Seonoh trốn bên trong chiếc rương lớn, căng thẳng lắng nghe cuộc trò chuyện vọng vào từ bên ngoài.
Lửa ư? Chính mình là người đã gây ra đám cháy… Nhưng tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này…?
“Tôi không biết. Làm sao tôi có thể biết được chuyện đó chứ?”
Yoon Wonjung cười khà khà, từ tốn đáp lại như thể đây chỉ là chuyện vặt vãnh.
“Xin ông đừng làm khó tôi. Tôi cũng không muốn đối xử với tiền bối như thế này.”
“Khà khà, tôi nói là tôi không biết mà. Chẳng lẽ người trẻ tuổi thời nay lại khó hiểu lời người già đến vậy sao?”
Có vẻ như đối phương bắt đầu mất kiên nhẫn, liền lớn giọng gọi đồng đội của mình.
“Đội trưởng Chae!”
“Vâng, thưa sếp! Cô gọi tôi sao?”
Ngay lập tức, một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, chen vào cuộc đối thoại.
“Ở khu này có bao nhiêu Quý Tài?”
“À, tôi đã đi kiểm tra một lượt rồi. Tính cả ông ta thì có bốn người.”
Seonoh sững người. Đó là một giọng nói quen thuộc. Tim cậu bắt đầu đập thình thịch, lo lắng trào dâng.
“Yoon Wonjung, nếu ông không chịu hợp tác, chúng tôi sẽ giết hết tất cả Quỷ Tài trong khu vực này.”
Không còn nghi ngờ gì nữa… Giọng nói này chính là…
“À phải, trong nhà này có một đứa trẻ, đúng không? Nhưng sao lại không thấy nó đâu nhỉ? Ông lão, cháu trai ông đâu rồi? Tôi nhớ là ông có một đứa cháu mà…”
Đội trưởng Chae lưỡng lự, nghiêng đầu suy nghĩ rồi chợt như sực nhớ ra điều gì đó, liền vội vàng lên tiếng.
“Ơ? Khoan đã. Có khi nào đứa nhóc đó chính là kẻ phóng hỏa không? Nó cũng là một Quỷ Tài mà, đúng chứ?”
Vừa nghe nhắc đến cháu trai, khóe miệng Yoon Wonjung khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng hiện ý cười chế giễu.
“Đúng vậy, tôi chính là người đã châm lửa.”
“Hả? Vừa nãy ông còn bảo không biết mà… Khoan đã, vậy thằng nhóc đâu rồi?”
“Cô nói năng phải có lý chứ. Một kẻ bị tước quyền công dân như tôi thì làm gì có chuyện nuôi trẻ con?”
“Gì cơ? Nhưng tôi nhớ rất rõ mà! Ông đang nói gì vậy? Sếp, ông ta đang nói dối đấy. Ngay từ đầu, nếu không nhờ thằng nhóc đó, tôi còn chẳng biết người này là Yoon Wonjung đâu. Ban đầu tôi còn tưởng cậu bé bị câm, nhưng chính thằng bé đã nói rằng ông nội mình đang bệnh…”
Yoon Wonjung bật cười lớn, cắt ngang lời Đội trưởng Chae.
“Nhà tôi từ trước đến giờ chỉ toàn lũ tà ma quỷ quái mà thôi. Nhìn cô là biết ngay một tên lang bạt vô danh rồi. Thảo nào đến cả con người với ma quỷ mà cũng không phân biệt nổi.”
Người được gọi là Đội trưởng Chae lập tức sầm mặt, tức giận quát lớn.
“Ông vừa nói cái gì?!”
Cô ta bắt đầu lớn giọng tranh cãi, nhưng ngay lúc đó, giọng nói uy quyền ban nãy lại vang lên, chặn ngang.
“Đủ rồi. Cô đi gặp Trưởng ban đi.”
Đội trưởng Chae tức tối rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng sầm lại, người được gọi là sếp tổng hạ giọng, hỏi dứt khoát.
“Yoon Wonjung, tôi sẽ hỏi lần cuối. Có thật là ông đã phóng hỏa không?”
“Đúng vậy! Cái thế giới đáng nguyền rủa này, tôi chỉ muốn đốt trụi nó mà thôi!”
Tiếng gào thét của Yoon Wonjung vang vọng khắp căn phòng, nhưng ngay sau đó, mọi thứ bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Một sự im lặng đáng sợ.
Seonoh trốn trong chiếc rương, căng tai lắng nghe, nhưng cậu hoàn toàn không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Tại sao đột nhiên lại không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa?
Ngay khi cậu còn đang hoang mang suy nghĩ thì…
Két…
Một âm thanh ghê rợn vang lên khi nắp rương từ từ mở ra. Ánh sáng chói lóa tràn vào, xua tan bóng tối đang bao phủ.
Trước mắt Seonoh, một người khoác y phục đen, đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn xuống cậu.
…
Seonoh nín thở, lặng lẽ đối diện với ánh mắt sắc lạnh của kẻ bịt mặt. Dù phần lớn gương mặt đã bị che khuất, nhưng nơi khóe mắt hắn, những vệt máu loang lổ vẫn còn vương lại.
…
Đúng lúc ấy…
“Juryeon à.”
Một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên từ ngoài sân.
Kẻ bịt mặt khẽ giật mình, theo phản xạ ngoảnh lại. Nhưng rồi, hắn lại quay về nhìn Seonoh, im lặng trong giây lát.
“Juryeon, đã giết hết chưa?”
Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt hắn dao động mạnh.
“Juryeon?”
“…….”
Hắn lần nữa cúi xuống nhìn Seonoh.
“Vâng. Đã giết hết rồi.”
Cạch.
Nắp rương đóng sập xuống.
…
Bóng tối lại bao trùm tất cả.
***
Bên ngoài, không gian chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.
Seonoh không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Chỉ đến khi mùi khét lẹt của tro tàn xộc vào mũi, cậu mới bừng tỉnh.
Cậu rời khỏi chiếc rương.
Ngôi nhà trước mặt đã chìm trong biển lửa.
Mặt đất phủ đầy máu, loang lổ như thể nước vừa tràn qua.
…
Seonoh lặng người đứng giữa làn khói dày đặc.
Ánh mắt cậu dán chặt vào con dao găm vẫn cắm sâu trong lồng ngực của lão Yoon.
Lặng lẽ bước tới, Seonoh quỳ xuống bên thi thể lão.
Dòng máu ấm nóng chưa kịp đông lại, từ từ lan rộng, thấm đẫm đầu gối cậu.
“Đây là Tứ Dần Kiếm sao…”
(Tứ Dần Kiếm: Thanh kiếm được rèn vào giờ Dần, ngày Dần, tháng Dần, năm Dần trong 12 địa chi.)
“Người ta nói, nếu bị thanh kiếm này đâm trúng, dù có oán hận hay lưu luyến thế gian đến đâu, cũng không thể hóa thành quỷ hồn. Chỉ có thể tan biến hoàn toàn.”
Giọng nói của Shishi vội vã vang lên, giục giã cậu rời đi trước khi ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn.
Seonoh lặng lẽ nhìn lão Yoon một hồi lâu. Rồi, không chút do dự, cậu đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.
Thanh kiếm cắm sâu trong ngực lão, trong chớp mắt, bị cậu rút ra dứt khoát.
…
Ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm sắc bén, nhưng đôi mắt Seonoh thì trống rỗng, vô hồn.
“Chúng sẽ đến… Chúng sẽ đến ngay bây giờ!”
Lúc này, Seonoh mới thực sự hiểu ra.
Mọi lời cảnh báo… đều là sự thật.
“Kijun à… Ừ… Là bố đây…”
Khuôn mặt của Yoon Wonjung méo mó trong một nụ cười đầy bi thương. Ông vừa cười vừa khóc.
Seonoh biết rõ cái tên Kijun ấy là ai.
Đó là cái tên mà Yoon Wonjung vẫn thường nghẹn ngào gọi giữa đêm khuya.
…
Seonoh cúi xuống, vùi mặt vào lồng ngực của lão Yoon.
Bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm của cậu run lên từng hồi.
Cậu nghẹn lại, nôn khan.
Từ cổ tay, Shishi hoảng loạn hét lên.
“Còn chần chừ gì nữa?! Chạy ngay đi trước khi lửa nuốt trọn nơi này!”
Yoon Wonjung nhìn Seonoh, đôi mắt đục ngầu ánh lên sự đau thương. Ông khẽ đẩy cậu đi, giọng thì thào đầy yếu ớt.
“Mau đi đi… Đi thật xa, quên hết mọi thứ mà sống tiếp…”
Seonoh lảo đảo đứng dậy.
Tầm nhìn của cậu nhòa đi như bị phủ bởi một làn sương mờ.
Tất cả cánh cửa trong nhà đều đã mở toang.
Ngay khoảnh khắc bước qua cửa ngách…
Seonoh cắm đầu chạy.
Cơ thể cậu run rẩy như một chiếc lá trước bão. Đôi chân yếu ớt, suýt nữa khiến cậu gục ngã nhiều lần. Băng qua lớp tuyết lạnh buốt, cậu lao thẳng về phía sau nhà.
Và rồi…
“Seon… oh… à…”
Một giọng nói nghẹn ngào vang lên.
Seonoh chững lại.
“Đọc… sách…”
Cậu từ từ quay đầu.
Dưới ánh lửa chập chờn, một bóng người xiêu vẹo đang lảo đảo bước tới.
Seonoh bật cười, một tràng cười điên dại.
Ngay lập tức, cậu quay người chạy ngược xuống dốc.
“Ha… haha… haha…!”
Nhưng chỉ vừa được vài bước, mắt cá chân cậu trẹo đi, khiến cả người lăn dài xuống triền dốc.
Ở phía trên, Thủy sát quỷ ôm chặt một quyển sách vào lòng, từng bước chậm rãi tiến lại gần.
Seonoh thở dốc, rồi bất chợt vươn tay…
Nắm chặt lấy tay nó.
“Đúng rồi, không sao đâu. Đi thôi! Cùng đi nào… Từ giờ trở đi, hãy đi cùng ta!”
Seonoh vội vã nắm lấy tay Thủy sát quỷ định kéo đi, nhưng đột nhiên lảo đảo rồi ngã khuỵu xuống.
Bàn tay cậu xuyên thẳng qua cơ thể nó.
Seonoh chết sững, bàn tay run rẩy chạm vào người Thủy sát quỷ lần nữa.
Kỳ lạ thay…
Phần thân bên trái có thể chạm vào được, nhưng phần thân bên phải lại vô hình.
Cảm giác bất an xâm chiếm lấy Seonoh. Cậu hốt hoảng quan sát kỹ cơ thể hắn.
Thủy sát quỷ vẫn đang ôm chặt một quyển sách trong lòng.
Seonoh giật phắt lấy cuốn sách và ném mạnh sang một bên.
Ngay lúc đó, một lá bùa ẩn sau cuốn sách lộ ra…
Đó là Thiên Độ Phù, loại bùa chuyên dùng để tiễn đưa linh hồn lên trời.
Cơ thể Thủy sát quỷ, vốn bị áp lên lá bùa, đang dần trở nên mờ nhạt.
“Lão Yoon Wonjung nói đã giúp tất cả ra đi thanh thản để tránh bị bọn chúng làm hại. Ông ấy chính là người đã dán lá bùa này. Nhưng nó vẫn đang cố bám trụ bằng chính ý chí của mình. Có lẽ… trước khi đi, nó chỉ muốn gặp cậu lần cuối.”
Shishi bình thản nói.
“Không… Không được… Đợi đã…”
Seonoh run rẩy, vội đặt tay lên lá bùa, dùng cơ thể mình để che chắn nó lại.
Như những gì Shishi đã chỉ dạy, cậu nhắm mắt, tập trung suy nghĩ.
Cậu cố nhớ lại từng nét bút vẽ bùa, hình dung rõ ràng trong đầu, nhưng dù có làm đi làm lại bao nhiêu lần đi nữa, lá bùa vẫn không hề suy chuyển.
Seonoh hoảng loạn, điên cuồng cào xé nó, rồi hét lên với Shishi trên cổ tay mình.
“Tại sao… tại sao không được chứ!!!”
Cậu quay phắt sang nhìn Shishi bằng ánh mắt tuyệt vọng.
Từ trên cổ tay, Shishi cất giọng trầm ổn.
“Lão Yoon Wonjung đã dồn toàn bộ quỷ khí vào lá bùa này. Nó mạnh hơn gấp mấy chục lần những lá bùa thông thường. Sức mạnh của cậu vẫn chưa đủ để phá vỡ nó đâu.”
Đôi mắt Seonoh rung lên dữ dội. Cậu hoàn toàn mất kiểm soát.
“Seon… oh… à…”
Giọng nói của Thủy sát quỷ ngày càng yếu ớt.
Nó cúi xuống, nhặt lại cuốn sách mà Seonoh vừa ném đi.
“Khoan đã… Đừng đi mà.”
“Đọ…c…sá…ch….”
“Không! Không thể nào! Không!!!”
Chỉ cần phá hủy lá bùa này, nó sẽ không biến mất!
Seonoh run rẩy đưa tay chạm vào lá bùa hết lần này đến lần khác. Nhưng cuối cùng, dù có cố gắng đến đâu, cậu cũng chỉ có thể nghiến răng, gào khóc, rồi như một đứa trẻ giận dữ, tuyệt vọng cấu xé lồng ngực của Thủy sát quỷ.
Dù làm gì cũng vô ích.
“Ngươi bảo ta có dấu ấn của Bổn hương! Bảo rằng Bổn hương ưu ái ta cơ mà!!!”
Seonoh gào lên, ôm chặt lấy Thủy sát quỷ trong vòng tay, như thể nếu siết thật mạnh, nó sẽ không thể biến mất.
Tạch!
Cuốn sách rơi xuống nền tuyết lạnh.
Trong vòng tay cậu giờ đây chỉ còn lại một khoảng trống tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không còn hơi ấm, không còn sự hiện diện nào, chỉ còn lại duy nhất một cuốn sách lặng lẽ nằm trên nền đất.
Seonoh lặng người quỳ xuống.
Trên bìa sách, một cái tên nguệch ngoạc hiện ra…
[Yoon Seonoh.]
Ngày nào đó, khi cả hai nằm bên nhau, Thủy sát quỷ đã nghịch ngợm vẽ lại tên cậu lên cuốn sách mà Seonoh trân quý nhất.
Một con ma ngốc nghếch chẳng biết chữ đã bắt chước nét chữ của cậu, tạo thành những con chữ xiêu vẹo, trông giống một bức vẽ vụng về hơn là chữ viết.
“Tại sao…!”
Seonoh siết chặt cuốn sách vào lòng, toàn thân run rẩy rồi đổ sụp xuống nền tuyết trắng xóa.
“Tại sao chứ!!!”
Con rắn đen Shishi lặng im, không nói một lời.
“Ngươi đã nói ta có dấu ấn của Bổn hương mà….”
Cảm giác bất lực len lỏi vào từng thớ thịt, thấm sâu đến tận xương tủy.
Seonoh gục xuống nền tuyết lạnh, đôi vai run rẩy không ngừng. Hai bàn tay siết chặt, như thể đang cầu nguyện. Trong tâm trí cậu, những lời thì thầm mà Thủy sát quỷ từng nói khi xoa đầu cậu vẫn văng vẳng mãi không dứt.
“Seon… oh… à….”
“Bảo trọng… nhé….”
“Xin lỗi…”
Tạp quỷ ấy không có tên. Đáng lẽ ra cậu nên đặt cho nó một cái tên. Dù chỉ là một cái tên cũng được.
Đáng lẽ ra cậu không nên đối xử tệ bạc với nó.
Đáng lẽ ra cậu phải nói lời xin lỗi.
Đáng lẽ ngay từ đầu cậu không nên xua đuổi nó.
Đáng lẽ cậu nên để nó xoa đầu mình.
Đáng lẽ khi nó mang sách đến, cậu phải nói lời cảm ơn…
“Xin lỗi…”
Lẽ nào cậu nên hỏi nó một lần rằng vì sao nó không chịu rời đi, mà vẫn ở lại chốn trần gian này?
Seonoh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhìn xuống cổ tay mình.
Cậu đưa lưỡi kiếm lại gần, đó chính là Tứ Dần Kiếm mà cậu đã rút ra trước đó.
“Nếu như… ngươi chưa từng dạy ta cách phá bùa chú…”
Thì cậu đã không bước chân ra khỏi nhà ngay từ đầu.
Cậu đã không tìm đến túp lều và gây ra đám cháy.
Bọn chúng đã không tìm thấy ông nội cậu.
Nếu như cậu không biết cách phá bùa, cậu đã không thể giữ Thủy sát quỷ lại.
Nếu như thế…!
Dòng máu nóng hổi từ cổ tay cậu chảy tràn, nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa.
“Ngươi đang đổ lỗi cho ta sao?”
Đôi mắt Shishi hẹp lại, thoáng ánh lên sự thích thú.
“Chính ngươi đã cầu xin mà.”
Con rắn đen lè lưỡi, giọng điệu đầy vẻ giễu cợt.
“Ngươi đã mong tất cả biến mất… Ta đã nghe thấy hết.”
À…
Phải rồi.
“Lúc đó, ngươi thực sự mong muốn điều đó, đúng không?”
“…….”
“Vậy nên mọi chuyện mới thành ra thế này. Khà khà khà.”
“…….”
“Tất cả là do ngươi mà ra.”
“…….”
“Ngươi thấy chưa? Bổn hương vẫn luôn đứng về phía ngươi, phải không?”
“…….”
Shishi khẽ cười, giọng cười trầm thấp, đầy châm biếm.
Seonoh lặng lẽ nhìn xuống con rắn quấn trên cổ tay mình, rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời xám xịt. Cơn gió lạnh buốt cuốn theo những bông tuyết xoáy tròn trong không trung.
Máu từ cổ tay cậu tí tách rơi xuống nền tuyết trắng.
Tạch… tạch…
Seonoh loạng choạng bước về phía khu rừng tối tăm.
“Đúng vậy. Đúng là như thế…”
Cả cơ thể cậu run lên.
Không phải vì lạnh.
Cũng không phải vì sợ hãi.
Đó là nỗi căm hận.
Một nỗi căm hận sâu thẳm dành cho chính bản thân…
_____
Huhuhu, thích mấy nhân vật ngây ngô, hiền lành như thủy sát quỷ quá.
Vậy là đã giải thích được tại sao top lại lợi dụng hết tất cả để trả thù. Tui đoán chắc lý do top chốt cụ là do cụ giúp nữ quỷ định hại Cho Youngwoo – Bạn cùng lớp với cụ, mà không ra tay tiêu diệt.
Tui thầu 2 bộ nhưng mà bộ này cuốn quá nên dịch mãi bộ này thôi T_T