Khi Lim Hyomoon và Jaegyeom bước ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã quá trưa. Vẫn còn dư dả thời gian trước khi đi làm, cả hai quyết định ăn trưa rồi mới đến công ty. Lim Hyomoon nói rằng gần đây có một quán ăn cậu ta hay lui tới, liền rủ Jaegyeom đi cùng. Cậu không có ý kiến gì, chỉ lặng lẽ theo sau.
Quán ăn mà Lim Hyomoon dẫn cậu đến nằm ngay đối diện tòa chính.
“Cậu nói là chỗ này à?”
Jaegyeom ngước lên nhìn tấm biển hiệu với vẻ thờ ơ.
“Jeong Deok Cheol – Vua cốt lết.”
Trên tấm biển, hình ảnh một người đàn ông được cho là Jeong Deok Cheol chiếm trọn một góc lớn. Nhìn cách ông ta đặt hẳn tên mình lên bảng hiệu, có vẻ như rất tự tin vào món ăn của mình. Bên trong quán, khách đã ngồi kín hơn nửa số bàn.
“Người trên biển hiệu là chủ quán hả?”
Lim Hyomoon gật đầu xác nhận. Nghe vậy, Jaegyeom liền chăm chú quan sát kỹ khuôn mặt trên biển hiệu. Người đàn ông trong ảnh đội mũ đầu bếp trắng, khoanh tay cười rạng rỡ, nhưng vóc dáng lại vô cùng vạm vỡ, hơn nữa gương mặt cũng có phần dữ dằn.
“Ông ta trông như kiểu có thể tay không hạ gục lợn rừng luôn ấy. Nhìn chẳng khác nào thủ lĩnh thổ phỉ.”
Trước lời nhận xét của Jaegyeom, Lim Hyomoon thản nhiên đáp.
“Bố tôi đấy.”
“…Hả?”
Jaegyeom giật mình, kinh ngạc nhìn qua lại giữa Lim Hyomoon và Jeong Deok Cheol. Hai người này trông chẳng có nét nào giống nhau, thế nên cậu chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Hơn nữa…
“Nhưng họ của cậu là Lim cơ mà?”
“Tôi theo họ mẹ. Mẹ tôi họ Lim.”
“A… ra vậy….”
Đúng là thời thế đã thay đổi nhiều thật… Dù sao thì buột miệng nhận xét linh tinh về bố người khác cũng khiến Jaegyeom có chút áy náy. Cậu liếc nhìn Lim Hyomoon, rồi chắp hai tay trước ngực, lên tiếng.
“Thật sự… bác ấy trông vô cùng vững chãi, phong thái cũng đầy uy nghi. Nếu có trộm lẻn vào, chắc nó cũng sợ hãi mà tự giác bỏ chạy mất thôi. Người ta nói rằng chiến thắng mà không cần chiến đấu là tốt nhất, nhưng xem ra bác ấy còn chẳng cần làm gì cũng khiến đối phương khuất phục rồi.”
“Hả? Sao tự nhiên lại nhắc đến trộm cướp vậy….”
Lim Hyomoon nhướn mày khó hiểu rồi đẩy cửa bước vào trước. Bên trong quán ăn đã đông nghịt thực khách, tiếng trò chuyện rôm rả khắp nơi. Nhân viên đứng quầy trông thấy Lim Hyomoon liền niềm nở chào hỏi.
Lim Hyomoon giới thiệu cả hai bên. “Chị, đây là bạn em, đồng nghiệp làm chung. Còn đây là chị nhân viên của quán, 77 à.”
Jaegyeom hơi ngượng ngùng cúi đầu chào.
“Hôm nay em là khách trả tiền đàng hoàng, nên đừng có sai vặt em đấy nhé.”
“Biết rồi mà~”
Sau đó, Lim Hyomoon dẫn Jaegyeom đến chỗ ngồi gần cửa sổ, bảo cậu cứ ngồi đợi rồi nhanh chóng bước vào bếp. Không lâu sau, bố của Lim Hyomoon bất ngờ xuất hiện.
Trên tay ông cầm một vật hình vuông có đầy răng cưa sắc nhọn.
Jaegyeom giật bắn người. Cậu không biết đó thực chất là búa dần thịt chuyên dụng, nên nhất thời hoảng hốt. Không lẽ Lim Hyomoon đã nhanh chóng mách lẻo chuyện cậu lỡ miệng bảo bố cậu ta trông như thủ lĩnh thổ phỉ sao?!
“Ôi chào cháu! Bạn của Hyomoon hả? Mau vào đi, vào đi!”
Nhưng trái ngược với nỗi lo lắng của Jaegyeom, bố của Lim Hyomoon không hề giơ búa lên, cũng chẳng tỏ vẻ giận dữ chút nào.
Ông trông y hệt như trong bức ảnh trên biển hiệu – cứ như thể vừa bước ra từ đó. Thế nhưng, trái ngược với vẻ ngoài có phần dữ tợn, thái độ của ông lại vô cùng niềm nở và thân thiện.
Đúng là không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài…
Jaegyeom lúng túng chào hỏi bố của Lim Hyomoon.
“77, quán nhà tôi có suất cơm thịt heo chiên xù là ngon nhất đấy. Gọi món đó đi.”
“Hả? À… ừ….”
Lim Hyomoon tự tay mang dưa chua, kim chi cùng bộ dụng cụ ăn uống ra bàn. Khi nãy còn bảo đừng sai làm gì, vậy mà giờ lại thuần thục đến lạ. Trong khi đó, Jaegyeom ngồi yên một chỗ, đưa mắt quan sát xung quanh.
Quán đông khách thật…
Cậu không hề biết rằng ngay gần trụ sở chính lại có một quán ăn do gia đình Lim Hyomoon mở. Từ chiếc loa trên trần, một bài hát rộn ràng vang lên. Lim Hyomoon vừa nhai dưa chuột muối rôm rốp, vừa khe khẽ ngân nga theo giai điệu.
“77, thử miếng này đi. Nhà tôi tự muối đấy.”
Miếng dưa giòn tan, chua chua ngọt ngọt, rất vừa miệng. Thấy Jaegyeom im lặng, Lim Hyomoon tò mò hỏi cậu có thấy ngon không.
Jaegyeom bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đáp gọn lỏn.
“Ngon.”
Lim Hyomoon nghe vậy thì hài lòng gật đầu.
“Lát về tôi gói cho ít mang theo nhé. Ăn với cơm cũng ngon lắm.”
“Ừ.”
Jaegyeom chẳng hề khách sáo mà gật đầu ngay. Bình thường, người ta sẽ từ chối cho có lệ, nhưng cậu thì không. Cậu đơn giản và thẳng thắn – có muốn là nhận.
Lim Hyomoon lại càng thích tính cách ấy của cậu. Dù có chút vụng về, nhưng Jaegyeom là kiểu người không cần đoán ý, trong ngoài như một.
“Nếu thèm thịt chiên thì cứ ghé đây bất cứ lúc nào. Dẫn cả bố mẹ theo cũng được.”
Jaegyeom thản nhiên đáp.
“Ừ, nhưng mà tôi không có bố mẹ.”
“Hả?……”
Lim Hyomoon giật mình, tròn mắt nhìn Jaegyeom đầy ngạc nhiên. Miếng dưa chua đang lơ lửng trên đầu nĩa bỗng rơi xuống bàn.
Cậu ấy có em trai mà… Mình nhớ rõ là cậu ấy có một đứa em nhỏ…!
“Vậy… cậu sống một mình với em à?”
“Không, không phải hai người, mà là ba.”
Khi Jaegyeom nhắc đến người cậu của mình, Lim Hyomoon chớp mắt liên tục, rõ ràng đang bối rối. Cậu đưa tay nghịch khuyên tai một lúc lâu rồi mới dè dặt hỏi.
“Cậu của cậu làm gì?”
“Dạo này không có việc, toàn ở nhà thôi.”
“……”
Lim Hyomoon bỗng im lặng hồi lâu. Cậu chỉ lặng lẽ nghịch miếng dưa chua trong đĩa. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, miệng phát ra tiếng “chậc” kỳ quặc rồi ôm lấy trán.
“Sao thế? Bị gì à?”
Lim Hyomoon sụt sịt, chỉ vào miếng dưa chua trên đĩa, nơi có một hạt tiêu đen nhỏ.
“Không… khụ… Tôi vừa cắn trúng hạt tiêu nguyên hạt…”
Nó cay đến mức nào chứ? Jaegyeom tò mò, nhặt một hạt thử cắn. Hừm… quả thực là cay đến khó chịu. Cậu nhăn mặt, nhanh chóng nhổ ra rồi vội uống một ngụm nước lớn.
“Này, uống nước đi.”
Lim Hyomoon vẫn tiếp tục sụt sịt mãi không thôi.
***
Bầu không khí chợt trở nên trầm lắng. Lim Hyomoon liền rút điện thoại ra và nói.
“Vậy thì, trong lúc chờ đồ ăn, làm một ván đi.”
Cậu vừa sụt sịt vừa mở Friends Pang, rõ ràng là để xua tan sự ngượng ngùng. Jaegyeom, nãy giờ còn ngồi thẫn thờ, như chợt bừng tỉnh. Cậu vội vã rút điện thoại ra theo.
Hôm qua, Lim Hyomoon đã tận tình hướng dẫn Jaegyeom cách chơi Friends Pang từng bước một.
Trước tiên, cậu giúp Jaegyeom cài đặt ứng dụng nhắn tin cần thiết trên điện thoại. Sau đó, cậu giải thích cặn kẽ cách sử dụng bom, cơ chế combo, cách kích hoạt vật phẩm cùng các quy tắc quan trọng khác trong trò chơi. Cuối cùng, Jaegyeom cũng học được cách kiếm tim.
Trong Friends Pang, nếu không có tim thì không thể tiếp tục chơi. Tim sẽ tự động hồi sau một khoảng thời gian nhất định, nhưng cũng có thể nhận từ bạn bè trên ứng dụng nhắn tin. Lim Hyomoon kiên nhẫn chỉ cho cậu hai cách: hoặc là chờ tim hồi đầy, hoặc là nhờ bạn bè gửi tặng.
“Thấy nút này không? Chỉ cần nhấn vào đây là có thể nhận tim.”
Vậy là ngay khi trở lại văn phòng, Jaegyeom liền hành động ngay. Cậu kiểm tra danh sách liên lạc khẩn cấp dán trên vách ngăn, rồi lưu hết số điện thoại của đồng nghiệp với sự giúp đỡ của Go Junhyung.
Khi đã lưu số, những người đó sẽ tự động trở thành bạn bè trên ứng dụng nhắn tin. Nghe theo lời hướng dẫn của Lim Hyomoon, Jaegyeom nhấn vào nút cạnh tên từng người với suy nghĩ rằng tim sẽ xuất hiện ngay lập tức. Thế là cậu nhấn một lượt không chừa một ai.
Nhưng rồi bỗng nhiên, xung quanh vang lên những tràng cười.
“Em út à! Hóa ra cậu cũng chơi Friends Pang à?”
Mọi người cười rộ lên, khiến Jaegyeom hoang mang hỏi.
“Sao mọi người biết vậy?”
Go Junhyung bật màn hình điện thoại lên cho cậu xem.
Trên đó là hàng loạt tin nhắn yêu cầu tim mà Jaegyeom đã gửi đi.
“……”
Chỉ đến lúc đó, Jaegyeom mới nhận ra mình đã hiểu nhầm hoàn toàn. Cậu cứ nghĩ chỉ cần nhấn vào là tim sẽ tự động được cộng thêm, nhưng thực chất không phải vậy. Việc nhấn vào nút đó đồng nghĩa với việc gửi yêu cầu nhận tim đến đối phương, và họ sẽ nhận được thông báo ngay lập tức.
Chợt nhận ra tình huống trớ trêu của mình, Jaegyeom chỉ biết ngồi cứng đờ, mặt nóng bừng vì xấu hổ.
Jaegyeom cẩn thận hỏi.
“Vậy… có cách nào hủy không?”
Tuy nhiên, Go Junhyung dứt khoát đáp.
“Không có.”
Jaegyeom chợt nhận ra rằng mình đã vô tình gửi yêu cầu tim đến Yoon Taehee. Điều đó khiến cậu có chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Dù sao thì chuyện cũng đã lỡ rồi… Mà có gì to tát đâu chứ…
Đó là chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Jaegyeom mở Friends Pang và kiểm tra hộp thư nhận tim.
[Hyomoon] đã gửi tim cho bạn. Vừa nãy
[Junhyung haha] đã gửi tim cho bạn. 1 ngày trước
[Kang Yibin♨] đã gửi tim cho bạn. 1 ngày trước
Trong danh sách, không hề có tên Yoon Taehee.
“……”
Jaegyeom khẽ nhếch môi, vừa buồn cười vừa cảm thấy nực cười.
Đúng là hôm qua cậu và Yoon Taehee có tranh cãi, trong lúc giằng co, Yoon Taehee đã lợi dụng tình thế để cưỡng hôn cậu, còn Jaegyeom thì thẳng tay tát anh ta một cái để trả đũa…
Nhưng dù vậy, chỉ là một cái tim thôi mà, có cần phải keo kiệt đến mức này không?
Huống hồ hôm qua Yoon Taehee còn được nghỉ làm, chắc hẳn ở nhà rảnh rỗi chẳng có việc gì. Vậy mà chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà vẫn quyết không gửi tim cho cậu sao?
Đúng là kẻ nhỏ nhen, bủn xỉn đến đáng khinh.
Thôi khỏi cần, dù có gửi thì mình cũng chẳng thèm nhận đâu…
Jaegyeom nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Yoon Taehee.
“Này, có cách nào để tên anh ta không hiện trong danh sách không?”
“Hả? À, vào KakaoTalk rồi chặn là không thấy nữa.”
“Chặn kiểu gì?”
Lim Hyomoon tạm dừng trò chơi, cầm điện thoại làm mẫu cho cậu xem.
“Đây này, vào đây, rồi vào quản lý bạn bè…”
Jaegyeom chăm chú nhìn màn hình của Lim Hyomoon, lắng nghe giải thích. Nhưng rồi ánh mắt cậu vô tình lướt ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, Jaegyeom khựng lại, mắt mở to.
Một bóng dáng quen thuộc vừa lướt qua.
Cậu vô thức thốt lên một tiếng, khiến Lim Hyomoon cũng quay lại nhìn.
“Hử? Sao thế?”
Jaegyeom vội chỉ tay lên trời, lắp bắp.
“B-bồ câu… bồ câu kìa….”
Bóng dáng nhỏ nhen trong bộ vest xám cứ thế lặng lẽ lướt qua như một cơn gió.