Yoon Taehee khoác bộ vest xám khẽ lướt qua.
Không, chính xác hơn, Jaegyeom đã tưởng anh ta chỉ đi ngang qua.
Thở phào nhẹ nhõm, Jaegyeom tiếp tục ngồi đối diện Lim Hyomoon, tập trung vào màn hình điện thoại. Với chỉ 60 giây giới hạn, cậu nhanh chóng bị cuốn vào trò Friends Pang, như thể bị hút thẳng vào trong đó.
Quá mải mê, Jaegyeom hoàn toàn không nhận ra tiếng chuông leng keng vang lên khi cửa tiệm mở.
“Xin chào quý khách. Anh đi một mình ạ?”
“Không, tôi có hẹn với người khác….”
Những lời đó trôi tuột khỏi tai Jaegyeom, hoàn toàn bị che lấp khi tập trung vào trò chơi.
Chỉ đến khi có ai đó bước đến trước bàn, nhẹ nhàng gõ hai lần lên mặt bàn, cậu mới thờ ơ ngẩng đầu lên. Nhưng ngay sau đó, mắt Jaegyeom mở to tròn như mắt thỏ, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
“Hả?! Chủ nhiệm Yoon?!”
Lim Hyomoon cũng hít mạnh một hơi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Yoon Taehee, với mái tóc được vuốt gọn gàng, đứng đó với một tay đút túi quần.
“Chào.”
Anh đưa mắt nhìn Jaegyeom, rồi lại nhìn sang Lim Hyomoon, trước khi cất giọng.
“Vừa nãy đi ngang qua, tình cờ trông thấy hai người. Đã định đi luôn, nhưng nghĩ lại nên ghé vào.”
Lim Hyomoon sững sờ vài giây, sau đó vội vàng bật dậy, cúi gập người đúng 90 độ.
“Ơ… tôi!! Là tập sự của Đội 4 Ban Ám hành…!!”
Yoon Taehee ngay lập tức đưa mắt nhìn quanh, rồi nhanh chóng đặt ngón trỏ lên môi.
“Suỵt.”
“Bên ngoài không được xưng danh chức vụ.”
Lim Hyomoon giật mình bịt miệng lại, lén lút quan sát xung quanh xem có ai để ý không. Ôi trời… Cậu ta ngước lên nhìn Yoon Taehee với đôi mắt long lanh hối lỗi. Nhìn thấy vậy, Yoon Taehee chỉ khẽ ra hiệu rằng không sao, rồi lịch sự đưa tay ra trước để bắt tay.
Anh ta hạ giọng giới thiệu. “Tôi là Yoon Taehee.”
“Tôi, tôi, tôi là Lim Hyomoon ạ!”
“Rất vui được gặp cậu. Hôm thi tuyển, chúng ta đã chạm mặt một lần rồi, đúng không?”
“Vâng! Hả! Anh còn nhớ tôi sao?!”
Nghe Yoon Taehee chủ động nhắc đến, Lim Hyomoon lập tức xúc động ra mặt, mắt sáng lấp lánh khi nhìn chằm chằm vào anh đầy phấn khích.
“Chủ nhiệm, đây là quán ăn do nhà tôi mở ạ.”
Yoon Taehee khẽ nhướng mày, đưa mắt quan sát xung quanh quán.
“Ồ, thật sao? Youngshin từng nói đồ ăn ở đây rất ngon….”
“Anh đã ăn gì chưa ạ? Nếu chưa, anh muốn dùng bữa cùng bọn tôi không?”
Cái gì?! Không, tên tóc vàng này lại tự tiện quyết định mà không thèm hỏi ý mình trước…!
Jaegyeom lập tức liếc mắt cảnh cáo, nhưng Lim Hyomoon hoàn toàn không nhận ra tín hiệu đó.
“Vậy thì tốt quá. Tôi cũng chưa ăn gì cả.”
Yoon Taehee mỉm cười, liếc nhìn Jaegyeom một cái rồi rất tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh cậu.
Mặt Lim Hyomoon sáng bừng như đèn pha. Được ngồi ăn chung với vị chủ nhiệm huyền thoại sao?! Đúng là nhờ có đồng đội tốt mà hôm nay mới gặp được cơ hội quý giá này!
“Chủ nhiệm, anh gọi suất cơm phần đi ạ. Quán nhà em làm món đó ngon lắm.”
“Được.”
Ngay lập tức, Lim Hyomoon bật dậy, chạy thẳng vào bếp để gọi thêm một suất ăn cho Yoon Taehee. Khi cậu ta rời bàn, nụ cười thoáng trên môi Yoon Taehee cũng dần biến mất. Anh nghiêng đầu, chống cằm, ánh mắt chăm chú dừng lại trên gương mặt của Jaegyeom.
“Chào.”
“…….”
Jaegyeom im lặng, chỉ lặng lẽ dời ánh mắt xuống màn hình điện thoại.
“Hôm qua ổn chứ? Tôi nghỉ nên không biết.”
“Ờ… cũng….”
Cậu trả lời lấp lửng, giọng điệu hờ hững. Cuộc trò chuyện cũng vì thế mà nhanh chóng kết thúc khi Lim Hyomoon quay lại. Trên tay cậu ta là bộ dụng cụ ăn uống cùng một cốc nước, cẩn thận đặt xuống trước mặt Yoon Taehee với nụ cười rạng rỡ.
“Chủ nhiệm, anh vừa từ đâu về vậy ạ?”
“À, bên đồn cảnh sát địa phương có việc cần hỗ trợ một chút.”
Yoon Taehee mỉm cười nhẹ, rồi chậm rãi hỏi tiếp. “Mà này… hai cậu chưa đến giờ làm mà, sao lại đi cùng nhau thế?”
“À, bọn em vừa đi xem phim xong ạ. Định ăn trưa rồi mới vào làm.”
Nghe vậy, Yoon Taehee từ tốn quay sang nhìn Jaegyeom, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“…Xem phim à?”
Lim Hyomoon nhe răng cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa.
“Vâng ạ! 77 đã dẫn em đi xem phim!”
“Hai người có vẻ thân thiết nhỉ.”
“Dạ đúng vậy! Như anh nói, thực hành đúng tinh thần đồng đội yêu thương, yêu nước hết mình ạ!”
Yoon Taehee khẽ cong môi, nở một nụ cười mơ hồ.
“…Vậy sao.”
Đúng lúc ấy, từ phía bếp vọng ra một giọng nói gấp gáp.
“Hyomoon! Vào giúp bố một chút nào!”
Lim Hyomoon giật mình, theo phản xạ ngoái đầu về phía bếp.
“Ầy… Đúng hôm có khách lại thế này… Hai người đợi em một chút nhé, em quay lại ngay!”
Cậu ta làu bàu rồi nhanh chóng đứng dậy, tất tả chạy vào trong.
Jaegyeom vẫn lặng thinh, chỉ cúi xuống nghịch mấy lát dưa muối trong đĩa. Không khí giữa hai người bỗng trở nên im ắng.
Yoon Taehee chống cằm, nhìn cậu một lúc rồi bất chợt lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý.
“Cậu là 77 à?”
Khoảnh khắc ấy, tay Jaegyeom khựng lại một chút, nhưng cậu nhanh chóng giữ vẻ thản nhiên, làm như không nghe thấy. Không một lời đáp, cũng không một chút phản ứng.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bước tới, khéo léo đặt từng đĩa thức ăn lên bàn.
Yoon Taehee không nói gì thêm, cũng chẳng chờ đợi, lập tức cầm dao nĩa lên.
Thấy vậy, Jaegyeom hơi ngập ngừng nhưng cũng lẳng lặng cầm dao nĩa theo.
Yoon Taehee thao tác dao dĩa một cách thuần thục, trong khi Jaegyeom vẫn còn lóng ngóng. Sau một lúc, Yoon Taehee bất ngờ cầm lấy đĩa của Jaegyeom, rồi nhẹ nhàng đổi nó với đĩa của mình.
Trên đĩa mới, miếng chiên xù đã được cắt thành từng miếng vừa ăn, sắp xếp ngay ngắn.
“…….”
Jaegyeom bất giác nhìn chằm chằm Yoon Taehee.
“Sao?”
Yoon Taehee thản nhiên hỏi, khuôn mặt không để lộ chút biểu cảm nào.
“…Không có gì.”
Jaegyeom lại một lần nữa nhận ra rằng Yoon Taehee hiếm khi thể hiện cảm xúc. Anh ta luôn hành động như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, điều này khiến Jaegyeom không khỏi kinh ngạc.
Vài phút sau, Lim Hyomoon quay lại bàn. Cậu ta vừa ăn vừa trò chuyện với Yoon Taehee, chủ yếu xoay quanh chuyện công việc – hòa nhập với đồng đội có khó khăn không, có gặp vấn đề gì trong quá trình làm việc không.
Jaegyeom chỉ lặng lẽ tập trung vào bữa ăn, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Hyomoon, công việc thế nào rồi?”
“Ôi trời, đừng nhắc đến nữa!”
Lim Hyomoon thở dài ngao ngán, hạ giọng thì thầm.
“Dạo này vụ Bích Tà Đoàn làm loạn khắp nơi, rối tung rối mù hết cả lên.”
“Vậy à?”
“Không biết đám ma quỷ đó đang âm mưu chuyện gì nữa….”
Lim Hyomoon bắt đầu than phiền, nào là quá trình điều tra vô cùng vất vả, nào là các tiền bối trong đội cũng bận rộn đến mức không kịp thở.
Yoon Taehee khẽ gật đầu, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của cậu ta.
“77, cậu nghĩ sao?”
Trước câu hỏi của Lim Hyomoon, Jaegyeom, đang tập trung ăn uống, khẽ liếc mắt lên.
“Nghĩ gì cơ?”
“Lý do tại sao lũ ma quỷ lại tụ tập với nhau ấy.”
Liên quan gì đến mình chứ? Jaegyeom lơ đễnh đảo nhẹ phần salad trên đĩa.
“Chắc bọn nó cũng buồn chán và cô đơn thôi.”
Động tác cắt thịt của Yoon Taehee chợt dừng lại. Vì giọng điệu quá đỗi thản nhiên của Jaegyeom, Lim Hyomoon không khỏi ngớ người. Lẽ nào Bích Tà Đoàn lại là viện dưỡng lão dành cho ma quỷ sao…?
“Này, cậu nói gì thế? Ma quỷ mà cũng cảm thấy cô đơn à?”
Lim Hyomoon phản bác với vẻ khó tin.
“Đặt mình vào vị trí của chúng mà nghĩ xem. Người sống thì còn đến trường, đi làm, có việc để làm. Chứ người chết thì chẳng có gì cả, không phải sẽ rất buồn chán sao…?”
Jaegyeom vừa lẩm bẩm vừa nhét một miếng thịt chiên vào miệng.
“…….”
“…….”
Yoon Taehee vẫn cầm chặt con dao trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn Jaegyeom. Lim Hyomoon cũng vậy, đôi mắt ánh lên nét khó hiểu.
Thấy cả hai người im lặng một cách kỳ lạ, Jaegyeom cau mày hỏi.
“Sao thế?”
Lim Hyomoon chậm rãi đáp.
“Không… chỉ là… cách suy nghĩ của cậu… thật sự rất con người đấy.”
Lúc nãy ở rạp chiếu phim cũng vậy. 77 luôn công bằng.
“Thì tôi là con người, đương nhiên suy nghĩ theo cách của con người. Chẳng lẽ lại nghĩ như ma quỷ chắc?”
Jaegyeom hờ hững đáp lại, dường như không cảm nhận được ý nghĩa của từ ‘rất con người’. Ánh mắt Yoon Taehee chậm rãi lướt xuống đĩa thức ăn trước mặt.
Không phải chuyện giữa con người và ma quỷ, mà là giữa người sống và người đã khuất.
Yoon Taehee lặng lẽ nhìn xuống, nét mặt trầm ngâm như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“……”
Đột nhiên, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh thật nặng nề.
“77 à, ăn ngon không? Nếu cần gì thì cứ nói nhé.”
“Ừ.”
Có vẻ như Lim Hyomoon cảm thấy không thoải mái khi chỉ có mình và Yoon Taehee trò chuyện, nên thỉnh thoảng cũng cố bắt chuyện với Jaegyeom. Thế nhưng, từ khi Yoon Taehee nhập bàn, Jaegyeom chỉ đáp lại bằng những câu ngắn gọn, hời hợt.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Lim Hyomoon liếc nhìn hai người rồi chợt nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng.
“À đúng rồi! Sếp Yoon… nếu không phiền, anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Bất ngờ bị hỏi tuổi, Yoon Taehee vừa nhấp một ngụm nước vừa thản nhiên trả lời.
“Hai mươi sáu.”
Nghe vậy, Lim Hyomoon liền vỗ tay một cái ‘bốp’, vẻ mặt hào hứng hẳn lên.
“Không, ý tôi là… Sếp Yoon, nghe tôi nói đã! Nếu gặp một người kém mình tận tám tuổi, anh sẽ nghĩ gì?”
“Ừm… ngoài việc thấy họ nhỏ tuổi hơn thì cũng chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt cả. Sao vậy?”
“Đúng không ạ? Nhưng mà, sếp nghe tôi kể này! Cậu 77 nhà ta ấy, bị một chị hơn hai mươi sáu tuổi ‘bắt cóc’ mất rồi! Cậu ấy đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu dày vò trong lòng…!”
Thằng chó này!!
Jaegyeom lập tức giáng một cú đá mạnh vào chân Lim Hyomoon dưới gầm bàn.
“Á!!”
Một tiếng ‘cốp!’ vang lên, rồi Lim Hyomoon nhảy dựng lên.
“Này! Sao tự dưng đá tôi?”
Tưởng đâu chỉ là câu hỏi vu vơ về tuổi tác, ai ngờ cậu ta lại lôi chuyện này ra giữa bàn ăn!
“Ơ… à… Tôi tưởng đó là chân ghế.”
“Chẳng phải hôm thi cậu cũng thế sao? Lần trước cậu giẫm lên chân tôi, tím bầm mất mấy ngày, sau đó móng chân út còn bong ra, tôi đau muốn chết!”
“Ơ… ờ… thật à? Xin lỗi nha.”
“Không phải vấn đề là cậu có ổn hay không, mà là tôi có ổn hay không chứ!”
Lim Hyomoon tiếp tục làu bàu, nhưng Jaegyeom chẳng thèm để ý. Cậu chỉ lo rằng Yoon Taehee, với sự nhạy bén của mình, có khi chỉ cần nghe đến tuổi cũng đoán ra được chuyện này có liên quan đến cậu. Vốn dĩ cậu đã định giữ im lặng, vậy mà Lim Hyomoon lại ngang nhiên đổ thêm dầu vào lửa.
Jaegyeom khẽ liếc nhìn Yoon Taehee qua khóe mắt.
“…….”
Dường như Yoon Taehee chẳng mấy bận tâm đến câu chuyện vừa rồi, vẫn điềm nhiên tiếp tục bữa ăn mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy vậy, Jaegyeom nhanh chóng đổi chủ đề, khéo léo hướng Lim Hyomoon vào một câu chuyện khác. Có vẻ như cậu đã thành công trong việc lái hướng cuộc trò chuyện.
Bất chợt…
Cạch!
“A.”
Yoon Taehee khẽ thốt lên rồi hơi nghiêng người nhìn xuống sàn. Chiếc nĩa đã rơi xuống đất. Yoon Taehee vừa định cúi xuống nhặt lên thì…
“Sếp cứ để đó ạ! Tôi sẽ lấy cái mới ngay!”
Lim Hyomoon nhanh nhẹn đứng dậy rồi lao vội về phía bếp.
Jaegyeom liếc xuống sàn. Chiếc nĩa rơi gần cậu hơn so với Yoon Taehee. Dù sao đây cũng là nhà hàng của bố mẹ Hyomoon, để mặc như vậy có phần không phải phép. Nghĩ vậy, cậu cúi xuống nhặt chiếc nĩa lên.
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay phía trên đầu cậu.
“Chị gái hơn tuổi là ai?”
Jaegyeom khựng lại, ánh mắt chậm rãi hướng về phía Yoon Taehee.
“…….”
Ánh mắt Yoon Taehee vẫn bình thản như mọi khi, không hề để lộ chút cảm xúc nào.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Jaegyeom đã lập tức nhận ra.
Yoon Taehee đã cố tình làm rơi chiếc nĩa.
Cậu thoáng liếc về phía nhà bếp, nơi Lim Hyomoon vừa biến mất, rồi cất giọng dửng dưng.
“Anh không cần biết.”
Nói rồi, cậu nhẹ nhàng đặt chiếc nĩa xuống bên cạnh đĩa của Yoon Taehee.
“…….”
Sau một thoáng trầm mặc, Yoon Taehee lẩm bẩm khe khẽ.
“Ừ nhỉ….”
Ngay lúc đó, Lim Hyomoon trở lại với một chiếc nĩa mới trên tay.
“Đây ạ!”
Yoon Taehee nhận lấy, nở một nụ cười nhạt.
“Cảm ơn cậu, Hyomoon.”
“Ôi dào, có gì đâu ạ.”
Yoon Taehee đưa mắt nhìn xuống đĩa của mình, gật đầu chậm rãi.
“…Vậy, cố lên nhé.”
“Hả? Cố cái gì cơ?”
Tưởng Yoon Taehee đang nói với mình, Lim Hyomoon tròn mắt thắc mắc. Nhưng…
“…….”
Yoon Taehee không trả lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục bữa ăn của mình.
_____
Nhóc biết rồi nhưng hình như nhóc ấy ghen vì cụ thân với Hyomoon quá :))))) Chắc là vậy đấy.
Tôi cảm thấy bị nhét chữ vào mồm_ Nhóc mập mờ said.
Tui cũng rung động vì lời của cụ về cái trại dưỡng lão cho ma quỷ.