Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 129
“Cậu nói cái gì vậy! Đứa bé đó là cháu tôi! Cháu ruột của tôi đấy!”
Sáng hôm ấy, tiếng la hét ầm ĩ từ bên ngoài bất ngờ đánh thức Seonoh.
“Ông à, ông đang nói gì vậy? Ông làm gì có gia đình mà nhận là có cháu chắt? Một người bị hạn chế năng lực hành vi như ông thì làm sao có thể nuôi trẻ con chứ? Đây rõ ràng là bạo hành trẻ em, bạo hành trẻ em đấy!”
Seonoh vén tấm rèm cũ kỹ lên, lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Ông lão Yoon đang cãi nhau với nhân viên chính quyền, giọng cả hai mỗi lúc một gay gắt. Cạnh họ, nhân viên phúc lợi đứng lặng lẽ, ánh mắt kín đáo quét qua sân nhà.
Seonoh nhìn thấy người đó lén ném một chiếc túi đen qua hàng rào.
Ông Yoon tức tối đuổi hết đám người kia đi, sau đó kéo chiếc xe đẩy rời khỏi nhà.
Seonoh giả vờ tiếp tục ngủ. Chờ đến khi mọi thứ yên tĩnh, cậu mới rón rén ra ngoài, mở chiếc túi mà nhân viên phúc lợi để lại.
Bên trong đầy ắp bánh Choco Pie, kẹo dẻo, kẹo cứng và đủ loại đồ ngọt khác.
Lũ tạp quỷ xung quanh lập tức nhe răng cười, xếp thành một hàng dài ngay trước mặt Seonoh.
“…….”
Kể từ ngày hôm đó, nhân viên phúc lợi bắt đầu ghé qua mỗi tuần một lần.
Mỗi khi giọng nói trầm ấm cất lên bên ngoài cổng vào tầm quá trưa…
“Cô bé ơi.” —là Seonoh lập tức chạy đến cửa sổ, vén rèm lên để nhìn ra ngoài.
Nhân viên phúc lợi luôn kiểm tra xem túi bánh kẹo lần trước đã biến mất chưa. Sau đó, người đó đứng chờ một lát, như thể hy vọng Seonoh sẽ xuất hiện. Nhưng nếu cậu không ra, người đó chỉ lặng lẽ ném một túi bánh kẹo mới vào sân rồi rời đi, không nói thêm lời nào.
Seonoh không ghét điều đó.
Cậu không chắc bản thân thích túi bánh kẹo, hay thích chính người đã để lại chúng.
Và rồi, vào tháng thứ ba kể từ khi nhân viên phúc lợi bắt đầu tìm đến Seonoh…
“Ông ấy bệnh rồi.”
Lần đầu tiên trong đời, Seonoh đã phá vỡ lời hứa với lão Yoon.
Mùa đông đang dần buông xuống.
Ông lão Yoon đã ho dai dẳng suốt gần một tháng. Đôi khi, ông còn ho ra máu.
Dù vậy, ngày nào ông cũng kéo chiếc xe đẩy ra ngoài, nhặt nhạnh đủ thứ đồ linh tinh và rác rưởi mang về.
Seonoh bắt đầu lo sợ.
Cậu sợ lão Yoon sẽ chết.
Nhưng từ trước đến nay, cậu chưa từng một lần bước ra khỏi nhà. Trong tình cảnh này, cậu không biết phải làm gì mới đúng.
“Vậy à? Ngày mai chị sẽ đưa ông đến bệnh viện. Ông sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Nhân viên phúc lợi thoáng sững người khi Seonoh cất tiếng nói.
Từ trước đến nay, người ấy luôn nghĩ rằng cậu bé không thể nói chuyện.
Thế nhưng, chỉ sau một thoáng bất ngờ, người đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng trấn an cậu.
Người ấy nói rằng ngày mai sẽ quay lại cùng các đồng nghiệp để đưa lão Yoon đến bệnh viện.
Chỉ cần được chữa trị, ông sẽ nhanh chóng bình phục.
Lời nói ấy khiến Seonoh yên tâm phần nào.
“Nhưng tại sao trước giờ em không nói gì cả?”
“Ông bảo không được nói.”
“Vì sao?”
“Bởi vì… Pháp sư sẽ tìm đến.”
Nhân viên phúc lợi thoáng khựng lại, vẻ mặt đầy bối rối.
“Pháp sư? Pháp sư là gì?”
Seonoh ngập ngừng trong giây lát, rồi cẩn thận lên tiếng.
Cậu không biết rõ, chỉ nghe ông bảo đó là những kẻ rất đáng sợ, rất xấu xa.
Cậu kể rằng lão Yoon không cho cậu ra khỏi nhà, cũng không cho cậu mở miệng, vì ông rất sợ pháp sư.
Người nhân viên phúc lợi là người duy nhất suốt mấy tháng qua vẫn luôn tìm đến Seonoh.
Ngoài người đó ra, cậu chẳng biết còn có ai để trông cậy nữa.
Người đó lặng lẽ lắng nghe, nét mặt trầm ngâm.
“Ừ, tất cả chỉ vì ông đang bệnh thôi. Khi ông được chữa trị, mọi thứ sẽ ổn cả. Chị sẽ giúp em. Rồi khi ông khỏe lại, em cũng có thể đi học nữa đấy.”
Nhân viên phúc lợi nhẹ giọng an ủi.
“Ma quỷ, Pháp sư… những thứ đó không hề tồn tại. Tất cả chỉ là do ông nói đùa thôi.”
Người đó khẳng định rằng trên đời này chẳng có ma quỷ, mọi chuyện chỉ là do bệnh tật khiến lão Yoon trở nên hoang tưởng.
Thế nhưng, Seonoh không tài nào hiểu nổi lời nói đó.
“Vậy còn thứ đó là gì?”
Cậu bé chậm rãi giơ tay, chỉ về phía sau lưng mình – nơi một tạp quỷ lặng lẽ đứng.
“…Hả?”
Nhân viên phúc lợi giật mình nhìn theo hướng cậu chỉ.
“Không chỉ có nó đâu, trong nhà còn sáu con nữa.”
“…Cái gì? Em đang nói gì vậy…?”
Gương mặt nhân viên phúc lợi dần cứng lại trước những lời lẽ hoang đường.
Ngay lúc đó…
“Mày… mày đang nói chuyện với ai hả?!”
Từ cuối con hẻm, ông Yoon đứng sững, ánh mắt đầy tức giận và hoảng hốt.
“Cô… cô bé… vậy mai chị sẽ quay lại sau….”
Vừa trông thấy ông Yoon, nhân viên phúc lợi lập tức cuống cuồng quay người bỏ chạy.
***
Đêm hôm đó, Seonoh bị trận đòn roi dữ dội rồi bị nhốt vào căn phòng tối tăm.
Cậu ngước nhìn qua ô cửa sổ, nơi ánh trăng rằm sáng vằng vặc phủ xuống mặt đất một màu bạc lạnh lẽo.
Trong căn phòng u ám, một góc tường đặt tấm bình phong vẽ tranh thần linh. Đây là nơi sạch sẽ nhất trong căn nhà. Ông Yoon đã lập một bàn thờ nhỏ tại đây, thỉnh thoảng thắp hương, dâng nước cúng. Dưới bức bình phong là một chiếc tủ nhỏ, trên đó bày một hộp gạo, vài chiếc bát và một ngọn nến leo lét cháy. Mỗi khi cầu nguyện, ông thường chắp tay thành kính khấn.
“Trời đất thần minh, xin phù hộ độ trì!”
Seonoh đã bị nhốt trong căn phòng này suốt mấy ngày qua. Đây không phải lần đầu tiên cậu bị phạt nhốt vào phòng thờ. Những lần trước, chỉ cần trêu chọc đám tạp quỷ hay vô tình bị bắt gặp lang thang trong sân, cậu đều bị nhốt vào đây. Nhưng chưa bao giờ cậu bị giam lâu đến thế.
Cậu đã thử vặn tay nắm cửa hết lần này đến lần khác, thậm chí đập cửa đến rát bỏng cả bàn tay để van xin được thả ra, nhưng vô ích. Seonoh nhanh chóng nhận ra lý do: lão Yoon đã dán bùa lên cửa. Chỉ cần đặt tay lên, cậu có thể cảm nhận được hơi nóng kỳ lạ tỏa ra – chính là luồng khí của lá bùa.
Mỗi khi rời khỏi nhà, ông Yoon luôn dán bùa lên cổng. Một khi bùa được dán, cửa sẽ như thể bị một sức mạnh vô hình chặn lại, không cách nào mở ra. Dù có dùng hết sức, cánh cửa vẫn bất động. Dù có hét lớn thế nào, âm thanh cũng chẳng vọng ra ngoài.
Lạ thay, ở trong căn phòng này, Seonoh không hề cảm thấy đói hay lạnh. Ngược lại, một cảm giác ấm áp và dễ chịu bao trùm, khiến cơn buồn ngủ kéo đến không ngừng.
Mí mắt trĩu nặng, Seonoh lờ đờ nhìn bức tranh thần linh trên bình phong, nơi ánh nến chập chờn hắt bóng mơ hồ. Cậu không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày. Trong cơn mơ hồ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu – liệu có khi nào lão Yoon đã chết rồi không?
Có phải ông thực sự bệnh nặng đến vậy? Nếu lời của người đó là sự thật…
Bình thường, Seonoh vẫn luôn chờ đợi những lúc lão Yoon tỉnh táo. Nhưng trong thời gian chờ đợi ấy, điều duy nhất cậu có thể làm là đọc sách.
Những cuốn sách là người bạn duy nhất của Seonoh, là cánh cửa giúp cậu hình dung về thế giới bên ngoài. Đám tạp quỷ biết cậu thích đọc sách, vì vậy đôi khi chúng lục lọi trong đống rác và mang về cho cậu những quyển sách cũ. Mỗi khi có sách mới, Seonoh lại nằm cuộn mình trong căn phòng chật hẹp, say sưa đọc hết lần này đến lần khác.
‘Seonoh của ta đâu rồi?’
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, người ông Yoon mà Seonoh hằng quen thuộc sẽ quay về.
Khi ấy, với ánh mắt hiền từ và tỉnh táo, ông sẽ dọn dẹp căn phòng bừa bộn ngăn nắp trở lại. Ông sẽ chuẩn bị nước ấm, cẩn thận lau rửa cho Seonoh, dọn sẵn bữa cơm với những món ăn còn tươi ngon, rồi dịu dàng chải mái tóc dài rối bù của cậu, từng chút một gỡ rối bằng chiếc lược nhỏ, sau đó buộc gọn lại.
Có những ngày, ông đặt Seonoh ngồi lên đùi, mở quyển từ điển cổ rồi kiên nhẫn dạy cậu từng nét chữ Hán. Đôi khi, ông lại chỉ cậu cách đánh cờ tướng. Seonoh rất thông minh, chỉ cần học một lần là nhớ ngay. Không chỉ đọc thông thạo chữ, cậu còn có thể hiểu cả Hán tự.
Mỗi khi Seonoh thắng một ván cờ hay nhớ được những chữ Hán khó mà người bình thường phải xem đi xem lại nhiều lần mới thuộc, ông Yoon sẽ rạng rỡ cười tươi, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào.
‘Cháu ta đúng là thiên tài! Một thiên tài thực thụ!’
Và như một phần thưởng, ông sẽ lấy ra một viên kẹo từ đâu đó. Mỗi khi trông thấy ông cầm theo chiếc hộp thiếc có dòng chữ ‘kẹo tiếp khách’, lòng Seonoh lại hân hoan vui sướng. Cậu rất thích kẹo, lúc nào cũng muốn ăn. Nhưng cậu biết, đó là thứ chỉ có thể nhận được khi ông Yoon mang đôi mắt sáng trong, minh mẫn.
Seonoh luôn để viên kẹo tan dần trong miệng, tận hưởng vị ngọt của nó thật lâu. Sau đó, cậu cố tình hỏi ông về nguồn gốc của mình.
Lúc ấy, ông Yoon sẽ bật cười ha hả rồi kể lại câu chuyện hoang đường mà cậu đã nghe không biết bao nhiêu lần.
“Ngày trước, ta từng lên núi đốn củi. Khi đang làm việc, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Ta tìm kiếm khắp nơi nhưng lạ thay, âm thanh ấy lại vọng lên từ dưới lòng đất. Quá tò mò, ta liền đào bới xem sao. Chẳng bao lâu, ta tìm thấy một tấm bia đá có khắc chữ Hề (徯), nghĩa là ‘chờ đợi’. Ta lấy làm kỳ lạ, bèn thử di chuyển tấm bia. Ngay bên dưới, có một cỗ quan tài. Ta đánh bạo mở nắp ra xem… Và bên trong, Seonoh của ta đang say ngủ! Con chính là món quà trời ban.”
Seonoh yêu ông Yoon, người đã gọi cậu là món quà quý giá nhất.
Và rồi…
Seonoh căm ghét một ông Yoon như vậy.
“…….”
Cậu lại cảm thấy buồn ngủ. Nằm nghiêng trên sàn, Seonoh khẽ nhắm mắt, để cơ thể chìm dần vào giấc ngủ.
“Khà khà. Đồ ngốc. Khà khà khà.”
Một giọng nói lạ bỗng vang lên từ đâu đó. Lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói này. Seonoh chậm rãi mở mắt, đảo mắt nhìn quanh. Nhưng trong tầm nhìn của cậu, chỉ có bức họa thần linh đang nhấp nhô trong ánh nến mờ ảo.
Nghĩ rằng mình nghe nhầm, cậu lại nhắm mắt.
“Khà khà. Đồ ngốc. Đồ ngốc!”
Lần này, giọng nói ấy rõ ràng hơn. Seonoh lờ mờ chống tay ngồi dậy, dụi mắt rồi nhìn về phía bức họa thần linh.
Trong tranh, vị thần có bộ râu dài đang mỉm cười hiền từ, ánh mắt như đang dõi xuống nhìn cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt ấy bỗng méo mó, các đường nét vặn xoắn, hòa trộn vào nhau thành một hình dạng kỳ quái trước khi dần trở về nụ cười ban đầu.
“Ai đó?”
Seonoh khẽ hỏi, giọng đầy cảnh giác. Nhưng bức họa thần linh vẫn im lặng, khuôn mặt không chút thay đổi.
Cậu tiếp tục quan sát kỹ hơn. Đến khi ánh mắt chạm đến một điểm, Seonoh bất giác mở to mắt kinh ngạc.
Phía sau vai vị thần trong tranh, một con rắn đen lặng lẽ bò ra, trườn xuống như thể vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài.
Trước cảnh tượng kỳ lạ này, Seonoh không thể rời mắt.
“Khà khà. Đồ ngốc. Đúng là đồ ngốc.”
Không còn nghi ngờ gì nữa – con rắn trong tranh… đang nói chuyện với cậu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.