Hỏa Hồn - Chương 131

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đông đến lúc nào chẳng hay.

“Mấy người là gì mà dám bắt tôi đi bệnh viện hả! Tôi vẫn khỏe mạnh! Hoàn toàn khỏe mạnh!”

Hôm đó, tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời.

Từ sáng sớm, ông Yoon đã đứng trước cổng, giọng khản đặc mà vẫn gào thét giận dữ. Như bao lần trước, những nhân viên từ trung tâm phúc lợi đành bất lực rời đi, chẳng thu được kết quả gì.

Seonoh, sau những ngày vật lộn với cơn cảm nặng, cuối cùng cũng hồi phục nhờ vào số thuốc ông Yoon mang về. Nhưng trái lại, bệnh tình của ông lại ngày càng trầm trọng. Khuôn mặt hốc hác, thân thể tiều tụy đến đáng ngại.

Thấy ông sửa soạn đẩy xe hàng ra khỏi nhà, Seonoh vội vàng chạy đến níu tay, khẩn khoản khuyên ông hãy nghỉ ngơi một ngày, hoặc tốt hơn hết là đến bệnh viện khám. Thế nhưng, ông Yoon chẳng buồn lắng nghe, ngược lại còn nổi giận đùng đùng. Cuối cùng, ông nhốt Seonoh vào căn phòng nhỏ, rồi bỏ đi như mọi ngày.

“…….”

Bị giam cầm thêm một lần nữa, Seonoh co gối, cắn chặt môi.

Ngoài cửa sổ, tuyết cứ thế rơi mãi, dày đặc như phủ trắng cả thế gian. Một cơn giận âm ỉ cuộn trào trong lòng cậu, mỗi lúc một bức bối đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa.

“Shishi.”

Cậu kéo tay áo lên, nhẹ nhàng đánh thức con rắn nhỏ.

“Có cách nào phá lá bùa không?”

“Đương nhiên là có.”

“Chỉ cho ta đi.”

Shishi từ từ mở mắt, cặp đồng tử đỏ rực ánh lên tia sắc sảo.

“Ta đã chỉ cho ngươi từ trước rồi mà? Khà khà.”

Shishi nói rằng cách phá giải bùa vẫn giống như lần trước, nhưng lần này không cần rạch tay lấy máu. Chỉ cần tập trung quỷ khí vào lòng bàn tay là đủ.

Seonoh nhắm mắt, đặt tay lên tay nắm cửa. Trong đầu, cậu vẽ nên nét chữ ‘Phá’.

Ngay lập tức, cánh cửa bật mở một cách dễ dàng.

Chuyện này lại quá đơn giản, đến mức Seonoh cảm thấy hụt hẫng, hóa ra chỉ cần như vậy là có thể thoát ra. Nghĩ đến quãng thời gian ngoan ngoãn chịu nhốt, cậu không khỏi tức giận.

Bùa chú dán trên cửa đồng loạt bốc cháy, tro bụi rơi lả tả xuống nền đất. Seonoh không chần chừ mà lao thẳng ra sân, chạy đến cổng chính. Những lá bùa dán trên cổng cũng nhanh chóng cháy rụi dưới tay cậu.

Lũ quỷ tụ tập bên khung cửa sổ, xì xào bàn tán khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Lần đầu tiên trong đời bước ra khỏi cánh cổng giam giữ mình bấy lâu, Seonoh không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cắm đầu chạy. Cậu cứ thế lao về phía trước, theo hướng dãy núi trải dài bất tận.

Trời xám xịt một màu trắng đục, từng bông tuyết lớn rơi dày đặc như muốn nuốt chửng cả thế gian.

Cậu chạy mãi, chạy vô định giữa rừng tuyết, không biết phải đi đâu, cũng chẳng có nơi nào để đến. Nhịp tim dồn dập, hơi thở nặng nề, từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài trên trán. Nhưng càng mệt mỏi, cậu lại càng thấy hưng phấn, cảm giác được tự do, được thoát ra khỏi nơi ấy thật tuyệt vời biết bao!

Bỗng nhiên, Shishi lên tiếng, giọng đầy than vãn.

“Lạnh quá… lạnh thấu xương. Chúng ta mau quay về đi.”

Một lúc sau, nó lại tiếp tục làu bàu.

“Cứ thế này là chết cóng mất! Chết cóng thật đấy!”

Seonoh kéo tay áo xuống, phủ kín cổ tay, để che chắn cho Shishi.

“Vậy còn đỡ hơn chút.”

Shishi khẽ nói. Nhưng thực ra, bản thân Seonoh cũng đã lạnh đến mức tê cứng cả người. Mỗi lần đổ mồ hôi, cậu cứ tưởng cơ thể sẽ ấm lên, nhưng chẳng bao lâu sau, cơn rét lại siết chặt lấy cậu. Lúc này, cậu bắt đầu lưỡng lự – có nên quay về không?

“Phía kia có lẽ có chỗ để sưởi ấm đấy. Khà khà.”

Shishi bỗng cất giọng đầy thích thú.

Nghe vậy, Seonoh lập tức nhìn quanh.

Quả thật, phía xa thấp thoáng bóng dáng một căn nhà nhỏ.

Cậu nhanh chóng tiến lại gần. Đó là một túp lều cũ kỹ, trông như thể có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Một bên tường có đống tro tàn chất thành đống, bên dưới là bếp lò ám khói đen sì.

Ở nhà, họ thường dùng diêm để nhóm lửa, nhưng nơi này thì sao?

Seonoh cúi xuống, ngồi xổm trước bếp lò, cẩn thận quan sát bên trong.

“Hả?…”

Trong bếp lò tối đen như mực, một đôi mắt rực sáng bất ngờ giao với ánh nhìn của Seonoh.

“Ngươi là… Chí quỷ đúng không?”

Chí quỷ là loại quỷ lửa thường ẩn mình trong những nơi có củi khô hoặc các bếp lò bỏ hoang. Trước đây, nó cũng đã từng lẻn vào nhà vài lần.

“Lạnh quá… nhóm lửa lên đi.”

Seonoh cất giọng đầy thản nhiên.

Chí quỷ rụt rè lẩm bẩm điều gì đó.

“Nhưng ít nhất cũng phải có thứ để đốt chứ…”

Seonoh đảo mắt tìm quanh, nhưng chẳng thấy thứ gì có thể làm củi. Tuyết bên ngoài vẫn rơi dày đặc, càng làm không khí thêm phần rét buốt.

Sau một thoáng đắn đo, cậu liền đưa tay định cởi áo khoác để ném vào bếp lò.

“Khoan đã, khoan đã! Seonoh, đừng làm vậy! Nghe ta nói đã!”

Bỗng nhiên, Shishi mở bừng mắt, giọng đầy hốt hoảng.

“Áo thì quý lắm, chi bằng… cắt tóc của ngươi rồi ném vào thì sao?”

“Tóc của ta ư?”

Seonoh chạm vào mái tóc dài được buộc gọn phía sau. Quả thực, nếu so với áo, hy sinh một chút tóc có vẻ là lựa chọn tốt hơn.

Cậu cúi xuống bếp lò, tìm thấy một cây kéo cũ kỹ vùi trong đống tro tàn. Lưỡi kéo đã cùn khiến việc cắt tóc trở nên khó khăn, nhưng sau một hồi loay hoay, cậu cũng cắt được một mớ. Seonoh nắm chặt lọn tóc rồi ném thẳng vào trong bếp lò.

Ngay khoảnh khắc đó…

“Ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Chí quỷ bỗng phá lên cười sảng khoái.

“Đã bao lâu rồi nhỉ? Lâu lắm rồi ta mới có lại thứ này!”

Rầm…!!!

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng sức mạnh khổng lồ bùng nổ, hất văng Seonoh ra xa. Cậu ngã bật về phía sau, kinh hãi khi chứng kiến ngọn lửa bùng lên dữ dội. Khi cố gắng gượng dậy, mắt Seonoh trợn trừng vì kinh ngạc.

Ngọn lửa xanh quỷ dị bùng phát, lan rộng tựa như muốn nuốt chửng mọi thứ.

“Cái… cái gì thế này…?”

Ngọn lửa ma quái cuộn trào, như thể muốn thiêu rụi cả cậu. Hoảng loạn, Seonoh lập tức lao ra ngoài.

Đây không phải một đám cháy thông thường.

Ngọn lửa xanh ấy nuốt chửng túp lều trong chớp mắt, không để lại lấy một hạt tro. Nó không chỉ thiêu đốt mà còn xóa sổ mọi thứ, khiến chúng hoàn toàn biến mất.

“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?”

Seonoh cúi xuống nhìn cổ tay mình, giọng khàn đi vì bối rối.

“Ta… ta cũng không biết nữa.”

Ngay cả Shishi cũng lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Không còn cách nào khác, Seonoh cắm đầu bỏ chạy vào sâu trong rừng.

***

Phải mất trọn một ngày, ngọn lửa xanh bí ẩn mới hoàn toàn lụi tàn. Những người bình thường không thể nhìn thấy nó, nhưng với những Quý Tài, cảnh tượng ấy hẳn phải là một cơn ác mộng. Ngọn lửa không chỉ thiêu rụi, mà còn xóa sạch mọi dấu vết. Khi nó biến mất, cả khu vực ấy trở thành một khoảng trống hoang tàn, như thể bị ai đó cắt gọt khỏi thế giới.

Seonoh lạc trong rừng gần hai ngày trời trước khi cuối cùng cũng tìm được đường về nhà. Người cậu lấm lem bùn đất, quần áo xộc xệch, dáng vẻ tiều tụy.

Thế nhưng, khi vừa đến gần cổng nhà, cậu bỗng thấy lòng trĩu xuống bởi một dự cảm bất an.

Cánh cổng đóng im lìm. Một bầu không khí nặng nề bao trùm, mang theo sự tĩnh lặng kỳ quái giống như cơn bão đang chực chờ ập đến.

Cảm giác ấy ngày càng rõ rệt khi Seonoh bước qua ngưỡng cửa.

Căn nhà trước đây chẳng khác gì một bãi rác giờ lại sạch sẽ đến mức bất thường. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn, ngăn nắp đến mức lạnh lẽo. Nhưng điều khiến cậu rùng mình nhất chính là…

Tất cả cửa sổ và cửa ra vào… đều mở toang.

“Seonoh của ta đã về rồi đấy à?”

Ông lão Yoon ngồi ngay ngắn giữa gian tịnh thất, dáng vẻ trầm tĩnh như thể đã chờ đợi từ lâu.

“Ông ơi…”

Ông lão mỉm cười hiền hậu.

“Cuối cùng, thằng nhóc của ta cũng biết gây chuyện rồi.”

Ông đã tận mắt chứng kiến ngọn lửa xanh thiêu rụi cả dãy núi. Seonoh im lặng, không thốt nên lời. Nhưng ánh mắt của ông Yoon lại mang theo sự thấu tỏ, như thể tất cả đã nằm trong dự liệu của ông.

“Dù có muốn giấu đi chăng nữa… thì vẫn không thể nào che giấu được con, Seonoh à.”

Seonoh cắn chặt môi, không đáp.

“Thế nào? Ra ngoài có vui không?”

Cậu vẫn giữ im lặng.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Seonoh không rõ vì sao, nhưng cậu không tài nào bước tới gần ông được. Đứng lặng trước cửa, ánh mắt cậu đảo quanh phòng, tìm kiếm một điều gì đó bất thường. Như hiểu được tâm tư cậu, ông Yoon chỉ khẽ vẫy tay, ra hiệu.

Chần chừ giây lát, Seonoh mới dè dặt tiến lại gần. Ông lão vươn đôi tay già nua, nhẹ nhàng phủi bụi trên áo cậu.

“Hãy men theo dãy núi phía đông bắc. Có một ngôi am nhỏ tên là Lạc Thiện Am.”

Seonoh không lên tiếng.

“Nơi đó ít ra cũng dễ sống hơn chỗ này. Vị trụ trì ở đó khá lập dị, nhưng là bạn cũ của ta.”

Lời nói ấy khiến lòng Seonoh trùng xuống.

Ông đang đuổi cậu đi sao?

Ông đã từng bảo cậu không được rời khỏi nhà, nhưng cậu vẫn lén đi. Không chỉ vậy, cậu còn gây ra trận hỏa hoạn thiêu rụi cả khu rừng. Chắc hẳn lần này ông thực sự tức giận, đến mức không muốn chứa chấp cậu nữa.

Seonoh lặng lẽ nhìn ông, cố tìm kiếm chút giận dữ hay trách móc trong ánh mắt. Nhưng đôi mắt của ông Yoon vẫn chỉ trong veo, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

“Mấy đứa kia đâu rồi?”

Đột nhiên, Seonoh nhận ra nguyên do của cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng.

Những tạp quỷ vốn luôn lởn vởn quanh đây, bình thường phải quấy rầy cậu không ngớt, nay lại hoàn toàn biến mất. Không một bóng dáng nào còn sót lại.

“Ta đã tiễn chúng đi cả rồi.”

“Tiễn… đi đâu cơ ạ?”

“Ta sợ rằng nếu cứ để vậy, chúng sẽ chịu đau đớn khi rời đi. Nên ta đã giúp chúng ra đi một cách nhẹ nhàng.”

Ông lão chậm rãi đưa bàn tay nhăn nheo lên, dịu dàng vuốt ve gò má Seonoh.

“Từ giờ trở đi, đừng quay đầu lại. Hãy cứ chạy thẳng về phía trước. Con hiểu chứ?”

Seonoh không thể nào hiểu được những lời ấy có ý nghĩa gì.

“Đừng đi bằng cổng chính. Hãy dùng cửa hông. Đi đi, nhóc con của ta.”

“Hả…? Dạ… vâng…”

Ông Yoon vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chất chứa một sự kiên định đến lạ thường. Cảm giác như có một lực vô hình nào đó đang xua đuổi cậu.

Bị cảm giác ấy áp đảo, Seonoh ngoan ngoãn rời khỏi gian phòng, từng bước chậm rãi tiến về phía cửa hông.

***

Cậu leo lên núi.

Đi được chừng mười phút, đôi chân Seonoh đột ngột khựng lại.

Cậu quay đầu.

Chút do dự len lỏi vào lòng.

Và rồi, không thể ngăn nổi sự thôi thúc trong tim, cậu lại cất bước quay về.

Trở lại gian phòng của ông lão.

Cánh cửa vừa mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu…

Là ông Yoon, đang phủ phục trên nền đất lạnh lẽo.

“Ông ơi, con thực sự phải đi sao?”

Nghe vậy, ông lão Yoon khẽ bật cười, không thành tiếng. Đôi vai gầy gò run lên từng hồi.

Hóa ra… chỉ là một trò đùa thôi sao?

Nhận ra điều đó, khóe môi Seonoh khẽ cong lên. Cậu bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy vai ông lão.

“Ông ơi! Đừng trêu con nữa mà…”

Nhưng nụ cười của cậu nhanh chóng đông cứng lại.

Ông lão Yoon đang khóc. Không một tiếng nấc, không một lời than vãn, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt đầy nếp nhăn.

“Thằng nhóc ngốc nghếch này… Sao con lại quay về chứ… Seonoh à!”

“Ông… ông ơi, sao vậy ạ?”

Ông lão bỗng siết chặt cậu vào lòng, cái ôm gấp gáp và tuyệt vọng, như thể muốn khắc ghi giây phút này thật sâu trong tâm khảm.

Ngay sau đó, ông kéo cậu ra phía sau bức bình phong có khắc thần văn cổ xưa. Đằng sau đó, một chiếc rương gỗ lớn lặng lẽ nằm yên. Không chút do dự, ông mở rương, đẩy Seonoh vào trong rồi phủ kín cậu bằng một tấm chăn dày.

“Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được bước ra ngoài. Đây là lời nhờ cậy cuối cùng của ông. Con hiểu chứ?”

Seonoh còn chưa kịp lên tiếng, nắp rương đã bị đóng sầm lại.

Bóng tối lập tức nuốt chửng mọi thứ.

Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Một cảm giác bất an cồn cào dâng lên trong lòng. Trong vô thức, Seonoh cúi xuống nhìn cổ tay mình, nhưng bóng tối quá dày đặc, đến cả hình dáng của Shishi cũng chẳng thể thấy rõ.

Đúng lúc ấy, một giọng nói xa lạ vang lên bên ngoài.

“Yoon Wonjung. Ông bị buộc tội nghiên cứu và phát triển cấm thuật trái phép, sau đó đào tẩu…”

“Tôi biết.”

“Tuy nhiên, nếu hôm nay ông hợp tác, hội đồng kỷ luật có thể xem xét khoan hồng…”

Seonoh cố gắng lắng nghe, nhưng với tấm chăn trùm kín đầu, những lời đối thoại chỉ còn là những tiếng thì thầm mơ hồ.

Do dự một lát, cậu nhẹ nhàng nhấc nắp rương lên một chút.

Đúng lúc ấy, đối phương gầm lên giận dữ.

“Yoon Wonjung! Kẻ nào đã phóng hỏa?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo