Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 128
“Ông có nhà không? Chúng tôi từ chính quyền thành phố đến!”
Đến chiều, tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên từ bên ngoài. Những vị khách không mời đã đến. Ánh mắt của ông lão Yoon, vốn tưởng chừng đã trở lại bình thường, lại ngập tràn sự điên loạn. Ông đứng phắt dậy, chạy ra sân.
“Đây là nhà của ta! Cút ngay đi!”
Chẳng mấy chốc sau khi ông lão Yoon ra ngoài, những tiếng cãi vã ồn ào vang lên.
“Vì người dân liên tục khiếu nại nên chúng tôi buộc phải…”
Ông lão Yoon và cháu trai Seonoh sống trong một ngôi nhà cũ kỹ, gần như đổ nát, nằm lẻ loi ở chân núi, bị bỏ hoang từ lâu. Hằng ngày, ông lão Yoon kéo xe đẩy đi khắp nơi, nhặt giấy vụn và chai lọ để kiếm sống. Ban đầu, ông chỉ đơn thuần thu gom phế liệu, nhưng theo thời gian, thói quen tích trữ của ông trở nên bệnh hoạn và ám ảnh. Ngôi nhà dần chất đầy rác rưởi và đồ phế thải, không còn chỗ trống.
Ngôi nhà ấy, chẳng khác gì một bãi rác, từ lâu đã trở thành ‘vết nhơ’ trong mắt khu phố. May mắn thay, nó nằm cách xa khu dân cư. Chỉ cần đi ngang qua, mùi hôi thối nồng nặc đã xộc lên mũi, côn trùng bâu kín xung quanh, khiến người dân không ngừng phàn nàn. Với họ, nơi ở của ông lão Yoon như một cái gai khó chịu, nhưng không ai dám đến đối mặt trực tiếp với ông.
Ông lão Yoon ghét bỏ người khác và luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Chỉ cần nghe thấy tiếng động hay lời nói, ông sẵn sàng nổi cơn thịnh nộ. Người dân trong khu gọi ông là ‘ông già điên lẩm cẩm’.
Vì thế, mối quan hệ giữa ông và hàng xóm vô cùng tệ hại. Hơn nữa, tin đồn rằng ngôi nhà của ông bị ‘ma ám’ lan truyền rộng rãi, khiến mọi người càng thêm tránh xa.
Người dân quanh đó không biết ông lão Yoon sống cùng cháu trai, cứ ngỡ ông ở một mình. Nhưng rồi, những câu chuyện kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Một số người đi ngang qua kể rằng họ nghe thấy tiếng động ầm ầm phát ra từ trong tường, tiếng nói chuyện ồn ào, và cả tiếng cười vang vọng. Ban đầu, mọi người nghi ngờ, nhưng ngôi nhà không có điện, nên cứ đến chiều tối, nó trở nên âm u và rùng rợn. Dần dần, họ bắt đầu tin vào những lời đồn ấy.
Tin đồn ấy không hoàn toàn vô căn cứ. Thực tế, ngôi nhà của ông lão Yoon là nơi tụ tập của vô số tạp quỷ. Ông lão, với thần trí lúc tỉnh lúc mê, dù ghét bỏ con người, lại đối xử nhân từ và tử tế với ma quỷ. Đôi khi, ông sẵn lòng làm vật chủ cho chúng, thậm chí mang những linh hồn không nơi nương tựa về nhà và chuẩn bị cúng cơm.
Theo thời gian, một số tạp quỷ quyết định ở lại, định cư trong ngôi nhà. Mỗi năm, số lượng ‘thành viên’ trong gia đình ông tăng lên, và chẳng mấy chốc, đã có tới bảy tạp quỷ cùng sinh sống với ông lão Yoon.
Trong khi ông lão Yoon đang tranh cãi gay gắt với nhân viên chính quyền, Seonoh nằm im trong căn phòng nhỏ tối tăm, nét mặt u sầu. Cậu bé liếm vết máu trên môi thì một linh hồn từ góc phòng chậm rãi tiến đến gần.
“Seonoh… à…”
Linh hồn ngồi xổm trước mặt cậu, miệng liên tục mở ra đóng vào. Seonoh, đang ngước nhìn trần nhà, khẽ liếc sang. Đó là Thủy sát quỷ (quỷ chết vì đuối nước). Thủy sát quỷ đã ở trong nhà từ khi Seonoh còn là một đứa trẻ sơ sinh. Nó vốn là hồn ma của những người chết dưới nước, sống ở một con suối. Linh hồn nước không thể rời khỏi mặt nước, nhưng ông lão Yoon đã tự tay vớt nó lên và mang về.
“Không… sao… chứ…?”
Do sống quá lâu dưới nước, Thủy sát quỷ vẫn giữ thói quen mở miệng như khi ở dưới suối mỗi lần nói chuyện.
“Seonoh… à…”
Seonoh quay lưng lại, co người và đáp cộc lốc.
“Đi chỗ khác đi. Đừng nói chuyện với tao…”
Những tạp quỷ luôn lảng vảng quanh Seonoh, cố ý thu hút sự chú ý bằng cách cãi lộn hoặc đi qua đi lại trước mặt cậu. Điều này khiến Seonoh vô cùng khó chịu. Chúng quan tâm cậu quá mức và luôn muốn cậu để ý đến mình. Đặc biệt, Thủy sát quỷ đã chứng kiến Seonoh lớn lên từ lúc lọt lòng, rất thích cậu và thường lẽo đẽo theo sau bất cứ nơi đâu.
“Seonoh… à…”
Thủy sát quỷ nhặt cuốn sách lăn lóc trên sàn, đặt nó cạnh đầu giường của Seonoh. Đó là cuốn truyện cổ tích cậu vừa đọc to lúc nãy.
“Đọc… sách… đi…”
Dường như nó muốn an ủi và xoa dịu cậu. Nhưng lúc này, Seonoh chẳng còn tâm trạng. Cậu vừa bị ông nội mắng vì đọc sách, vậy mà con quỷ ngốc nghếch này lại mang sách đến và bảo cậu đọc tiếp.
“Seonoh… à…”
“…”.
“Giận… à…?”
“…”.
Thủy sát quỷ giơ tay, làm động tác vuốt ve đầu cậu. Seonoh thường không cho nó chạm vào mình, bởi bàn tay lạnh lẽo và ẩm ướt của nó khiến cậu khó chịu. Cuối cùng, cậu ngồi bật dậy, nhặt cuốn sách trên đầu giường rồi dùng quỷ khí phóng thẳng vào Thủy sát quỷ.
“Tao đã bảo cút đi mà…!”
Seonoh hiểu cách dùng lực vật lý với ma quỷ, biết rằng ném đồ thường chẳng có tác dụng. Đó là kỹ năng cậu tự học được sau thời gian sống chung với chúng. Thủy sát quỷ trúng cú ném chứa quỷ khí, ngã lăn ra sau.
“Đau… quá…”
Tùy theo tâm trạng, Seonoh thường đối xử với các linh hồn một cách tùy tiện và thô bạo. Những ngày không vui như hôm nay, cậu trút giận lên chúng, tỏ ra cáu kỉnh. Nhưng khi tâm trạng tốt, cậu lại giống ông nội, ngồi chải đầu cho chúng hoặc cùng tìm đồ linh tinh để chơi. Dù vậy, phần lớn thời gian, cậu thấy chúng phiền phức và đáng ghét.
Thế giới nhỏ bé đầy rác rưởi này là tất cả những gì Seonoh được phép có. Đôi lúc, cậu cảm thấy nó ngột ngạt đến mức không chịu nổi. Những lúc ấy, cậu nhắm mắt lại và tưởng tượng.
Một vùng biển rộng lớn, một hòn đảo xinh đẹp với những con sóng ngọc lục bảo lấp lánh dưới ánh mặt trời, nơi không có tạp quỷ, cũng không có ông nội…
Seonoh mấp máy miệng mà không phát ra tiếng.
“Ước gì tất cả đều biến mất…”
***
Ông lão Yoon thường rời nhà từ sáng sớm và chỉ trở về khi mặt trời lặn. Ông luôn dặn Seonoh không được ra khỏi nhà, nhưng thỉnh thoảng, cậu vẫn lén ra sân tắm nắng. Tuy nhiên, cậu không thể rời khỏi cổng lớn vì ông lão đã dán đầy bùa chú lên đó, khiến cổng không thể mở từ bên trong hay bên ngoài. Chỉ ông lão Yoon ra vào được, dù đôi khi, những con mèo hoang vẫn nhảy qua tường và nằm dài ngủ trưa thư thái.
Seonoh đang chơi với một con mèo ở góc sân, lắc sợi dây thừng cũ tìm được trong đống rác, thì tiếng gõ cửa sắt rỉ sét vang lên ầm ầm.
“Ông ơi! Ông có nhà không?”
Seonoh đang ngồi xổm, lập tức đứng hình. Cậu nín thở, lắng nghe âm thanh từ bên kia cổng. Chuyện này đôi khi vẫn xảy ra. Nếu cậu giữ im lặng, giả vờ không có ai ở nhà, họ sẽ sớm rời đi. Lần này cũng vậy. Chẳng mấy chốc, bên ngoài yên ắng trở lại. Seonoh định tiếp tục nghịch sợi dây thì…
“Ơ? Này, cô bé kia!”
Một người thò đầu qua tường nhìn vào. Đó là một người trẻ tuổi với mái tóc ngắn. Ánh mắt họ chạm nhau. Seonoh bối rối, đứng sững ngay lập tức. Bức tường khá cao, hiếm ai nhìn vào được, nhưng có vẻ người kia đã dùng thứ gì đó làm bệ để trèo lên. Người ấy nở nụ cười tươi.
“Này cô bé. Em sống ở đây à?”
Giọng nói vui vẻ vang lên.
“Chào nhé! Rất vui được gặp em. Chị đến từ trung tâm phúc lợi.”
Nhân viên phúc lợi cười rạng rỡ, cô tự giới thiệu. Có lẽ vì mái tóc dài ngang lưng của Seonoh mà cô nhầm cậu là con gái.
“Cô bé à. Em xinh quá đấy.”
“…”.
“Ông nội em giờ không có nhà phải không?”
“…”.
Seonoh tuân thủ lời dặn của ông nội, kiên quyết im lặng. Nhân viên phúc lợi dường như nghĩ cậu không hiểu, nên nét mặt cô dần trở nên kỳ lạ.
Đột nhiên, cô lấy điện thoại ra rỗi gọi cho ai đó.
“Vâng vâng, tôi đang ở đây rồi. Ông ấy không có nhà, nhưng có một đứa bé ở đây. Tôi tưởng ông ấy sống một mình… Nhưng đứa bé có vẻ không biết nói chuyện. Và nhìn cô bé gầy gò quá… Vâng. Có lẽ cần kiểm tra xem có người thân nào không…”
Seonoh vừa lắc sợi dây vừa lắng nghe. Nhưng rồi tiếng nói bỗng im bặt. Cậu nghĩ cô đã rời đi nên thở phào nhẹ nhõm, thì…
“Này cô bé!”
Một thứ gì đó rơi xuống ầm ầm từ phía bên kia bức tường. Seonoh giật mình, vội vàng nhìn lại phía tường. Cậu nhìn chằm chằm vào những thứ rơi xuống từ bên ngoài với ánh mắt ngơ ngác. Đó là những viên kẹo được đóng gói riêng lẻ, sôcôla và những mẩu bánh nhỏ.
Chị là người giúp đỡ những người khó khăn và đau khổ.”
Nhân viên phúc lợi nhón chân, lại thò đầu qua tường.
“Nếu ông nội em về, hãy nhắn ông ấy liên hệ với chỗ này nhé. Được chứ?”
Cô lấy thứ gì đó từ túi rồi thả vào bên trong bức tường như lúc nãy. Một thứ nhẹ hơn bay xuống. Đó là một tấm danh thiếp.
[Trung tâm Hỗ trợ Phúc lợi Nanum]
[SĐT. 033-XXX-XXX]
Khi nhân viên phúc lợi rời đi, Seonoh nhặt tấm danh thiếp lên, nhìn chằm chằm vào dòng chữ in trên đó. Rồi không chút do dự, cậu xé nát nó và ném vào đống rác. Sau đó, cậu gom những món đồ ngọt rơi trên sàn, mang vào phòng.
Ngay lập tức, những tạp quỷ xung quanh lặng lẽ tiến lại gần. Chúng xếp hàng một cách e dè. Seonoh phân phát từng món đồ ngọt cho từng linh hồn. Chúng xé vỏ kẹo ồn ào, giả vờ ăn kẹo. Khi ăn xong, chúng lại xếp hàng trước mặt Seonoh, và cứ tiếp tục như vậy.
Seonoh do dự một lúc, rồi cũng làm theo, bóc một viên kẹo và cho vào miệng. Đôi mắt cậu mở to. Nó khác xa so với những thứ ông lão Yoon thường cho cậu.
Thật sự, rất ngọt ngào.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.