Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 127
Trong Ban Bùa chú của Sở Narye, có một thành viên mang tên Yoon Wonjung, người cha của một cậu con trai nhỏ tuổi.
Yoon Wonjung từng sống một cuộc đời bình dị ở vùng nông thôn trước khi đặt chân đến Seoul, nơi ông bất ngờ bước vào con đường trở thành một pháp sư trừ tà. Là một người đàn ông độc thân lớn tuổi, ông kết hôn muộn và xây dựng gia đình, nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài. Cuộc hôn nhân tan vỡ, hai vợ chồng ly hôn, để lại ông một mình với cậu con trai bảy tuổi – người thân duy nhất còn sót lại trong cuộc đời ông.
Tình yêu Yoon Wonjung dành cho con trai sâu đậm đến mức ông sẵn lòng hy sinh cả mạng sống của mình. Với bản tính chân thành và cần mẫn, ông một mình gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành công việc, ông dành trọn thời gian còn lại để ở bên cậu bé. Niềm hạnh phúc lớn nhất của ông là được chứng kiến con trai lớn lên từng ngày, khỏe mạnh và hồn nhiên.
Nhưng rồi, vào năm sau, một tai nạn bất ngờ đã cướp đi sinh mạng của đứa con trai mà ông yêu thương nhất.
Mất con, Yoon Wonjung rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Ông từ bỏ ăn uống, chìm trong men rượu để quên đi nỗi đau. Sự trống rỗng và niềm nhớ nhung cậu con trai đã khuất khiến ông không thể nào thoát ra. Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng tột cùng, ông đã phạm phải một điều cấm kỵ: triệu hồi linh hồn con trai từ cõi chết trở về dương gian.
Cậu bé vốn đã ra đi thanh thản, không chút vương vấn. Linh hồn cậu không hóa thành ma quỷ mà nhẹ nhàng bay lên trời cao. Đáng lẽ Yoon Wonjung nên giữ ký ức về con trong tim và tiếp tục sống, nhưng ông không thể chấp nhận sự thật ấy. Vì vậy, ông đã sử dụng thuật triệu hồi – một loại phép thuật bị cấm tuyệt đối trong Sở Narye. Với tài năng của một pháp sư trừ tà chuyên về vẽ và nghiên cứu bùa chú, việc tiếp cận thuật cấm này không quá khó khăn với ông. Sau nhiều ngày miệt mài, ông tạo ra một lá bùa triệu hồi đặc biệt bằng cách hòa trộn máu mình với Bùa Giáng linh.
“Kijun à…”
Tiếng gọi của Yoon Wonjung vang lên, và linh hồn cậu con trai, giờ đã hóa thành ma quỷ, chạy đến bên ông. Ông ôm chặt lấy con, nước mắt tuôn trào không ngừng. Linh hồn vốn đã rời khỏi cõi dương giờ bị kéo trở lại, biến cậu bé thành một con ma. Yoon Wonjung hiểu rõ hành động này bắt nguồn từ lòng tham của chính mình.
“Xin lỗi con… Xin lỗi con… Chỉ đến khi bố chết thôi… Hãy ở bên bố đến lúc đó nhé.”
Từ đó, Yoon Wonjung dần tìm lại ý nghĩa sống. Mỗi ngày, ông chăm chỉ vẽ bùa, rồi khi trở về nhà, ông tắm rửa, chơi đùa cùng con như thuở trước, và cùng con chìm vào giấc ngủ. Những tháng ngày ấy trôi qua đầy ắp và quý giá vô ngần.
Mỗi lần rời khỏi nhà, ông đều cẩn thận dán kín bùa chú lên ngưỡng cửa để ngăn con trai bước ra ngoài. Ông sợ rằng nếu cậu bé lang thang, cậu có thể lạc lối, ‘phiêu bạt khắp chín tầng mây’, hoặc gặp phải hiểm nguy nào đó.
Hơn mười năm trôi qua trong sự bình yên mong manh ấy.
Vào một ngày bình thường như mọi khi, Yoon Wonjung cùng các đồng nghiệp đi ăn tối. Trên đường trở về Sở Narye, ông bàng hoàng chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi. Từ xa, cậu con trai của ông đang đứng đó. Sáng nay, ông đã quên dán bùa lên ngưỡng cửa trước khi rời nhà. Khác với thường lệ, cánh cửa mở toang, và cậu bé đã bước ra ngoài, đi tìm cha mình.
Khi phát hiện ra con, Yoon Wonjung hoảng loạn, đứng chết lặng. Ngay lúc đó, người đồng nghiệp pháp sư bên cạnh tặc lưỡi, rút từ trong người ra một lá bùa tiêu diệt. Yoon Wonjung vội giơ tay ngăn lại.
“Khoan… đợi đã…!”
Nhưng ông đã chậm một nhịp. Linh hồn vốn đang mỉm cười rạng rỡ, chạy về phía ông, bỗng chốc bốc cháy thành tro bụi và tan biến.
“Dạo này ma quỷ hoành hành quá. Đủ loại tà ma cứ lảng vảng quanh Sở Narye…”
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc. Yoon Wonjung buông thõng cánh tay, không thốt nên lời. Ông viện cớ đi vệ sinh, rồi khi vừa rẽ qua góc tường, ông bụm miệng, cố nén tiếng nấc.
“Ư… hức…”
Yoon Wonjung khóc không thành tiếng. Vì lòng tham của mình, ông đã mất con lần thứ hai ngay trước mắt. Nếu linh hồn cậu bé đã yên ổn bay lên trời, ông không nên triệu hồi cậu về. Cách làm của Sở Narye không phải siêu độ, mà là tiêu diệt triệt để. Giờ đây, cậu con trai của ông đã trở thành một thứ không còn tồn tại ở bất kỳ đâu.
Trở về nhà, Yoon Wonjung ngồi trong căn phòng trống rỗng, đờ đẫn nhìn vào bức tường.
“Kijun à… Con phải trả lời khi bố gọi chứ…”
Dù ông viết đi viết lại lá bùa triệu hồi bao nhiêu lần, không có gì trở về nữa.
“Kijun của bố đi đâu rồi… Quay về với bố đi con… Kijun à…”
Cuối cùng, Yoon Wonjung gào khóc trong đau đớn, cào xé sàn nhà.
“Kijun à…”
Không. Đó không phải Kijun của chúng ta. Không phải con trai ta. Chỉ là một con quỷ thôi.
“Đúng vậy, chỉ là một con quỷ thôi…”
Dù cố tự an ủi bản thân, trong lòng Yoon Wonjung, sự oán hận dành cho đồng nghiệp bắt đầu nhen nhóm. Nếu không phải vì hắn… Nếu lúc đó hắn có thể khoan dung chỉ một lần, thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này… Không, nếu mình không phải pháp sư trừ tà…
Từ đó, Yoon Wonjung bắt đầu căm ghét chính mình và cả Sở Narye.
Rồi một ngày, ông nảy ra ý định trả thù kẻ đã giết chết con trai mình.
Yoon Wonjung quyết định nguyền rủa đồng nghiệp pháp sư ấy. Ông muốn hắn phải chịu đựng mọi bất hạnh, để cuộc sống của hắn từ từ sụp đổ trong âm thầm. Ông không thể chịu nổi khi thấy hắn sống yên bình mỗi ngày mà không hề hay biết mình đã cướp đi điều gì từ ông. Từ lúc nào không hay, Yoon Wonjung dần trở nên điên loạn mà chính ông cũng không nhận ra. Để thực hiện kế hoạch trả thù, ông phải phá vỡ điều cấm kỵ đầu tiên: không được dùng quỷ khí hãm hại đồng nghiệp hoặc tấn công bất ngờ. Vì vậy, ông lên kế hoạch lấy lại mộc bài của mình, hủy bỏ giao ước, rồi âm thầm giăng lời nguyền.
Với một pháp sư trừ tà thuộc Ban Bùa chú như Yoon Wonjung thì việc tiếp cận phòng lưu trữ thẻ bài không phải điều khó khăn. Phòng lưu trữ thẻ bài do Ban Bùa chú quản lý, và các pháp sư trừ tà trong ban thay phiên nhau canh gác trước cửa. Yoon Wonjung chờ đến lượt mình trực, rồi phá giải kết giới, đột nhập vào trong. Cuối cùng, ông nhanh chóng tìm thấy tấm thẻ bài gỗ khắc tên mình.
Nhưng tiếc thay, Yoon Wonjung không thể đạt được điều ông mong muốn.
Ông không hề biết rằng nếu chủ nhân chạm vào mộc bài của chính mình, một chú thuật sẽ kích hoạt, khiến cơ thể bốc cháy. Ngay khi tay ông chạm vào mộc bài, ngọn lửa bùng lên dữ dội, và Yoon Wonjung lập tức ngất đi. Sự việc ngày hôm đó, khi ông cố đánh cắp mộc bài, sau này được gọi là ‘Sự kiện Phòng lưu trữ mộc bài’. Cũng từ đó, sự thật bị che giấu bấy lâu, rằng chủ nhân chạm vào mộc bài của mình sẽ kích hoạt phép thuật, mới được phơi bày rộng rãi.
Bị ngọn lửa thiêu đốt, Yoon Wonjung kỳ diệu tỉnh lại sau một tháng hôn mê.
Những gì còn lại sau thất bại trong kế hoạch trả thù là một mạng sống dai dẳng, những vết bỏng kinh hoàng khắp cơ thể, và thông báo rằng ông đã bị khai trừ khỏi Sở Narye, đồng thời phải tham dự phiên họp kỷ luật sau khi hồi phục. Tội danh của ông gồm hai điều: sử dụng chú thuật cấm và âm mưu gây rối loạn nội bộ.
Yoon Wonjung lợi dụng sơ hở trong việc giám sát để trốn thoát, kéo lê cơ thể đau đớn, khó nhọc di chuyển. Việc không tuân theo mệnh lệnh là hành động trả thù nhỏ bé nhất ông có thể làm sau khi bị Sở Narye ruồng bỏ. Ông lẩn trốn vào sâu trong núi để tránh sự truy đuổi. Mang trong lòng nỗi căm hận và phẫn uất với Sở Narye, ông cầu mong trời cao trừng phạt thế gian này. Từ đó, Yoon Wonjung bắt đầu lang thang khắp núi rừng, dâng lời cầu nguyện.
“Xin hãy ban cho những kẻ độc ác sự giác ngộ…”
Đối với một người đã mất tất cả, nơi nương tựa duy nhất chỉ có thể là thần linh.
“Xin hãy ban cho những kẻ độc ác sự giác ngộ…”
Yoon Wonjung leo lên những ngọn núi cao, bất kể mưa gió hay tuyết rơi. Mỗi ngày, ông dâng máu mình và cầu nguyện. Vào ngày thứ một nghìn kể từ khi bắt đầu, tầm nhìn của ông chợt trắng xóa trước khi ngất đi trên bàn thờ. Khi tỉnh lại, ông thấy một luồng ánh sáng ấm áp chiếu xuống mình. Chẳng bao lâu sau, một tiếng khóc vang lên từ đâu đó.
“Oe oe… oe oe…”
Như bị thôi miên, Yoon Wonjung đi theo tiếng khóc.
“Thần linh của trời đất ơi! Thần linh của trời đất ơi…!”
Ông lắng nghe kỹ rồi nhận ra âm thanh phát ra từ dưới lòng đất. Ông bắt đầu đào bới như một con chó. Tiếng khóc ngày càng gần, và thứ đầu tiên lộ ra là một tấm đá nặng. Khi đẩy tấm đá sang một bên, ông thấy một chiếc quan tài. Với đôi tay run rẩy, Yoon Wonjung mở nắp quan tài.
“Ha ha… ha…”
Bên trong, một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ yên bình. Yoon Wonjung ngã ngửa ra sau.
“Ha ha… ha ha ha… ha! Ha ha ha…”
Với đôi mắt mờ đục, ông vuốt ve má cậu bé. Ông vừa khóc vừa cười trong một lúc lâu. Tiếng cười hòa lẫn tiếng khóc vang vọng khắp núi rừng. Cuối cùng, Yoon Wonjung nhận ra.
“Trời cao đã đáp lời và ban cho sự giác ngộ thực sự!”
Ông rơi nước mắt, ôm chặt cậu bé vào lòng.
“Con trai của ta… Con trai của chúng ta…”
Như sợ ai đó nhìn thấy, ông ôm cậu bé và chạy xuống núi.
“Con yêu… Hãy đi với ông nội… Hãy sống cùng ông…”
Kể từ ngày đó, Yoon Wonjung hoàn toàn trở nên điên loạn.
***
“…Theo muốn đến biển. Theo muốn đến một hòn đảo xinh đẹp, nơi những con sóng ngọc lục bảo lấp lánh dưới ánh mặt trời. Theo muốn đến nơi không ai tìm thấy, nơi không ai chờ đợi, để Theo cô đơn có thể hòa mình vào biển cả cô đơn và không còn cảm thấy lạc lõng nữa……”
Cậu bé nhỏ nhắn đọc từng chữ trong cuốn sách, giọng chậm rãi dưới ánh nến lập lòe.
Cuốn sách cậu cầm trên tay là một tập truyện cổ tích mỏng, với những dòng chữ to rõ và những bức tranh pastel dịu dàng, ấm áp. Đó là cuốn sách cậu yêu thích và trân quý nhất.
“Vừa rồi ai vừa lên tiếng đấy!”
Đột nhiên, một luồng khí giận dữ vang lên từ bên ngoài. Ông lão vừa rời khỏi nhà không lâu, tưởng rằng phải một lúc nữa mới trở lại, nhưng mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu vội thổi tắt ngọn nến, khép cuốn sách lại, rồi nằm xuống đống rác, giả vờ ngủ say.
“Ai vừa lên tiếng đấy? Hả?”
Cánh cửa bật mở trong chớp mắt, ông lão Yoon xuất hiện. Căn phòng nhỏ tối tăm, bừa bộn như một bãi rác, với đủ loại đồ đạc lộn xộn và đống rác chất cao như núi, bao quanh cậu bé như một cái tổ.
Ông lão Yoon đảo mắt nhìn quanh căn phòng tối om, rồi dừng lại trên gương mặt đang ngủ yên bình của cậu bé. Dù trông tự nhiên đến mức khó tin, ông lão vẫn không dễ dàng bỏ qua.
“Thằng nhóc này! Là mày đúng không? Mày! Chính là mày!”
Ông lão Yoon nắm lấy vai cậu bé đang giả vờ ngủ, dùng sức kéo mạnh cậu dậy. Ông lắc vai cậu dữ dội mà quát tháo.
“Đồ khốn nạn, tao đã nói rõ ràng thế rồi mà mày vẫn không nghe à? Tao đã bảo đừng có lên tiếng cơ mà! Đồ hư hỏng, đồ đáng ghét! Thứ vô ơn bạc nghĩa…”
Ông lão Yoon dựng cậu bé đứng lên, bắt đầu đánh đập. Ông vung tay không kiểm soát, ra tay tàn nhẫn. Đôi mắt ông đục ngầu, tràn ngập sự tức giận và điên loạn. Cậu bé nghiến chặt môi, ánh mắt đầy thách thức nhìn thẳng vào ông lão.
“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng trừng mắt lên với tao!”
Cơn thịnh nộ của ông lão Yoon càng bùng lên, ông tiếp tục tát cậu bé. Đôi khi, ông không còn tỉnh táo. Khi rơi vào trạng thái điên cuồng như thế này, không ai có thể ngăn cản ông. Cậu bé im lặng chịu đựng những cú đánh. Môi cậu rách toạc, những vết thương nhỏ xuất hiện khắp cơ thể, nhưng dường như ông lão Yoon không hề nhìn thấy.
Bất chợt, như bị thôi miên, ông lão Yoon dừng lại giữa chừng.
“Hức… A…”
Ông ôm đầu bằng cả hai tay, rên rỉ đau đớn, rồi bất ngờ hét lên một tiếng thất thanh. Ông hất cậu bé ra xa, bò về góc phòng.
“Hức… Không ổn rồi… Không ổn rồi! Chúng nó đang đến, chúng nó đang đến đấy…!”
Ông lão Yoon trùm chăn kín đầu, run rẩy như bị ném vào giữa mùa đông giá rét.
“Pháp sư trừ tà sẽ đến… Chúng sẽ đến, chúng sẽ đến! Chắc chắn chúng đã tìm ra ta rồi…!”
Với ánh mắt hoảng loạn, ông lão nhìn quanh, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu bé, kéo mạnh rồi nhét cậu vào trong chăn. Ông quấn chặt cậu bé trong chăn, như thể không muốn ai nhìn thấy.
“Đứa bé này là cháu của ta! Cháu của ta đấy, chúng mày là ai mà dám… Cút đi, đừng đến gần!”
Ông lão Yoon gào thét vào khoảng không. Cổ họng ông nghẹn lại vì giận dữ. Từ lâu, ông bị ám ảnh bởi nỗi sợ rằng ai đó sẽ đến bắt cậu bé đi và giết chết mình. Ông thường xuyên bị ảo giác và ảo thanh hành hạ.
Việc ông lão Yoon không cho cậu bé nói chuyện với ai, nhốt cậu trong nhà và cấm cậu ra ngoài đều bắt nguồn từ nỗi sợ hãi này. Theo thời gian, sự kiểm soát và ám ảnh của ông ngày càng trầm trọng.
Ông lão Yoon lẩm bẩm những lời vô nghĩa khó hiểu, rồi bật cười lớn, bất ngờ đứng dậy và chỉ tay khắp nơi, miệng không ngừng chửi rủa. Nhưng rồi, ông đột nhiên im bặt. Đứng lặng một lúc, ông lão bò về phía cậu bé, kéo chăn ra và ôm chặt lấy cậu.
“Seonoh… Seonoh của chúng ta… Xin lỗi, xin lỗi con…”
Đôi mắt vốn ngập tràn điên loạn giờ trở nên trong sáng. Ông lão Yoon đã đặt tên cậu bé là Seonoh (Tuyên Ngộ), mang ý nghĩa ‘sự giác ngộ mà trời cao ban tặng’.
“Ông nội xin lỗi… Seonoh à…”
Ông lão Yoon khóc nức nở, áp má lên má cậu bé. Vết sẹo trên má ông, dấu tích của ngọn lửa trong quá khứ, giờ ướt đẫm nước mắt, sần sùi và thô ráp.
Seonoh nằm im trong vòng tay ông lão, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“…”.
Những ngày như thế này không chỉ xảy ra một hai lần. Ông lão Yoon thường trải qua bốn ngày điên loạn rồi một ngày tỉnh táo. Khi tỉnh táo, ông là một người ông hiền từ, yêu thương cháu mình hết mực. Nhưng đôi khi, ông còn tệ hơn bất kì ai.
Seonoh cảm thấy mọi thứ thật đáng chán.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.