Hỏa Hồn - Chương 133

Hôm nay, Lim Hyomoon có ca làm việc vào buổi chiều. Lẽ ra cậu ta có thể thong thả chuẩn bị, nhưng vẫn đặt báo thức từ sáng sớm và bắt đầu một ngày mới. Trước khi đi làm, cậu còn có một cuộc hẹn quan trọng. Khoác lên mình bộ vest được ủi phẳng phiu, Lim Hyomoon như thường lệ bước lên xe buýt.

Địa điểm hẹn không cách trụ sở chính quá xa. Tuy nhiên, vào giờ này, tuyến xe buýt băng qua trung tâm Đền Jongno đã chật cứng những nhân viên văn phòng hối hả đi làm. Lim Hyomoon len lỏi vào giữa dòng người chen chúc, đi quá hai trạm so với trụ sở chính rồi mới xuống xe.

Đến nơi đúng giờ hẹn, cậu ta đứng trước lối vào, khe khẽ ngân nga một giai điệu trong lúc chờ đợi. Khoảng mười phút sau, cuối cùng người cậu ta đang đợi cũng xuất hiện từ xa. Lim Hyomoon nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ giơ tay vẫy chào. Trái ngược với vẻ hào hứng của cậu ta, người đối diện lại mang một biểu cảm vô cùng u ám.

“Này, 77! Ở đây này!”

Jaegyeom liếc nhìn Lim Hyomoon đầy khó chịu.

“Ồn ào quá, im đi.”

Nơi hai người hẹn gặp là một rạp chiếu phim.

Hôm qua, tại phòng nghỉ tầng ba tại trụ sở chính, họ đã thách đấu Friends Pang với điều kiện kẻ thua sẽ phải đãi người thắng một buổi xem phim. Kết quả không cần nói cũng biết, Lim Hyomoon giành chiến thắng. Jaegyeom, vì quá nóng vội mà mất kiểm soát nhịp độ, chỉ đạt được số điểm 50.000 – thấp hơn rất nhiều so với 70.000 điểm mà cậu mong muốn. Đúng theo giao kèo, Jaegyeom đành phải mời Lim Hyomoon đi xem phim.

Trùng hợp thay, Lim Hyomoon cũng đã có một bộ phim mà cậu ta muốn xem từ lâu. Khi cậu ta hỏi liệu có thể đi ngay vào ngày hôm sau không, Jaegyeom lập tức gật đầu đồng ý mà không chút do dự. Cậu hỏi giá vé rồi rút tiền từ ví, lẳng lặng đưa cho Lim Hyomoon.

“Vậy thì, xem vui vẻ nhé.”

“……”

Jaegyeom hoàn toàn không hiểu ‘mời xem phim’ nghĩa là gì. Trước sự bối rối của cậu, Lim Hyomoon đành phải giải thích cặn kẽ rằng ‘mời xem phim’ không chỉ đơn thuần là trả tiền vé, mà còn bao gồm cả việc cùng nhau đến rạp và xem phim.

Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác hối hận xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của Jaegyeom. Cậu vốn chưa từng có ý định gặp riêng Lim Hyomoon bên ngoài công việc, chứ đừng nói đến chuyện đi xem phim cùng nhau. Nếu biết trước sự việc sẽ thành ra thế này, cậu nhất quyết đã không chấp nhận vụ cá cược. Nhưng đến nước này rồi, rút lại lời cũng không được nữa. Và thế là, Jaegyeom chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc miễn cưỡng đồng hành cùng Lim Hyomoon đến rạp chiếu phim.

Càng trớ trêu hơn, khi so sánh lịch trình, cả hai phát hiện ra rằng họ đều có ca làm vào buổi chiều. Điều đó có nghĩa là buổi sáng hôm nay hoàn toàn rảnh – hoàn hảo cho một buổi xem phim bất đắc dĩ. Vì vậy, Jaegyeom không còn lý do gì để trì hoãn, đành phải hoàn thành lời hứa ngay lập tức.

Là người yêu giấc ngủ hơn bất cứ thứ gì, từ lúc mở mắt đến giờ, Jaegyeom đã không ngừng tự trách mình vì đã vướng vào tình huống này. Trong rạp chiếu phim vắng vẻ của một buổi sáng ngày thường, giữa những người ăn mặc thoải mái đi xem phim, chỉ có hai kẻ lạc lõng trong bộ đồ công sở – chính là Jaegyeom và Lim Hyomoon. Lý do họ có mặt vào giờ này rất đơn giản: theo lý thuyết của Lim Hyomoon, ‘buổi sáng ngày thường, khi rạp vắng người, chính là thời điểm hoàn hảo để xem phim’.

Dù đây là lần đầu tiên bước vào rạp chiếu phim, Jaegyeom vẫn chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Cơn buồn ngủ còn chưa tan hẳn, khiến cậu chẳng có lấy một chút hứng thú.

“77, trước tiên chúng ta đi mua vé đã.”

Trái ngược hoàn toàn với vẻ chán chường của Jaegyeom, trông chẳng khác nào một bó rau héo, Lim Hyomoon lại vô cùng hào hứng. Không còn cách nào khác, Jaegyeom đành lững thững bước theo cậu ta đến trước máy bán vé tự động.

“Này, tiền tôi trả, còn cậu mua vé đi.”

“Hả? Sao lại vậy?”

“Tôi chưa từng đến rạp chiếu phim, không biết cách mua vé.”

Jaegyeom đưa thẻ ra, còn Lim Hyomoon thì trợn mắt ngạc nhiên.

“Cái gì? Cậu chưa từng đến rạp chiếu phim á?”

“Vì tôi sống ở vùng quê, nên không có rạp chiếu phim.”

Jaegyeom bình thản đáp, như thể chuyện đó chẳng có gì to tát. Cuối cùng, việc mua vé lại rơi vào tay Lim Hyomoon. Đứng trước máy bán vé tự động, cậu ta nhanh nhẹn lướt qua màn hình, tìm kiếm suất chiếu. Nhưng lạ lùng thay, dù đã kiểm tra kỹ lưỡng, bộ phim họ định xem lại chẳng thấy đâu. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu ta bèn nhờ một nhân viên gần đó giúp đỡ.

“Thưa anh, bộ phim này không được chiếu tại rạp chúng tôi ạ…”

“Cái gì cơ?!”

Lim Hyomoon sững người, tròn mắt ngạc nhiên. Rõ ràng hôm qua cậu ta đã xem lịch chiếu rồi cơ mà? Hoang mang, cậu ta vội rút điện thoại ra kiểm tra lại.

“A! Trời ơi! Nhầm rạp mất rồi!”

Nhận ra sai lầm, Lim Hyomoon thả người xuống ghế như quả bóng xì hơi, hai tay vò lấy mái tóc tẩy rối bù. Hóa ra bộ phim cậu ta muốn xem không được chiếu ở đây, mà là ở một rạp khác. Khu vực gần Đền Jongmyo có tận ba, bốn rạp chiếu phim, vậy mà cậu ta lại nhầm lẫn tai hại. Vì đã canh đúng giờ chiếu để đến đây, nên nếu bây giờ chạy sang rạp kia, chưa chắc đã kịp. Lim Hyomoon gãi đầu, lén liếc nhìn Jaegyeom để dò xét phản ứng.

“Ơ… Giờ làm sao đây? 77 à, hay hôm khác mình xem nhé?”

“Cậu đùa đấy à? Lôi tôi dậy sớm rồi lại bảo hôm khác? Cứ chọn đại phim nào đó đi.”

“Nhưng nhỡ phim đó không hay thì sao?”

“Không hay thì không hay chứ sao nữa. Dù gì mấy người làm phim cũng phải sống chứ.”

Jaegyeom hờ hững đáp, vừa nói vừa thản nhiên ngoáy tai.

“……”

Ờ thì… Cậu ta nói thế cũng không sai, nhưng sao nghe cứ sai sai…

Jaegyeom chẳng mấy quan tâm đến việc bộ phim có hay hay không. Điều quan trọng là cậu phải thực hiện đúng lời hứa. Đã mất công đến tận đây rồi, cậu không muốn quay về tay không. Hơn nữa, nếu dời lại, nghĩa là cậu sẽ phải gặp và dành thời gian với Lim Hyomoon thêm một lần nữa. Điều đó thì không thể chấp nhận được.

“Được rồi… Vậy hôm nay cứ xem đại một phim nào đó đi.”

Thấy Jaegyeom quá cương quyết, Lim Hyomoon đành phải nhượng bộ. Vừa nghịch khuyên tai, cậu ta vừa miễn cưỡng gật đầu. Dù sao thì bộ phim cậu ta thực sự muốn xem cũng không có ở đây, nên tốt nhất là cứ chọn bộ nào sắp chiếu sớm nhất.

“Cậu đã mua vé rồi, vậy để tôi mua bắp rang.”

Lim Hyomoon đi đến quầy bán đồ ăn bên cạnh, rồi quay lại với một phần bắp rang cỡ lớn. Hộp bắp được chia làm hai phần, một bên là vị caramel, bên còn lại là vị truyền thống.

“Bắp ngon lắm! 77 à, thử xem!”

Vừa nếm miếng đầu tiên, mắt Jaegyeom lập tức sáng rực. Trước đây, Jeongju từng làm bắp rang bơ bằng lò vi sóng cho cậu, nhưng hương vị so với cái này thì khác một trời một vực. Cậu cảm thấy mình có thể ăn hết cả hộp mà không chán.

“Này, cái này có mua thêm được không?”

“Hả? Bắp rang á? Tất nhiên là được rồi. Mà sao thế?”

“Mé… À không, tôi định mua cho em trai.”

Cậu muốn để Mesani cũng được thưởng thức bắp rang bơ của rạp chiếu phim.

“Ừm, vậy chắc nên mua lúc tan làm thì hơn? Giờ mua sớm quá, lát nữa bắp sẽ bị ỉu mất.”

“À, cũng đúng.”

“Nhưng mà 77 này, cậu có em trai à? Nó bao nhiêu tuổi thế?”

Jaegyeom thoáng lúng túng, vội tìm cách lấp liếm.

“Ờ… Thì… Chắc nó cũng ăn qua rồi…”

Vừa nhai bắp rang rôm rốp, Jaegyeom vừa lặng lẽ theo sau Lim Hyomoon bước vào phòng chiếu. Bên trong rạp tối om, khiến cậu khó nhìn rõ lối đi. Khi bước lên bậc thang, cậu vô ý trượt chân, suýt ngã nhào về phía trước và đập mặt vào lưng Lim Hyomoon. Người đi trước bỗng giật nảy mình, hét lên thất thanh.

“Áaa!”

Tiếng kêu của cậu ta khiến những khán giả ngồi gần lối vào cũng giật mình.

“Trời ạ, làm hết hồn!”

Lim Hyomoon cuống cuồng cúi đầu xin lỗi, cứ líu ríu “Xin lỗi, xin lỗi” như một kẻ luống cuống. Nhìn bộ dạng hốt hoảng của cậu ta, Jaegyeom bật cười, cố cắn môi để không phá lên thành tiếng.

Hai người tìm đúng số ghế rồi ngồi xuống. Jaegyeom kín đáo quan sát hành động của Lim Hyomoon rồi làm theo. Cậu nhẹ nhàng đặt ly nước vào chỗ để cốc, cởi túi đeo vai và treo lên phần tựa ghế trước mặt. Bên trong rạp tối mịt, mát lạnh, âm thanh vang vọng khắp không gian.

Bỗng nhiên, Lim Hyomoon giơ tay chỉ về phía trước màn hình, thì thào đầy bí ẩn.

“Này, 77! Nhìn kìa, có ma đằng kia.”

Ngay sát màn hình, một bóng người mờ ảo ngồi thu lu, đầu nghiêng ngả như sắp gãy, dán chặt mắt lên màn hình. Nhưng cảnh tượng đó chẳng có gì quá bất thường. Những nơi tối tăm và lạnh lẽo như thế này thì chuyện có vong hồn xuất hiện là điều dễ hiểu, hơn nữa rạp chiếu phim vốn nổi tiếng là nơi tụ tập của những tạp quỷ.

Lim Hyomoon khẽ nghiêng đầu, ghé sát tai Jaegyeom thì thầm với giọng đầy ẩn ý.

“Xem phim xong, lúc ra ngoài….”

Cậu định hỏi có nên xử lý nó không thì…

“Nếu đã muốn xem phim thì ra sau ngồi mà xem, ngồi đấy khó chịu thấy mồ.”

Jaegyeom hờ hững buông một câu.

Nghe vậy, Lim Hyomoon sững người, quay sang nhìn Jaegyeom với ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô cùng quái lạ.

“Sao thế?”

“Ờ… Không… Không có gì…”

Bộ phim bắt đầu.

Là người có thói quen ngủ nướng, ngay từ đầu Jaegyeom đã định chợp mắt một giấc ngay khi phim chiếu. Dù sao thì cậu cũng đã thực hiện lời hứa đến rạp xem phim cùng Lim Hyomoon, chẳng ai nói rằng cậu không được ngủ trong lúc đó. Hơn nữa, ghế ngồi trong rạp vô cùng êm ái và dễ chịu, khiến cậu vừa ngả lưng đã muốn nhắm mắt ngay lập tức.

Thế nhưng, ngay khi bộ phim bắt đầu, mọi kế hoạch của Jaegyeom đều đổ bể. Bộ phim mà Lim Hyomoon chọn bừa lại là một tác phẩm cổ trang, lấy bối cảnh một triều đại Joseon giả tưởng. Chính vì thế, chẳng biết tự lúc nào, Jaegyeom dần bị cuốn vào câu chuyện, tập trung theo dõi mà quên mất ý định ban đầu.

Bối cảnh phim diễn ra vào thời kỳ trung đại của Joseon. Nhà vua nắm quyền lực tối cao, cai trị bằng chính sách hà khắc và tàn bạo, trong khi gian thần xung quanh lại hoành hành lộng quyền, đẩy đất nước vào cảnh hỗn loạn.

Nhân vật chính, In Young Gun, là con trai của nhà vua và một vị cung phi. Chứng kiến cảnh dân chúng lầm than dưới ách thống trị bạo ngược, hắn quyết tâm khởi binh phế truất phụ thân, tự mình lên ngôi để lập lại trật tự. Với ý chí ấy, In Young Gun chiêu mộ những người đồng lòng, từng bước xây dựng thế lực của riêng mình.

Một ngày nọ, chàng gặp một thanh niên trẻ tên Lee Hyeon.

Lee Hyeon xuất thân từ một gia đình quý tộc sa sút. Dù không thể bước chân vào chốn quan trường, chàng vẫn là một bậc học giả xuất chúng, am hiểu sâu rộng hơn bất kỳ ai.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, In Young Gun đã nhận ra tài năng phi phàm của Lee Hyeon, lập tức mời chàng về phò tá mình.

Chẳng mấy chốc, Lee Hyeon trở thành người không thể thiếu bên cạnh In Young Gun. Chàng không chỉ giúp In Young Gun giữ vững chính đạo mà còn sẵn sàng can gián mỗi khi hắn lạc lối, thậm chí đôi khi còn nghiêm khắc quở trách.

“Tôn Tử từng nói, thắng trăm trận không bằng khuất phục đối thủ mà không cần giao tranh. Kẻ địch của ngài chẳng qua cũng chỉ là lũ lang sói, cớ gì ngài phải xem chúng là đối thủ xứng tầm? Người quân tử sẽ không để bản thân vướng vào tranh chấp với bọn tiểu nhân.”

Jaegyeom hoàn toàn quên mất chỗ bắp rang trong tay, chăm chú dõi theo bộ phim.

“Điện hạ, ngài phải là bậc quân tử. Tiểu nhân giống như con lạch cạn, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến nước dao động. Nhưng quân tử lại như biển lớn, dẫu phong ba bão táp cũng không thể làm lung lay. Vậy cớ gì ngài phải bận tâm đến những chuyện không đáng?”

Jaegyeom bất giác gật đầu theo.

Chợt, cậu nhớ đến Yoon Taehee – hình ảnh anh ta cố tình khiêu khích mình hiện lên trong tâm trí.

Khoảnh khắc này, Lee Hyeon không chỉ là quân sư của In Young Gun, mà còn là quân sư của chính Jaegyeom.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo