Hỏa Hồn - Chương 136

Yoon Taehee vốn là người khó lường, mọi lời nói và hành động của anh dường như luôn ẩn chứa một ý đồ nào đó. Tuy nhiên, lần này, có vẻ như anh thực sự chỉ ghé qua vì đói.

Sau một lúc, Yoon Taehee trở nên trầm lặng. Mặc dù Lim Hyomoon cố gắng gợi chuyện, nhưng anh ta chỉ đáp lại bằng những câu ngắn gọn như ‘Ừm, đúng vậy’, ‘Đúng thế.’

Cuối cùng, sau khi ăn xong bữa ăn một cách qua loa, Yoon Taehee đứng dậy.

“Có cuộc gọi đến, tôi xin phép đi trước. Hai người cứ từ từ dùng bữa.”

Nói rồi, anh lấy vài tờ khăn giấy lau miệng, sau đó tiện tay ném chúng vào thùng rác bên dưới bàn, rồi bước ra khỏi quán.

Chỉ đến lúc này, bầu không khí căng thẳng mới thực sự dịu đi. Dù bình thường không đến mức khó chịu như vậy, nhưng khi anh ta rời đi, cả người mới cảm thấy nhẹ nhõm. Jaegyeom thoải mái tiếp tục ăn hết phần thịt chiên xù của mình.

Sau khi dùng bữa xong, hai người đến quầy để thanh toán. Là khách, đương nhiên họ phải trả tiền, và Lim Hyomoon đã lấy ví ra.

Đúng lúc đó, nhân viên thu ngân nở một nụ cười gượng gạo rồi ghé sát tai cậu ta thì thầm vài câu. Nghe xong, Lim Hyomoon trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Hả? Chủ nhiệm đã thanh toán bằng séc rồi ư?”

Lim Hyomoon và Jaegyeom nhìn nhau.

“Anh ấy thanh toán bao nhiêu?”

Nhân viên thu ngân giơ hai ngón tay, ra dấu hình chữ V. 

“200 nghìn won?!” (Hơn 3 triệu rưỡi)

Lim Hyomoon sửng sốt, đưa tay bịt miệng. Một suất thịt chiên xù chỉ có 10.000 won một người… Nhân viên kể lại rằng, Yoon Taehee đã ký séc, đặt lên quầy, nói một câu ngắn gọn ‘Cảm ơn vì bữa ăn.’, rồi rời đi mà không lấy tiền thừa.

“…….”

Nghe xong, Jaegyeom khẽ cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu. Trong khi đó, Lim Hyomoon có phần bối rối. Cậu ta cảm thấy chuyện này thật phiền phức, nên sau khi nhẩm tính số tiền thừa, cậu ta đề nghị nhân viên giữ lại phần tiền ăn và tìm cách trả lại số còn lại.

Nhưng Jaegyeom lập tức phản đối.

“Có đưa lại thì anh ta cũng chẳng nhận đâu.”

Người có tiền thì cứ tiêu tiền thôi. Đã muốn trả thì cứ để anh ta trả, hơi đâu mà bận tâm?

“77 à, vậy cậu nhớ nhắn lại với chủ nhiệm rằng chúng ta đã ăn rất ngon nhé. Nhớ đấy!”

Lim Hyomoon không quên dặn dò kỹ lưỡng.

“Biết rồi.”

***

Sau khi đến sảnh Sở Narye và tạm biệt Lim Hyomoon, Jaegyeom đi thẳng đến văn phòng của Đội 1.

“Ơ? Hôm nay Jaegyeom đến sớm thế?” 

Sau khi chào hỏi, cậu cởi áo vest, treo lên ghế, rồi tháo giày tây và thay bằng đôi dép lê có hình mèo đã để sẵn dưới bàn. Cậu chỉnh lại ghế ngồi một chút, sau đó lấy bộ dụng cụ đánh răng ra. Cả đôi dép và bộ dụng cụ đều là những thứ cậu đã mang đến văn phòng từ vài ngày trước.

Các thành viên của Đội 1 có thói quen đánh răng sau mỗi bữa ăn, vì vậy sau khi ăn xong, họ thường cùng nhau vào nhà vệ sinh. Do đó, Jaegyeom cũng đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân để tiện sử dụng. Hôm nay, do đến sớm, cậu nghĩ rằng không có lý do gì để không tranh thủ đánh răng ngay.

Cậu bước vào nhà vệ sinh nam trên cùng tầng với văn phòng, lúc này không có ai. Đứng trước bồn rửa mặt, Jaegyeom vừa nhìn gương vừa đánh răng. Khi xong, cậu cúi xuống súc miệng. Đúng lúc đó, qua tấm gương, cậu thấy cửa khẽ mở, và Yoon Taehee lặng lẽ bước vào.

Bất ngờ, Jaegyeom suýt sặc nước, ho khù khụ. Hôm nay, cái tên này cứ như ma vậy, hết xuất hiện chỗ này lại nhảy ra chỗ khác.

Yoon Taehee xắn tay áo, vắt cà vạt lên vai rồi rửa tay.

“Ăn ngon chứ?”

Anh hỏi bâng quơ.

“…Ờ.”

Jaegyeom vừa dứt lời thì giũ nước trên bàn chải. Đúng lúc đó, một bàn tay bất ngờ vươn tới gần đầu cậu.

Theo phản xạ, Jaegyeom giật mình, rụt cổ lại.

“…….”

Yoon Taehee hơi khựng lại, rồi thản nhiên rút một tờ giấy lau tay. Không nói thêm gì, anh quay lưng, tiến về phía cửa.

“Này.”

Jaegyeom gọi giật lại.

Yoon Taehee, đang định mở cửa bước đi, liền ngoảnh lại nhìn cậu. Qua tấm gương, ánh mắt hai người giao nhau. Jaegyeom vô thức hạ mắt, chùi tay ướt vào áo sơ mi rồi cất giọng đều đều.

“Lim Hyomoon nhờ tôi nhắn lại là cảm ơn anh.”

Tay đang kéo cửa của Yoon Taehee chững lại. Anh hạ tay xuống, đút vào túi quần. Mũi giày khẽ nâng lên rồi hạ xuống, như thể đang gõ theo một nhịp điệu nào đó. Sau một lúc im lặng nhìn xuống chân, cuối cùng anh cất giọng trầm thấp.

“Nghe bảo cậu ghét tôi đến phát tởm. Nhưng xem ra cũng không hẳn là vậy nhỉ?”

Jaegyeom quay lại, lần này không qua gương nữa mà nhìn thẳng vào Yoon Taehee. Ánh mắt hai người giao nhau.

“Sáng sớm đã đi xem phim, lại còn cùng nhau đi ăn. Bất ngờ thật đấy.”

Yoon Taehee khẽ cười, từng bước chậm rãi tiến về phía Jaegyeom.

“Sao? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy một quân cờ là chưa đủ à?”

Không gian nhà vệ sinh rộng rãi, thoáng đãng nhưng lại tĩnh lặng đến mức ngột ngạt. Jaegyeom im lặng, chỉ lặng lẽ ngước nhìn Yoon Taehee. Khoảng cách giữa hai người vỏn vẹn một bước chân. Yoon Taehee cúi xuống, giọng nói trầm thấp như thể chỉ dành riêng cho cậu.

“Vậy nên, cậu tính kéo cả Lim Hyomoon vào cuộc chơi này sao?”

Jaegyeom, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, lúc này mới cất giọng bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Chỉ là tình cờ đi cùng một lần thôi, đừng làm quá lên. Với lại, chẳng phải chính anh là người bảo tôi phải thích nghi với cuộc sống ở tổng bộ sao?”

“Tôi nói cậu cần thích nghi, nhưng không có nghĩa là cậu được phép lén lút dựa dẫm vào người khác như thế.”

Yoon Taehee là người dịu dàng nhất mà Jaegyeom từng biết. Nhưng trớ trêu thay, chính sự dịu dàng đó lại là vũ khí sắc bén nhất mà Yoon Taehee sử dụng để gây tổn thương cho người khác bằng lời nói.

“Vậy rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Jaegyeom hỏi, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Tôi không ngờ cậu lại nghe lời đến vậy khi tôi bảo cậu đừng tin tưởng bất kì ai.”

“Thế tôi đi đâu, gặp ai, cũng phải báo cáo cho anh chắc?”

“Với một số người thì cậu làm khó, nhưng với người khác thì lại dễ dãi. Cách cậu làm người ta phát điên cũng thật đa dạng.”

Yoon Taehee vươn ngón trỏ, nâng cằm Jaegyeom lên. Một cử chỉ đầy ngạo mạn và xúc phạm. Bị cưỡng ép phải ngẩng đầu lên, Jaegyeom hạ mắt, nhìn thẳng vào Yoon Taehee. Vẻ mặt vô cảm cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

“…Tôi đã bảo anh đừng có quá trớn.”

Jaegyeom hất mạnh tay Yoon Taehee ra, giọng lạnh băng.

“Có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi, đừng có đá xoáy.”

“Tôi đang bảo cậu hãy phân biệt rõ ràng giữa công và tư.”

“Lo cho bản thân mình trước đi. Tôi vẫn đang phân biệt rất rõ ràng đây.”

Jaegyeom nhìn thẳng vào mắt Yoon Taehee, giọng điệu thản nhiên đến đáng sợ.

“Nếu tôi không phân biệt được, thì bây giờ anh đã bị tôi đấm cho một cú rồi.”

“…….”

Yoon Taehee không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu, rồi bất ngờ nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi Jaegyeom.

Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Jaegyeom giật bắn người, theo phản xạ mà ngả đầu ra sau. Nhưng Yoon Taehee đã kịp chống tay lên tường, không để cậu có cơ hội trốn thoát. Khi đôi môi rời ra, một tiếng chóc vang lên rõ ràng và đầy khiêu khích.

“…….”

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa lẫn vào nhau. Đôi mắt chạm nhau, chẳng ai chịu nhượng bộ.

“Đánh đi.”

Lời khiêu khích trắng trợn. Jaegyeom nhắm mắt lại thật chặt.

Đúng vậy, nụ hôn này chẳng khác nào một cái bạt tai.

Đó là cách Yoon Taehee dùng để làm tổn thương, để hạ thấp người khác. Nó là một phần của cuộc chiến này.

Bỗng nhiên, câu nói của một quân sư trong bộ phim cậu từng xem chợt lóe lên trong tâm trí. So với việc chiến thắng cả trăm trận, khiến đối phương khuất phục mà không cần chiến đấu mới là thượng sách.

“Không.”

Jaegyeom mở mắt, giọng trầm tĩnh.

“Tôi sẽ không đánh anh.”

Nghe vậy, Yoon Taehee khựng lại.

“Theo lời anh, chuyện này vốn chẳng đáng gì, đúng không?”

Nói rồi, Jaegyeom khẽ thở dài, một hơi dài và sâu. Cậu không muốn để Yoon Taehee nhận ra rằng trong hơi thở ấy, có một chút run rẩy khe khẽ.

“Anh tưởng mình là gì đối với tôi chắc?”

Jaegyeom ngước mắt lên, ánh nhìn bình thản nhưng sắc lạnh.

“Đừng ảo tưởng nữa. Anh chẳng là gì đối với tôi cả.”

Không có phản ứng.

Jaegyeom nhớ đến những lời Lim Hyomoon từng nói, lòng chỉ mong rằng trong mắt Yoon Taehee, mình trông cũng điềm nhiên như thế. Như chính cách Yoon Taehee vẫn đang nhìn cậu lúc này.

“Chính anh đã nói rằng chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ. Anh nói đúng. Tôi sẽ lấy lại mộc bài và trả lại tên cho anh. Anh có được thứ anh muốn, tôi cũng có được thứ tôi cần. Cả hai chúng ta đều biết rõ mình đang theo đuổi điều gì.”

Ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao xuyên thẳng vào Yoon Taehee, khiến anh đau nhói.

“Vậy nên, từ giờ trở đi, anh có làm gì cũng chẳng liên quan đến tôi nữa.”

Nói xong, Jaegyeom mở cửa bước thẳng ra ngoài.

Cậu đã không tát Yoon Taehee.

“…….”

Thời gian dường như ngừng lại, sự im lặng nặng nề bao trùm cả không gian. Yoon Taehee vẫn đứng yên bất động, rất lâu sau mới chậm rãi đưa tay lên, khẽ lướt qua gò má của mình.

Anh mở vòi nước.

Tiếng nước ào ào chảy xuống bồn rửa, vang vọng trong căn phòng trống. Yoon Taehee đưa tay ra hứng nước, để những giọt nước chảy qua kẽ tay, tách ra rồi hợp lại, không ngừng tuôn chảy.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào hình ảnh phản chiếu trong gương.

Và bất giác nhận ra…

Anh vẫn đang mắc kẹt ở cùng một chỗ.

Rõ ràng đã nghĩ rằng mình đã bước ra khỏi nơi đó, vậy mà khi nhận thức được, anh vẫn quay trở về đây lần nữa.

Con đường này là một ngõ cụt.

Trước mặt anh là một bức tường chắn ngang lối đi. Nếu còn muốn tiến về phía trước, anh nhất định không thể quay lại đây thêm một lần nào nữa.

Suốt mười năm qua, Yoon Taehee chưa từng đánh mất phương hướng.

Mục tiêu luôn rõ ràng, câu trả lời đã định sẵn. Anh biết mình phải làm gì, biết bản thân có thể làm được gì.

Ngay cả bây giờ cũng vậy.

Anh biết chính xác mình phải đi đâu.

Thế nhưng, lần này, anh lại đang lạc lối.

_____

He đoán đúng rồi, nhóc đang ghen vì cụ tán nhảm với khứa tóc vàng, và lại định dùng tuyệt chiêu khóa mõm để thấy phản ứng ngại ngùng của cụ. Nhưng cụ đã được khai sáng, hahaha. 

Đoạn đầu giống đánh ghen ghê, hehehe. 

Nhóc mập mờ đừng bỏ cuộc nha, có thắc mắc thì gì thì kêu mộng quỷ kể lại cho.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo