Hỏa Hồn - Chương 130

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 130

“Ngốc nghếch, đồ ngốc! Ngươi đúng là một kẻ đần độn, đần độn đến không thể chịu nổi!”

Con rắn đen bóng khẽ thè lưỡi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tinh quái, rồi phá lên cười khúc khích đầy thích thú.

“Ngươi từ đâu đến?”

“Ai mà biết. Ta đã ở đây từ đầu rồi! Khà khà.”

Nó chầm chậm trườn xuống theo thân vị thần trong bức họa, uốn lượn uyển chuyển rồi dừng lại ngay trước mặt Seonoh. Cuộn tròn lại một cách điềm nhiên, con rắn chằm chằm nhìn cậu.

“Tại sao ta lại là đồ ngốc?”

“Chỉ một cánh cửa đơn giản cũng không mở nổi, không phải đồ đần thì là gì? Nếu không phải ngươi thì ai mới là kẻ đần độn đây? Khà khà!”

“Ta đã thử hết sức rồi, nhưng cửa không mở. Ông ta đã dán bùa lên.”

“Không phải vậy, không phải vậy! Ngươi chưa bao giờ thực sự dùng sức cả.”

“Ngươi nói gì cơ?”

“Là ngươi không biết cách sử dụng sức mạnh đấy! Khà khà khà.”

Không biết cách sử dụng sức mạnh ư? Seonoh cúi xuống nhìn đôi tay mình, nét mặt thoáng vẻ trầm tư.

“Dấu ấn của quê hương thật uổng phí, uổng phí quá. Khà khà.”

“Bổn hương? …Bổn hương là gì?”

“Ngươi vừa hỏi ta từ đâu đến, nhưng chính ngươi lại chẳng hề biết nguồn gốc của mình. Thật buồn cười làm sao! Khà khà, đúng là đồ ngốc. Ngốc đến mức đáng thương. Khà khà.”

Seonoh hoàn toàn không hiểu con rắn đang nói gì. Mỗi khi nó thè lưỡi ra, một âm thanh rít khẽ vang lên, tựa như cơn gió luồn qua kẽ răng, mang theo một cảm giác kỳ dị khó tả.

“Bổn hương không là gì cả, nhưng đồng thời cũng là tất cả. Khà khà khà.”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

“Bổn hương hiện hữu ở khắp nơi, nhưng cũng chẳng thuộc về đâu cả. Khà khà.”

Đôi mắt con rắn đen đỏ rực như máu, nhỏ bé như hạt kê nhưng ánh lên sắc lạnh. Nó trườn nhẹ nhàng, lặng lẽ tiến gần đến trước mặt Seonoh, cuộn mình lại một cách ung dung.

“Bổn hương chính là Bổn hương. Và ngươi mang trên mình dấu ấn của Bổn hương.”

“…Dấu ấn đó là gì?”

“Là bằng chứng rằng Bổn hương trân quý ngươi! Khà khà!”

Seonoh chớp mắt, vẻ mặt đầy bối rối.

“Nghĩ kỹ lại xem. Có phải mỗi khi ngươi tức giận, đám tạp quỷ liền run rẩy sợ hãi, chẳng dám đến gần?”

“Phải.”

“Và có phải khi ngươi mong rằng ngày mai trời sẽ quang đãng, thì mười lần đến tám lần điều đó sẽ trở thành sự thật? Còn những lúc trực giác của ngươi chính xác đến kỳ lạ thì sao?”

“Ta cũng đã từng trải qua điều đó.”

“Đấy chính là dấu ấn của Bổn hương. Những ai mang dấu ấn ấy đều sở hữu sức mạnh ra lệnh, nên người ta gọi họ là ‘kẻ thống trị’ hay ‘định danh giả’.”

“Kẻ thống trị… Định danh giả….”

Seonoh lặp lại từng từ, nghiền ngẫm ý nghĩa của chúng. Con rắn đen thấy vậy thì bật cười khúc khích, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ thích thú.

“Ngươi thật sự chẳng biết gì cả. Khà khà.”

Con rắn khúc khích cười một lúc lâu rồi bất ngờ đưa ra một đề nghị.

“Ngươi có thể giải thoát ta khỏi nơi này không?”

“Giải thoát ngươi ư?”

“Phải. Nếu giúp ta thoát khỏi đây, ta sẽ trở thành gia thần của ngươi.”

“Gia thần?”

“Nói cách khác, ta sẽ là thuộc hạ trung thành của ngươi.”

Seonoh dụi mắt, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu không biết con rắn này đến từ đâu hay bản chất thực sự của nó là gì, nhưng trò chuyện với nó lại không khiến cậu khó chịu.

Ông nội của Seonoh khi thì tỉnh táo, khi lại mê sảng, hiếm khi có thể đối thoại trọn vẹn. Còn lũ tạp quỷ thì khỏi phải nói – chúng chỉ quanh quẩn bên cậu mà không hề giao tiếp tử tế. Bị bỏ rơi trong cái xó xỉnh này, người duy nhất có thể coi là bạn trò chuyện của Seonoh chỉ có nhân viên phúc lợi thỉnh thoảng ghé qua.

Nhưng ngay cả điều đó cũng chẳng được phép. Ông nội ghét việc cậu tiếp xúc với con người. Chỉ vì trao đổi vài câu với nhân viên phúc lợi, cậu đã bị đánh một trận nhừ tử rồi lại bị nhốt vào căn phòng này.

Còn con rắn kia thì sao? Có lẽ nó là một đối tượng trò chuyện an toàn – ông nội sẽ chẳng thể để ý. Và dù có bị phát hiện đi chăng nữa, nó cũng không phải con người, nên chắc cũng không thành vấn đề.

“Nhưng ta không biết cách giải thoát ngươi.”

“Chuyện đó không cần lo. Ngươi chắc chắn có thể làm được. Khà khà.”

Con rắn lè lưỡi, chậm rãi hướng dẫn Seonoh cách giúp nó thoát ra. Cậu lắng nghe chăm chú, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi. Ta sẽ làm.”

Seonoh đứng trước bức tranh thờ thần linh, làm theo lời con rắn đã chỉ dạy. Cậu lục lọi trong ngăn kéo, tìm thấy một lưỡi dao sắc bén có thể sử dụng.

Nắm chặt lưỡi dao trong tay, Seonoh thoáng chần chừ rồi hạ quyết tâm. Cậu chậm rãi rạch một đường lên lòng bàn tay. Máu lập tức trào ra từ vết thương, đỏ thẫm và ấm nóng. Seonoh siết chặt nắm tay, rồi lại từ từ mở ra, để máu lan đều, nhuộm đỏ cả bàn tay. Sau đó, cậu vươn tay, áp chặt lòng bàn tay lên hình con rắn trong bức tranh thờ, như thể đang đóng một con dấu.

“Tốt lắm. Giờ thì hãy tập trung vào cảm giác trên tay ngươi. Khà khà.”

Seonoh khẽ gật đầu, nhắm mắt lại. Cậu cố gắng tập trung, hình dung từng nét của một chữ Hán trong tâm trí. Rồi, như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, môi cậu khẽ mấp máy.

“Phá.”

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng thần bí bùng lên từ lòng bàn tay cậu. Ngọn nến trong phòng rung lắc dữ dội, bóng tối trong căn phòng cũng chao đảo theo. Seonoh đứng yên bất động, chưa thể xác định liệu mình đã thành công hay chưa. Cậu từ từ nhấc tay lên.

Hình vẽ con rắn trên bức tranh đã hoàn toàn biến mất.

Seonoh mở to mắt, sững sờ nhìn xuống lòng bàn tay mình.

“…Hả?”

Một con rắn đen tuyền, nhỏ mảnh, đang len lỏi trườn qua vết thương, chầm chậm chui vào da thịt cậu. Nó uốn lượn quanh cổ tay cậu một vòng, tựa như một sợi dây buộc chặt lấy cậu.

“Khà khà! Quả nhiên! Một cơ thể tuyệt vời! Thật hoàn hảo! Ta thích lắm!”

Con rắn hòa vào cổ tay Seonoh, trông như một hình xăm bí ẩn hoặc một sợi vòng tay màu đen. Trước cảnh tượng kỳ lạ ấy, Seonoh không kìm được hơi thở gấp gáp.

Cậu nhìn chằm chằm cổ tay mình, tò mò dùng móng tay gãi nhẹ lên đó.

“Này! Ngươi đang làm gì vậy! Nhột quá! Nhột chết mất! Khà khà khà!”

Con rắn cười rũ rượi, giọng điệu đầy thích thú. Khóe môi Seonoh cũng dần cong lên thành một nụ cười.

“Ngươi tên là gì? Ta là Seonoh… Ông nội ta là Yoon Wonjung.”

“Ta ư? Ta không có tên. Ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được. Vì giờ ngươi là chủ nhân của ta mà. Khà khà.”

Seonoh chăm chú nhìn con rắn quấn quanh cổ tay mình. Họa tiết con rắn đen tuyền in trên da cậu trông như một hình xăm mờ nhạt, tựa nét mực đã khô. Thế nhưng, đôi mắt đỏ rực của nó vẫn sáng quắc, sắc bén vô cùng.

“Vậy từ giờ, ngươi sẽ là Shishi.”

“Shishi?”

“Mỗi lần thè lưỡi, ngươi phát ra tiếng ‘Shishi’ mà.”

“Được thôi. Từ giờ, ta là Shishi của ngươi.”

Shishi len lỏi vào sâu trong lòng Seonoh, lấp đầy khoảng trống cô độc bấy lâu nay.

***

Có những lúc, dù Seonoh có gọi, Shishi cũng không đáp lời. Có khi nó ngủ liền mấy ngày, chẳng buồn mở mắt. Theo lời nó, cái ‘vật chứa’ này quá mức thoải mái, khiến nó chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

Shishi thông minh, chưa từng mở miệng trước mặt ông Yoon. Chỉ khi ông ấy ra khỏi nhà, nó mới chịu lên tiếng trò chuyện với Seonoh. Cậu hỏi gì, nó đều trả lời.

“Ngươi có biết cách dựng kết giới không?”

Hôm ấy, tâm trạng Seonoh đặc biệt tồi tệ.

Ngay sau khi ông Yoon rời đi, cậu lấy cuốn từ điển chữ Hán ra đọc. Vừa chăm chú tra cứu, cậu vừa nguệch ngoạc vài nét bút để ghi nhớ. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp một con tạp quỷ đang nghịch ngợm vẽ bậy lên cuốn sách yêu quý của mình.

Lũ tạp quỷ này luôn bắt chước mọi hành động của Seonoh. Và lần này cũng không ngoại lệ.

Shishi lập tức chỉ dạy cậu cách dựng kết giới.

Vốn dĩ rất thông minh, Seonoh chỉ cần thử vài lần đã có thể dễ dàng tạo ra một kết giới đơn giản.

“Ngươi có biết mình đã sai ở đâu không?”

Seonoh cố tình đá văng con tạp quỷ trước mặt đám tạp quỷ lởn vởn xung quanh. Cậu ép nó vào góc phòng, rồi ngay lập tức dựng lên một kết giới chật hẹp, giam nó bên trong.

Đôi mắt Seonoh lạnh lẽo quét qua đám tạp quỷ. Bắt gặp ánh nhìn ấy, chúng co rúm người, sợ hãi bám chặt vào tường, không dám thở mạnh.

“Thả… ta… ra…”

Bị nhốt trong không gian chật chội chưa đầy một mét vuông, con tạp quỷ hoảng loạn lao vào kết giới, nhưng chỉ khiến cơ thể nó đau rát. Nó run rẩy, nấc nghẹn, rồi bật khóc như một đứa trẻ.

“Ngột… ngạt… quá…”

Tên ngốc này rồi cũng chỉ biết lẩn quẩn trong kết giới, đến khi kiệt sức mới chịu ngồi bệt xuống. Nhưng sáng mai tỉnh dậy, nó sẽ quên sạch mọi chuyện, lại toe toét bám theo cậu như chưa có gì xảy ra. Nghĩ vậy, Seonoh chẳng cảm thấy chút áy náy nào.

Những ngày đông đến gần, trời mỗi lúc một rét buốt. Và như một quy luật lặp đi lặp lại, bệnh cảm cũng theo đó mà tìm đến Seonoh.

Môi trường sống tồi tàn khiến cậu dễ mắc bệnh mỗi khi chuyển mùa. Lần này cũng không ngoại lệ.

Cơn sốt đột ngột ập đến. Ban đầu, một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng chỉ trong chốc lát, toàn thân cậu đã nóng bừng như thiêu đốt. Cơn sốt dữ dội đến mức tầm nhìn dần trở nên nhòe nhoẹt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, khó nhọc.

Ông Yoon trở về, nhìn Seonoh đang mê man trên giường bằng đôi mắt đờ đẫn. Ông chỉ đặt tay lên trán cậu kiểm tra qua loa, rồi miễn cưỡng đặt một chiếc khăn lạnh lên trán. Nhưng cơn sốt vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.

Ông Yoon bồn chồn đi tới đi lui, không biết phải làm sao.

Suốt bao năm qua, ông chưa từng đưa Seonoh đến bệnh viện. Với ông, làm vậy chẳng khác gì ‘dâng nó cho bọn chúng’. Hơn nữa, Seonoh thậm chí còn chưa có đăng ký khai sinh, trên giấy tờ hoàn toàn không tồn tại. Nếu có đến bệnh viện, cậu cũng chẳng thể nhận được bất kỳ sự điều trị nào.

Cuối cùng, ông Yoon quyết định ra ngoài, nói rằng sẽ đi mua thuốc.

Trong căn phòng chật hẹp, Seonoh một mình chống chọi với cơn sốt, mồ hôi túa ra đầm đìa. Mê man một lúc lâu, cậu cố gắng gượng mở mắt.

Ngay khi vừa hé mắt, qua tầm nhìn mơ hồ, cậu thấy những bóng đen mờ ảo đang quây quanh mình.

Bọn chúng ngồi xổm, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm xuống cậu.

“Seonoh tỉnh rồi.”

“Seonoh tỉnh rồi.”

“Seonoh bị ốm.”

“Đừng ốm mà….”

Chiếc khăn lạnh mà ông Yoon đặt lên trán Seonoh từ lâu đã trở nên ấm nóng. Cậu chỉ mong ông mau chóng quay lại. Thuốc men có hay không cũng chẳng còn quan trọng, chỉ cần ông trở về, đặt lên trán cậu một chiếc khăn mát lạnh khác là được.

Nhưng lạ thay, chẳng bao lâu sau, một luồng hơi lạnh bất chợt chạm vào trán cậu.

Seonoh chớp mắt.

“……”

Mãi đến lúc này, cậu mới nhận ra thứ đang đặt trên trán mình.

Chính là con tạp quỷ ấy.

Nó đang lặng lẽ ngồi bên cạnh, đặt bàn tay lạnh toát lên trán cậu mà không nhúc nhích.

Seonoh đảo mắt, nhìn lên gương mặt nhợt nhạt của nó. Những lọn tóc bết dính như rong rêu phủ xuống, che khuất gần hết khuôn mặt, càng làm nó trông thêm phần u ám.

Ánh mắt hai bên giao nhau. Con tạp quỷ thoáng giật mình, rồi khe khẽ mấp máy môi.

“…Xin… lỗi…”

Seonoh không đáp.

Bình thường, chỉ cần tạp quỷ này đưa tay lại gần, cậu đã nổi giận đùng đùng. Có lẽ vì thế mà lần này nó cũng nghĩ cậu sẽ lập tức xua đuổi.

Nhưng lạ thật. Ngay lúc này đây, Seonoh lại không hề cảm thấy khó chịu.

Hơi lạnh từ bàn tay ẩm ướt của tạp quỷ khiến cậu cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Lần đầu tiên, hàn khí của một vong hồn không khiến cậu ghê tởm.

Cậu lặng lẽ quan sát nó.

Nhìn kỹ mới thấy, trên người con tạp quỷ chi chít những vết thương. Những mảng da bong tróc để lộ phần thịt tái nhợt bên dưới.

Chợt, một ký ức lướt qua tâm trí cậu…

Kết giới mà cậu đã dựng lên để trút giận, đến giờ vẫn chưa hề được gỡ bỏ.

A…

Thì ra là vậy.

Hóa ra, nó đã phải tự mình phá vỡ kết giới đó để thoát ra ngoài.

Giống như con người phải liều mình băng qua bụi gai, nó cũng đã dùng chính thân thể để vượt qua rào cản mà cậu dựng lên. Những vết thương chi chít trên người, có lẽ là do bị kết giới cắt phải.

Ấy vậy mà, nó vẫn cười.

Một nụ cười ngây ngô, ngốc nghếch, không hề mang theo oán trách.

“……”

Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, Seonoh hiểu thế nào là cảm giác tội lỗi.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo