ngài đoàn chủ, nếu ngài thấy đầu óc rối ren, hãy gọi tôi bất cứ lúc nào nhé.”
“Daga! Đừng nói linh tinh nữa, mau xin lỗi tôi đi!”
“Chị Saero à. Chị Daga bảo chị nên biết ơn vì chị ấy chưa dùng kéo cắt cổ chị, hãy im lặng và ngậm miệng lại.”
“Cái gì cơ? Cô vừa nói gì đấy! Giữa các Linh quỷ với nhau mà lại thế này sao?”
Căn phòng trở nên ồn ào bởi tiếng cãi vã của các Linh quỷ. Đoàn chủ đã bị đẩy ra phía sau từ lúc nào. Paehyeon nhận thấy tình hình, vội vàng lên tiếng dẹp loạn.
“Đủ rồi. Ngài đoàn chủ vừa trở lại sau một tháng, vậy mà các ngươi lại để ngài chứng kiến cảnh hỗn loạn này sao…”
Thế nhưng, các Linh quỷ dường như chẳng màng đến lời Paehyeon. Họ vẫn mải miết tranh cãi, mỗi người một ý.
Đám quỷ không biết xấu hổ này…, Paehyeon thở dài ngao ngán.
“Nào, nếu mọi người đã nói đủ thì hãy chú ý đây…”
Đoàn chủ đang quan sát với tay trong túi, bỗng búng tay, phát ra tiếng ‘tách’. Ngay lập tức, sự ồn ào im bặt. Ánh mắt của các Linh quỷ đồng loạt hướng về anh. Đoàn chủ khoanh tay, tựa người vào khung cửa.
“Thông báo. Tuần tới, chúng ta sẽ di dời đình viện đến một nơi khác.”
Ánh mắt của các Linh quỷ, vừa nãy còn sôi nổi tranh cãi, bỗng trở nên lạnh lùng và tĩnh lặng, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đường dẫn đến đình viện đã bị lộ ra ngoài. Nơi này không còn an toàn nữa. Daga và Saero, từ hôm nay, hãy tìm một ngọn núi vắng vẻ phù hợp để chúng ta di chuyển sớm nhất có thể.”
“Vâng, đã rõ.”
“Còn Hyungwoon và Yeonok, hãy lan truyền một tin đồn mới.”
Đoàn chủ ngừng lại, đảo mắt nhìn qua từng gương mặt trước mặt, rồi chậm rãi cất lời.
“Hãy đồn rằng cựu thủ lĩnh Sở Narye, Bangsangsi, đã trở lại.”
_____
Lúc trước bí ẩn đến đâu giờ chợ búa đến đấy.
Nói nhỏ nhé, giờ trans đã được tự up và trả lời cmt. Hahaha, thiên hạ này là của ta!!!
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.