Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Jaegyeom chính thức bắt đầu làm việc tại Sở Narye.
Cuộc sống tại đây của cậu diễn ra khá suôn sẻ. Cậu dần làm quen với địa hình trụ sở chính, giờ đây đã nắm rõ vị trí phòng vật tư và trở nên thành thạo hơn trong việc chuyển giao tài liệu đến các bộ phận khác theo yêu cầu.
Kể từ sau cuộc đụng độ trong nhà vệ sinh hôm ấy, Jaegyeom và Yoon Taehee đối xử với nhau như người vô hình. Chính xác hơn, Yoon Taehee không còn chủ động động chạm đến cậu nữa. Những cuộc tranh cãi không cần thiết giữa họ đã chấm dứt, và ngoài công việc, gần như không còn bất kỳ sự tương tác nào. Dĩ nhiên, chuyện hôn nhau cũng không hề tái diễn.
Trong khoảng thời gian đó, Jaegyeom đã ra hiện trường từ ba đến bốn lần, mỗi lần đều hoàn thành báo cáo và nộp lên cấp trên. Đôi khi, khi bước vào phòng chủ nhiệm để nộp báo cáo và chỉ có hai người hiện diện, Yoon Taehee chỉ nói vỏn vẹn một câu.
“Cậu vất vả rồi.”
Vì vậy, trừ khi có việc quan trọng, Jaegyeom cũng không chủ động bắt chuyện với Yoon Taehee. Tuy nhiên, cậu vẫn thường xuyên nhận được yêu cầu gửi tim trong trò chơi Friends Pang từ anh ta. Có lúc, cậu từng nghĩ đến việc chặn Yoon Taehee theo lời khuyên của Lim Hyomoon, nhưng rồi lại cảm thấy không cam tâm, như thể làm vậy chẳng khác nào thừa nhận mình thua cuộc. Cậu muốn chứng minh rằng Yoon Taehee không ảnh hưởng quá lớn đến mình.
Bầu không khí quanh Yoon Taehee dạo này có phần trầm lắng hơn trước. Trong sự tĩnh lặng ấy, anh trở nên điềm đạm, kín đáo, nhưng cũng thoáng chút ủ ê. Hình như anh gầy đi đôi chút. Dù là khi uống trà hay trò chuyện với đồng nghiệp, Yoon Taehee cũng chỉ khẽ mỉm cười mà hiếm khi nói nhiều.
Jaegyeom cố gắng không để tâm đến những thay đổi ấy.
***
Sáng nay, lệnh xuất phát được ban xuống từ rất sớm.
Jaegyeom được phân công ra hiện trường cùng Kang Yibin. Nhiệm vụ của họ là xử lý một cột đèn giao thông gặp sự cố. Khi đến nơi, họ phát hiện một linh hồn đang bám vào đèn tín hiệu, khóc lóc thảm thiết. Dĩ nhiên, cảnh tượng này hoàn toàn vô hình với mắt người thường.
Chính linh hồn ấy là nguyên nhân khiến đèn giao thông trục trặc. Đèn xanh vừa bật lên thì chỉ trong tích tắc đã chuyển sang đèn đỏ, tạo ra tình huống nguy hiểm. Người đi bộ có thể gặp tai nạn bất cứ lúc nào. Sự cố này đã gây ra một vài vụ va chạm, khiến giao thông tại giao lộ rơi vào cảnh tê liệt hoàn toàn.
“Mẹ nó, cái tên khốn này.”
Nhìn lên cột đèn tín hiệu, Kang Yibin lập tức văng tục.
Do khu vực này đông người qua lại, lại xảy ra sự cố giữa ban ngày, họ không thể đeo mặt nạ. Thay vào đó, cả hai khoác lên mình áo phản quang, đội mũ bảo hộ, giả dạng nhân viên bảo trì rồi trèo lên cần cẩu của xe tải. Kang Yibin mở túi dụng cụ, nhưng thay vì lấy tua vít, cô ấy rút ra một lá bùa và cây trượng trừ tà.
Jaegyeom đảm nhận vai trò phụ tá bên cạnh.
Dù đã ra hiện trường vài lần, nhưng nếu xét kỹ, Jaegyeom vẫn chưa thực sự tự tay giải quyết vụ việc nào. Những lần trước, cậu thường chỉ quan sát hoặc làm các việc vặt vãnh.
Số lượng nhân viên được điều động phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của sự cố; có trường hợp chỉ cần một người xử lý. Tuy nhiên, theo quy định, những thực tập sinh thiếu kinh nghiệm như Jaegyeom luôn phải đi cùng tiền bối để học hỏi quy trình thực tế.
Lần xuất quân này không phải nhiệm vụ quá khó khăn, chỉ hơi phiền phức một chút. Những sự cố như thế này thường xảy ra vài lần mỗi tháng, thuộc loại khá phổ biến.
“Cái cột đèn này lần trước cũng hỏng, giờ lại trục trặc nữa. Sửa thì phải sửa cho tử tế chứ! Cô có biết tôi đóng bao nhiêu tiền thuế mỗi năm không?”
Một tài xế trung niên cau có cằn nhằn trong lúc chờ đèn đỏ. Thực tế, chủ nhiệm với những lời phàn nàn này còn mệt mỏi hơn cả việc trừ tà.
Với tính cách nóng nảy, Kang Yibin không thể giữ im lặng trước những lời chỉ trích vô lý.
“Này, ông chú kia, sao lại trút giận lên tôi hả?”
Người đàn ông lập tức đỏ mặt, tức tối đáp lại.
“Cái gì? Cô… cô vừa nói gì đấy?”
“Nếu rảnh quá thì về nhà mà giặt đồ đi!”
“Cái… cái gì cơ?! …Này, không có cha dạy sao mà ăn nói hỗn hào vậy hả?”
“Đúng đấy, không có! Mà này, ông có biết cản trở công vụ là phạm pháp không hả?”
Kang Yibin quay sang trợ lý, trừng mắt.
“Jaegyeom, trong túi có kìm đúng không? Lấy ra rồi quăng xuống lão đó luôn đi!”
Jaegyeom giữ vẻ mặt bình thản, lôi chiếc kìm sắt từ túi dụng cụ ra. May mắn thay (hoặc có lẽ là đáng tiếc) một cảnh sát giao thông gần đó đã nhanh chóng chạy đến can thiệp trước khi cậu kịp hành động. Nhận thấy tình hình căng thẳng, anh ta lập tức hòa giải. Người cảnh sát mặc áo phản quang ghi chữ “Giao thông”, nhưng thực chất, anh ta là thành viên của Ban Ám hành.
“Hầy, đúng là kiếm sống chẳng dễ dàng gì.”
Kang Yibin lẩm bẩm trong lúc xử lý cột đèn, hay đúng hơn là trừ tà linh hồn bám vào đó. Lần này cô ấy chỉ dẫn tập sự đi học việc, nên không có ý định nhờ cậu hỗ trợ.
“Những chuyện thế này xảy ra như cơm bữa, nhớ quan sát kỹ mà học đi.”
“Vâng…”
Jaegyeom đáp, tò mò ngắm nghía chiếc cần cẩu mà mình lần đầu được leo lên.
***
Mấy ngày nay, Yoon Taehee liên tục bị sốt nhẹ.
“Lạ thật. Đáng lẽ cơn sốt phải hạ từ lâu rồi chứ…”
Một pháp sư chữa trị từ Ban Thanh tẩy sau khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh, liền nhíu mày đầy khó hiểu, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng. Cơn sốt âm ỉ khiến đầu óc anh luôn mệt mỏi, mơ màng. Dù đã đến phòng y tế nhiều lần để điều trị, tình trạng vẫn không cải thiện. Mỗi khi tưởng chừng đã khỏi, sốt lại quay lại dai dẳng. Thuốc uống vào cũng không mang lại hiệu quả rõ rệt.
“Có lẽ đây không phải cảm lạnh thông thường, mà là tâm hỏa.”
Tâm hỏa? Yoon Taehee khẽ nheo mắt.
“Nếu nói theo cách của y học phương Tây, thì có thể hiểu đơn giản là do căng thẳng. Nếu chỉ là cảm lạnh, cơn sốt đã hạ từ lâu rồi.”
Thuốc của Ban Thanh tẩy vốn có hiệu quả vượt trội so với thuốc Tây thông thường, vậy mà nhiệt độ trên trán anh vẫn cứ dai dẳng không chịu hạ.
“Nói cách khác, đây là hiện tượng uất khí tích tụ, khiến cơ thể phát nhiệt. Do không kiểm soát được cảm xúc, cơn giận dồn nén hóa thành bệnh. Gần đây anh có chuyện gì khiến mình căng thẳng không?”
Trước câu hỏi ấy, Yoon Taehee chỉ im lặng. Pháp sư nọ đành bổ sung dược liệu, bào chế một viên thuốc đặc biệt kèm theo ly dược thủy trong suốt đưa cho anh.
Yoon Taehee uống xong rồi rời khỏi phòng y tế.
Trên hành lang, anh đeo mặt nạ rồi lặng lẽ bước đi. Những người nhận ra Chủ nhiệm Yoon liền nhanh chóng cúi chào.
“Ồ? Chủ nhiệm Yoon!”
Trong lúc qua loa gật đầu đáp lại, anh nghe tiếng gọi từ các thành viên Đội 1 ở cuối hành lang. Họ vẫy tay về phía anh.
“Chủ nhiệm, dạo này sức khỏe anh sao rồi? Bác sĩ nói thế nào ạ?”
“Chỉ là… cảm lạnh thôi.”
Go Junhyung khẽ cau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối xen lẫn lo lắng.
“Trời ạ, chủ nhiệm ơi. Người ta bảo ngay cả chó cũng chẳng bị cảm vào mùa hè cơ mà…”
Kang Yibin huých nhẹ cùi chỏ vào sườn Go Junhyung. Anh chàng này đôi khi không biết kiềm chế lời nói.
Mùa đã dần sang đầu hạ.
“Bọn tôi đang đi ăn, anh có cần bọn tôi mua cháo mang về cho không ạ?”
“Không cần đâu. Mọi người cứ ăn ngon miệng nhé.”
“Anh đừng cố quá nhé ạ. Hôm nay anh thử nghỉ sớm xem sao?”
Giọng điệu lo lắng ấy khiến Yoon Taehee khẽ bật cười.
“Để xem đã.”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ở hành lang, các thành viên Đội 1 tản ra theo những hướng khác nhau.
Yoon Taehee cũng xoay người bước về phía văn phòng. Nhưng chỉ đi được vài bước, anh bất giác dừng lại.
“À, mà…”
Những người đang rời đi đồng loạt quay lại. Yoon Taehee hiếm khi do dự như thế.
“…Jaegyeom đâu?”
Cậu nhóc vốn dĩ phải ở đây nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Thằng nhóc hôm qua thức trắng chơi Friends Pang nên giờ còn buồn ngủ, bảo lát nữa mới ăn ạ.”
Kang Yibin nhún vai, vẻ bất lực.
Yoon Taehee không bất ngờ. Gần đây, Jaegyeom mê mẩn Friends Pang đến mức ngày nào cũng gửi ít nhất hai tin nhắn xin ‘tim’ từ cậu ấy.
“Vậy à.”
Anh khẽ gật đầu, rồi tiếp tục bước đi.
***
Trở về văn phòng Đội 1, Yoon Taehee tháo thẻ từ đeo trên cổ. Cánh cửa tự động dán kính mờ kêu rè rè, rồi từ từ mở ra.
Bên trong yên tĩnh đến lạ.
Ánh mắt anh dừng lại ở một góc phòng, nơi chiếc bàn dài thường được cả nhóm dùng để ăn vặt hoặc họp nhanh.
Jaegyeom đang nằm úp mặt xuống bàn, gối đầu lên cánh tay, ngủ say sưa.
Ánh nắng từ cửa sổ len lỏi chiếu vào, phủ lên mặt bàn một lớp sáng dịu. Cậu dường như chọn góc khuất để tránh nắng, nhưng ánh sáng vẫn chậm rãi trườn tới, sắp chạm vào cậu.
Yoon Taehee thoáng liếc nhìn rồi bước qua.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Anh hướng về văn phòng mình, nhưng rồi lại khựng lại.
Chậm rãi quay người, anh tiến về phía Jaegyeom.
Tháo chiếc mặt nạ đang đeo, Yoon Taehee lặng lẽ quan sát gương mặt say ngủ trước mặt.
Khung cảnh này thật quen thuộc.
Ngày trước, trong thư viện trường, Jaegyeom cũng thường ngủ gục như thế. Những lúc xung quanh im ắng, chỉ cần quay sang nhìn, thế nào cũng thấy cậu đang gối đầu lên tay mà ngủ.
Và lần nào cũng thế, Yoon Taehee đều vô thức dừng lại, lặng lẽ nhìn.
Do nằm nghiêng, một bên má Jaegyeom bị ép xuống cánh tay, hơi lõm vào.
Yoon Taehee dõi theo từng đường nét ấy.
Ánh nắng ngoài cửa sổ dần trườn tới, chạm vào bàn tay Jaegyeom.
Anh lặng lẽ vươn tay ra, chắn ngang luồng sáng, tạo một bóng tối nhỏ phủ lên mu bàn tay cậu. Cái bóng chập chờn nhẹ nhàng lướt trên làn da trắng mịn.
“……”
Yoon Taehee chậm rãi đưa tay về phía khuôn mặt Jaegyeom.
Với những đầu ngón tay thon dài, ngay ngắn, Yoon Taehee nhẹ nhàng vuốt qua trán Jaegyeom, giống như đã làm vô số lần trước đây.
Ngay khoảnh khắc ấy, hàng chân mày của Jaegyeom khẽ động.
Một câu nói của Shishi bất chợt vang vọng trong tâm trí.
‘Ngươi có muốn ta chỉ cách biến linh hồn thành thuộc hạ không? Ngươi mang dấu ấn của Bản hương, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể sai khiến ma quỷ. Hãy để tay rỉ máu, vạch một đường thẳng trên trán linh hồn, rồi gọi tên nó. Khi ấy, nó sẽ trở thành của ngươi…’
Nhưng cậu thiếu niên đang say ngủ trước mặt không phải là một linh hồn. Vậy nên, phương pháp đó không thể nào hiệu nghiệm.
Dẫu biết rõ điều ấy, Yoon Taehee vẫn vô thức chạm vào trán cậu vô số lần.
‘Chúng ta đều biết đối phương mong muốn điều gì.’
‘Ta sẽ đánh đổi sinh mạng bất diệt này… để giúp ngươi chiến thắng.’
Yoon Taehee cắn chặt môi.
Bất chợt, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lồng ngực, nóng rực như ngọn lửa, bỏng cháy đến khó chịu. Anh cố nuốt xuống, nhưng lồng ngực lại dần lạnh buốt. Một thứ gì đó ghìm chặt lấy anh, khiến hơi thở trở nên nặng nhọc. Ở cuối dạ dày, một cục nghẹn lớn dần, như quả tạ lắc lư, khiến tâm trí anh chao đảo từng nhịp.
Yoon Taehee lặng lẽ nhìn Jaegyeom, vẫn gối đầu lên tay mà ngủ. Ánh mắt anh lướt theo đường nét gương mặt, rồi dừng lại ở chiếc cổ thon dài. Một cơn co thắt dữ dội đột nhiên siết chặt lồng ngực.
Một ý nghĩ lóe lên, anh muốn siết chặt chiếc cổ ấy, bóp nát nó trong tay. Nhưng đồng thời, anh cũng muốn vùi mặt vào hõm cổ đó, hít một hơi thật sâu. Một thôi thúc mãnh liệt đẩy anh đến bờ vực mất kiểm soát.
‘Anh chẳng là gì đối với tôi cả.’
Có lẽ, lời của pháp sư Ban Thanh tẩy là đúng.
Thứ nhiệt đang thiêu đốt anh không phải sốt, mà là ngọn lửa uất hận.
Phải, Yoon Taehee đang giận.
Giận vì người trước mặt thản nhiên nói anh chẳng là gì.
Giận vì chính mình cũng chỉ là kẻ vô nghĩa với người ấy.
Yoon Taehee từ từ nhắm mắt lại.
Trong sâu thẳm lòng mình, một hạt giống đã lặng lẽ đâm rễ từ bao giờ, được vun đắp bởi từng đợt cảm xúc không ngừng tuôn trào. Không nước, không dưỡng chất, vậy mà nó vẫn lớn lên, lan tỏa như dây leo, quấn chặt trái tim anh, rút cạn mọi thứ và gặm nhấm anh từng chút một.
Rồi một ngày, mọi thứ sẽ kết thúc.
Yoon Taehee đã chờ đợi khoảnh khắc ấy từ rất lâu.
Phải.
Phải, cái chết của cậu sẽ là chiến lợi phẩm cho chiến thắng của tôi.
Vậy nên, mong rằng trái tim này cũng sẽ thối rữa, bị cơn bão xé tan, bật cả rễ, chẳng còn lại gì.
Mong rằng nó sẽ tan biến như ảo ảnh khi anh mở mắt, như cậu vậy, không dấu vết, không âm thanh.
Một tình yêu lặng lẽ, lướt qua như chưa từng tồn tại.
Bước chân nặng nề, Yoon Taehee lặng lẽ quay đi, hướng về phòng Chủ nhiệm.
_____
Cụ đã hay tin người mà chị quản lý còn dạy cụ lấy kìm phang người :))))
Vì báo thù, top phải giấu kín tình yêu cho cụ, nhưng tui vẫn rất nghi ngờ con rắn Shishi kia. Nhìn còn gian hơn top nữa.