Hỏa Hồn - Chương 126

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 126

Yoon Taehee chìm trong suy tư.

Thần linh, vốn dĩ, là những thực thể có thể sinh ra rồi tan biến, tan biến rồi lại tái sinh.

Xưa kia, bất kỳ ngôi làng nào cũng dựng đàn thờ, và mỗi cổng làng đều có Thiên Hạ Đại Tướng Quân trấn giữ. Trên mỗi ngọn núi, những đống đá được chất cao để thờ phụng Sơn Thần, còn những ngôi nhà sở hữu phong thủy tốt thì được thần Gia Trạch chăm lo gia đạo. Từ thuở xa xưa cho đến nay, vô số vị thần đã ngự trị trên mảnh đất này rồi lặng lẽ biến mất, lặp đi lặp lại theo nhu cầu của con người.

Vì vậy, dù là những sinh thể siêu việt, thần linh nghịch lý thay lại bị con người chi phối. Những vị thần bị con người lãng quên sẽ dần mất đi sức mạnh và suy tàn. Ngay cả Bangsangsi, vị thần từng thống lĩnh việc trừ tà diệt quỷ, cũng không nằm ngoài quy luật ấy.

Bangsangsi là người sáng lập Sở Narye thời xưa, từng là anh hùng dẫn dắt các pháp sư trừ tà, nhưng theo dòng thời gian, giờ đây chỉ còn là một cái vỏ không mang thực thể rõ ràng.

[…Sau khi khai sinh Sở Narye thời xưa, Bangsangsi đã rời bỏ thế gian, nhường lại vị trí của mình cho con người. Sở Narye hiện đại kế thừa sự nghiệp vĩ đại mà Bangsangsi dựng xây, tiếp nối ý chí của ngài để bảo vệ nhân loại…]

Thông tin về Bangsangsi được giữ tuyệt mật ngay cả trong nội bộ Sở Narye, và những gì tiết lộ cho các pháp sư trừ tà cũng chỉ dừng lại ở đó. Ngay cả những chi tiết này cũng chỉ được nhắc thoáng qua khi điểm lại lịch sử của tổ chức.

Trong Sở Narye hiện đại, Bangsangsi giờ chỉ còn là một biểu tượng. Cái tên từng lẫy lừng một thời đã phai nhạt dần, và sự hiện diện rực rỡ ngày nào cũng trở nên mờ mịt.

Khi mới gia nhập Sở Narye, Yoon Taehee chẳng mảy may quan tâm đến lịch sử của nơi này. Anh chưa từng băn khoăn về nguồn gốc của Sở Narye hay người đã sáng lập nó. Với anh, đó chỉ là những thông tin cũ kỹ, chẳng mấy cần thiết.

Nhưng rồi, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong tâm trí Yoon Taehee.

Bangsangsi, người khai sinh và lãnh đạo Sở Narye, được cho là đã nhượng lại vị trí của mình cho con người rồi rời khỏi thế gian. Nhưng nếu Bangsangsi, vị thần tưởng chừng đã tan biến, đột nhiên tái xuất thì sao?

Nếu chủ nhân của thế hệ trước trở lại, Sở Narye chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn. Ngai vàng chỉ có một, và tin đồn về sự tái xuất của Bangsangsi – vị thủ lĩnh thuở sơ khai – sẽ gây ra sóng gió lớn, bất kể thực hư ra sao. Chỉ cần lời đồn lan truyền, vị thế của Ủy viên Sở Narye đã đủ để bị đe dọa.

Đó chính là lý do Yoon Taehee nhắc đến Bangsangsi. Ngay từ khi lập kế hoạch thành lập Bích Tà Đoàn, Yoon Taehee đã tính toán khai thác cái tên ấy. Sự trở lại của Bangsangsi sẽ là một biến cố chưa từng có, đủ sức làm rung chuyển nền tảng của Sở Narye.

‘Bangsangsi sẽ trở lại vùng đất này.’

Tấm áp phích dán ở cửa sau Sở Narye thực chất là một vở kịch do đoàn chủ dàn dựng. Nó không chỉ hé lộ sự tồn tại của Bích Tà Đoàn mà còn công khai tuyên bố rằng thủ lĩnh của thế hệ trước đã trở về.

Đó là một nước cờ, một phép thử để thăm dò tình hình.

Và dự đoán của Yoon Taehee đã chính xác. Bangsangsi rõ ràng là một cái tên không được hoan nghênh. Điều này thể hiện qua phản ứng của Seok Juryeon.

Ngay khi Seok Juryeon nhận ra ý nghĩa thực sự của tấm áp phích, bà ta không trình nó lên Ủy viên Sở Narye mà lập tức ra lệnh tiêu hủy. Hành động này chứng tỏ nội dung trên áp phích – cụ thể là sự trở lại của Bangsangsi – bị xem như mối đe dọa nghiêm trọng đối với sự tồn tại của Sở Narye trong tương lai.

“Hãy lan truyền tin đồn đi. Cựu thủ lĩnh của Sở Narye, Bangsangsi, đã trở lại.”

***

Khi Đoàn chủ bước dọc hành lang dài trở về phòng, Dduddu – con sóc vừa nãy còn ném hạt dẻ và tỏ vẻ bực bội – giờ đang gặm nhấm hạt dẻ trên bàn.

“Nguôi giận rồi sao?”

Đoàn chủ khẽ cười, lẩm bẩm với giọng điệu trêu chọc. Nghe vậy, Dduddu đột nhiên làm điệu bộ như đang rửa mặt, rồi giả vờ chú ý đến tấm danh thiếp của Chủ tịch Jang trên bàn, như thể muốn lảng tránh.

Trong khoảnh khắc lơ đễnh, Dduddu thường xuyên xé nát giấy tờ một cách tùy tiện. Khi nó định ngoạm lấy tấm danh thiếp, đoàn chủ nhanh tay giật lại, kèm theo tiếng “xực” phát ra từ kẽ răng.

Cầm tấm danh thiếp trong tay, đoàn chủ lập tức bước về phía sau bức bình phong. 

Giữa bình phong và tường là một lối đi hẹp, đối diện với một kệ sách lớn tạo thành một mặt tường. Mỗi lần lên lầu, đoàn chủ thường mang sách theo đọc, và những cuốn sách bị bỏ lại dần chất đống, hình thành một thư viện nhỏ. Trên kệ, vô số cuốn sách được xếp chật kín.

Đoàn chủ đứng trước kệ sách, hai tay khoanh sau lưng, nghiêng đầu chọn lựa. Paehyeon lặng lẽ theo sau như một thị vệ, cẩn trọng lên tiếng.  

“Ngài định không nói gì về chuyện này sao?”

Đoàn chủ, tay cầm một cuốn sách bất kỳ, liếc nhìn Paehyeon.  

“Chuyện gì?”  

“Về Bích Tà Đoàn ạ. Cậu ta giờ cũng đã trở thành một phần trong kế hoạch rồi.”  

Dù lời nói mơ hồ, đoàn chủ hiểu ngay Paehyeon đang ám chỉ ai. 

“…”.  

Đoàn chủ lật trang sách chậm rãi, im lặng. Một khoảng lặng ngắn trôi qua.  

“Tại sao phải nói chứ?”  

Đoàn chủ đáp gọn, mắt vẫn dán vào cuốn sách, không ngẩng lên.  

“Ngài không tin cậu ta sao?”  

Đoàn chủ vẫn lặng thinh.

Việc Jaegyeom liên tục trở thành ‘biến số’ khiến Yoon Taehee cảm thấy bất an. 

Theo kế hoạch ban đầu, tấm áp phích ở cửa sau Sở Narye phải được chuyển đến tay Ủy viên Sở Narye. Đoàn chủ đã tính toán để chỉ còn lại dòng chữ ‘Bangsangsi tái lâm ngự dã đồ’, phần còn lại sẽ tự tan biến theo thời gian. Seok Juryeon đáng lẽ phải mang tấm áp phích đến báo cáo với Ủy viên Sở Narye, và khi đó, phần chữ thừa sẽ bay hơi, để lại dòng chữ rõ ràng cho Ủy viên nhìn thấy. Tấm áp phích ấy vừa là lời thách thức, vừa là cảnh báo gửi đến Ủy viên Sở Narye.  

Nhưng một biến số bất ngờ đã xuất hiện. 

‘Đây là phá tự.’  

Jaegyeom đã phát hiện trò chơi chữ ẩn trong tấm áp phích ngay tại chỗ. Vì thế, ý nghĩa thực sự của nó bị phơi bày. Seok Juryeon lập tức cho tiêu hủy tấm áp phích và ra lệnh giữ im lặng, xem như nó chưa từng tồn tại. Kết quả là thông điệp ‘Bangsangsi tái lâm ngự dã đồ’ không thể đến tay Ủy viên Sở Narye mà bị vứt bỏ.  

Đó là lý do đoàn chủ yêu cầu các Linh Quỷ lan truyền tin đồn. Một khi tin đồn lan rộng bên ngoài, sớm muộn gì nó cũng đến tai Ủy viên Sở Narye. Xét về kết quả, kế hoạch ban đầu đã lệch hướng đôi chút. Vì Jaegyeom – kẻ chẳng hay biết gì – mà họ phải nỗ lực gấp đôi.  

“Dù sao, đây cũng là người mà ngài Taehee đã cùng hợp tác, nên ngài cũng có thể coi cậu ta như một người bạn đáng tin cậy…”  

Chưa kịp dứt lời, Paehyeon bị cắt ngang bởi tiếng cười khẽ của đoàn chủ. 

“Bạn?”  

Đoàn chủ, đang kẹp tấm danh thiếp giữa trang sách, lẩm bẩm thờ ơ.  

“Tôi không có ý định kết bạn với người sắp chết.”  

Phản ứng lạnh lùng và dứt khoát của đoàn chủ khiến Paehyeon im bặt. Đoàn chủ tiếp tục lật sách, bình thản như không có gì. Nhưng bất chợt, tay đoàn chủ dừng lại cứng đờ. Paehyeon, đang âm thầm quan sát, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của đoàn chủ với vẻ nghi ngại.

Trong lúc lật sách vội vã, trang sách dừng lại ở một chỗ. Hóa ra, một tấm ảnh Polaroid đã được kẹp vào như dấu trang từ lúc nào không hay. 

Đó là tấm ảnh Lee Youngshin chụp bằng máy ảnh dùng một lần, ghi lại cảnh một thiếu niên bị trói. Lúc ấy, đoàn chủ giữ nó như bằng chứng để nắm tình hình, rồi tiện tay kẹp vào một cuốn sách. Trong ảnh, thiếu niên cầm cây cung, toàn thân nhuốm máu. 

“…”.  

Yoon Taehee không thể rời mắt khỏi tấm ảnh.  

Đoàn chủ nín thở, chăm chú nhìn tấm ảnh mờ ảo. Sau khi quan sát kỹ khuôn mặt đẫm máu của thiếu niên, đoàn chủ vô thức đưa tay chạm nhẹ vào ảnh. Đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt thiếu niên như bị mê hoặc, rồi đột nhiên run lên như bị bỏng.  

Đoàn chủ hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại.  

“Dù sao… cũng chỉ một thời gian ngắn thôi.” 

Lẩm bẩm một câu khó hiểu, đoàn chủ đóng sách lại. Sau khi đặt cuốn sách về chỗ cũ, đoàn chủ đứng đó một lúc, mắt nhắm nghiền, rồi thở dài mệt mỏi.  

“…Ngài trông có vẻ mệt mỏi.”  

Paehyeon lên tiếng, giọng đầy lo lắng.  

“Ừ. Có lẽ tôi hơi mệt rồi.”  

Từ hôm qua, sức khỏe của đoàn chủ không tốt. Khi sờ lên trán, dường như một cơn sốt nhẹ đang kéo đến. Đoàn chủ đặt tay lên trán, cầm một cuốn sách rồi bước về phía cửa sổ. 

“Phải nghỉ ngơi thôi.”

Dưới cửa sổ là một chiếc hòm lớn dùng để đựng đồ. Hòm hình chữ nhật, đủ rộng để một người nằm thoải mái, thỉnh thoảng được dùng làm giường tạm. Đoàn chủ thường nằm đó để ngủ trưa. 

Nằm trên hòm, một tay gối đầu, đoàn chủ vắt chân và bắt đầu đọc sách. 

Từ cửa sổ mở rộng, làn gió núi nhẹ nhàng lùa vào. Cuốn sách trên tay đoàn chủ là một tập truyện cổ tích cũ kỹ, đầy dấu tay in hằn, chứng tỏ nó đã được đọc đi đọc lại nhiều lần. Paehyeon, vẫn đứng lặng bên cạnh, khẽ hỏi.  

“Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngài Taehee định làm gì?”  

“Ừm…”  

Đoàn chủ chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau này. 

“Có lẽ tôi sẽ tìm một hòn đảo yên tĩnh nào đó để tận hưởng gió biển.”  

Đoàn chủ lật trang sách chậm rãi, giọng khẽ đáp.  

“Núi non giờ đã khiến tôi chán ngấy rồi…”  

Những con chữ trên trang giấy dần mờ đi dưới ánh mắt nửa nhắm của đoàn chủ, như một khúc hát ru. Đây là cuốn sách đã đồng hành cùng anh từ thuở nhỏ. Dù thuộc lòng từng câu chữ, đoàn chủ vẫn giữ nó bên mình, đọc đi đọc lại như một thói quen.  

Đó là nỗi căm ghét thuở đầu, cũng là một kỷ vật…  

“Theo muốn đến biển. Theo muốn đến một hòn đảo xinh đẹp, nơi những con sóng ngọc lục bảo lấp lánh dưới ánh mặt trời. Theo muốn đến nơi không ai tìm thấy, nơi không ai chờ đợi, để Theo cô đơn có thể hòa mình vào biển cả cô đơn và không còn cảm thấy lạc lõng nữa…”  

Cơn buồn ngủ ập đến. đoàn chủ đặt cuốn sách lên mặt, tay nghỉ trên bụng. 

“Cho tôi ngủ một chút. Đến tối hẵng đánh thức tôi nhé.”

“Vâng.”  

Con sóc Dduddu chẳng biết từ lúc nào đã leo lên bụng đoàn chủ, cuộn tròn lại. Đoàn chủ dùng tay trái vuốt ve nó. Ngay lập tức, Dduddu giật mình, đẩy tay đoàn chủ ra. Nó không thích bị chạm bằng tay trái. Dù chẳng rõ lý do, bản năng của nó dường như cảm nhận được sức mạnh của thiên địch, điều này luôn khiến đoàn chủ thấy thú vị. Đoàn chủ nhấc tay lên, nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình. 

Đoàn chủ luôn đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, bất kể thời gian hay nơi chốn. Anh từ từ tháo đồng hồ ra. Dưới lớp vỏ kim loại bạc lấp lánh là một vết sẹo cùng hình xăm con rắn đen mảnh quấn quanh cổ tay, trông như một chiếc vòng tay tinh xảo nếu thoáng nhìn.

“Shishi.”  

Đoàn chủ lướt ngón tay trên cổ tay như kiểm tra mạch, khẽ gọi nhiều lần, nhưng Shishi vẫn im lặng, không đáp lại. 

“Tôi đóng cửa sổ lại nhé?”  

Đột nhiên, Paehyeon đứng bên cạnh lên tiếng.  

“Không, cứ để vậy đi.”  

Paehyeon lặng lẽ đóng cửa và rời khỏi. Làn gió từ cửa sổ mang theo hương hoa tử đinh hương thoảng nhẹ. Đoàn chủ buông thõng cánh tay xuống.  

“…”.  

Hít một hơi sâu, mùi giấy cũ quen thuộc từ cuốn sách phảng phất trong không khí. 

“Dù sao… cũng chỉ một thời gian ngắn thôi.”  

Đoàn chủ lẩm bẩm như tự nhủ, rồi chìm vào giấc ngủ sâu hiếm hoi. 

“… Chỉ một thời gian ngắn thôi…”

Làn gió nhẹ từ sườn núi thổi xuống, khẽ lay động mái tóc dài che trán của đoàn chủ, lướt qua khuôn mặt anh. Trên bìa cuốn sách, một cái tên được viết nguệch ngoạc.  

[Yoon Seonoh]

Yoon Taehee đã sống nửa cuộc đời với cái tên ‘Seonoh’.  

Và cái tên Seonoh ấy chính là minh chứng cho tội ác mà Yoon Taehee từng gây ra.

_____

Nhóc mập mờ nhận thức được tình cảm của mình dành cho người kia, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào vì gánh nặng trả thù. Vì vậy, anh tự nhủ rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, người khiến anh xao động sẽ biến mất. 

Trans không được tự cmt T_T Hổng mún đâu~

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo