Hỏa Hồn - Chương 138

Vào lúc 8 giờ tối, khi công việc chưa đến mức bận rộn, các nhân viên hiện trường của Ban Trục Dịch thường tranh thủ thời gian để viết báo cáo hoặc giải quyết việc cá nhân trong lúc chờ lệnh xuất phát, bởi phần lớn thời gian làm việc của họ diễn ra bên ngoài. Tuy nhiên, dạo gần đây, Quản lý Đội 1, Kang Yibin, lại chọn một cách khác để lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi: chơi trò Friends Pang.

“Lần này tôi sẽ đứng hạng nhất! Go Junhyung, chuẩn bị tinh thần đi.”

Không chỉ riêng Kang Yibin, cơn sốt Friends Pang cũng dần lan rộng trong đội. Sự bùng nổ của trò chơi này bắt nguồn từ cậu út Jaegyeom.

Sau khi học cách chơi từ Lim Hyomoon, Jaegyeom liên tục gửi yêu cầu xin ‘tim’ đến đồng đội. Ban đầu, mọi người chỉ cười, tò mò hỏi.

“Thật sự vui đến thế sao?”

Nhưng rồi, từng người một lại bắt đầu tự nhủ.

“Hay là mình cũng thử xem?”

Cuối cùng, chẳng ai nhận ra mình đã bị cuốn theo dòng chảy của Friends Pang tự lúc nào. Trò chơi này vốn đã rơi vào quên lãng từ lâu, nhưng trong Đội 1, nó lại đang sống dậy, như thể vừa bước vào thời kỳ hoàng kim lần nữa.

“Hú! Phá kỷ lục rồi!”

Người đứng đầu bảng xếp hạng hiện tại là Go Junhyung. Thế nhưng, ngay khi Kang Yibin vượt qua kỷ lục đó, cô lập tức bật dậy khỏi ghế, reo hò đầy phấn khích.

“Á! Không thể nào!”

Cùng lúc đó, Go Junhyung đập mạnh xuống bàn, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Một khoảnh khắc nơi niềm vui của kẻ thắng hòa lẫn nỗi buồn của người thua.

Hằng ngày, các thành viên trong đội đều tranh đua thứ hạng vô cùng gay cấn. Duy chỉ có hai người đứng ngoài cuộc chiến này: Jaegyeom và Yoon Taehee.

Jaegyeom luôn nằm ở nhóm cuối bảng xếp hạng, đến mức cậu chẳng còn tâm trí đấu với ai khác ngoài chính mình. Còn Yoon Taehee thì đơn giản là không chơi Friends Pang.

Ngay khi Kang Yibin còn đang nhảy nhót tận hưởng chiến thắng, chiếc gương nhỏ đặt trên bàn bỗng rung lên và phát sáng. Đó là tín hiệu gọi từ phòng Trưởng ban.

“Ơ, có vụ lớn à? Hôm nay nhanh nhỉ.”

Kang Yibin ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường. Mới chỉ 7 giờ tối…

Khoảng thời gian mà linh hồn hoạt động mạnh nhất là giờ Sửu, từ 1 đến 3 giờ sáng.

Thông thường, những vụ án đơn giản chỉ cần trừ tà sẽ được gửi thông tin về vị trí và bản chất vụ việc qua chiếc gương truyền tin. Nhưng nếu có lệnh triệu tập trực tiếp đến phòng Trưởng ban, điều đó có nghĩa đây là một vụ án đặc biệt hoặc vô cùng phức tạp.

“Chuyện gì vậy?”

Khi Kang Yibin quay lại sau cuộc gặp với Trưởng ban, các đồng đội liền vây quanh hỏi han.

“Các anh còn nhớ vụ tự sát được đưa tin hôm trước chứ? Hình như không phải chuyện bình thường… mà là do ma quỷ gây ra.”

Trước đó không lâu, một vụ án chấn động dư luận đã lần đầu xuất hiện trên bản tin thời sự: một người nhảy từ sân thượng tòa nhà xuống và tử vong. Điều đáng nói là, chỉ trong vòng một tháng, đã có bốn người nhảy xuống từ cùng một vị trí.

Những nạn nhân này đến từ những khu vực khác nhau, làm những công việc khác nhau, và không hề quen biết nhau. Không có điểm chung nào giữa họ cả.

“Người nhảy cuối cùng… đã sống sót.”

Bốn người trước đều tử vong ngay tại chỗ, nhưng người thứ năm lại may mắn thoát chết nhờ một nhánh cây giảm lực tác động, chỉ bị gãy xương.

Một vụ án kỳ lạ, nơi cứ mỗi tuần lại có một người nhảy lầu tự tử ở cùng một chỗ.

Dù nhìn theo cách nào, đây cũng là một sự việc đáng ngờ. Thế nhưng, vì không tìm thấy bất kỳ manh mối đặc biệt nào, cảnh sát buộc phải kết luận rằng đây là những vụ tự tử cá nhân, có khả năng bắt chước lẫn nhau.

Tuy nhiên, lập trường của Sở Narye lại khác.

Sau quá trình điều tra của Ban Ám hành, trụ sở chính đi đến kết luận: đây không phải những vụ tự tử đơn thuần, mà là một chuỗi “sát nhân hàng loạt do Ác linh gây ra”.

Bằng chứng quan trọng nằm trong đoạn video được ghi lại từ camera giám sát trên sân thượng tòa nhà.

Trong đoạn CCTV mà Ban Ám hành thu thập được, giữa những người nhảy lầu có một điểm chung rõ ràng: cả bốn người đều đeo một chiếc nhẫn gắn hạt đá lớn trên ngón tay.

Điều kỳ lạ là, khi kiểm tra thi thể, chiếc nhẫn ấy lại biến mất không dấu vết.

Nhận thấy điều bất thường, Ban Ám hành đã tiếp cận gia đình và những người thân của các nạn nhân để thu thập thông tin. Kết quả không nằm ngoài dự đoán: tất cả những người đã tử vong đều từng kể rằng, vài ngày trước khi qua đời, họ tình cờ nhặt được một chiếc nhẫn đắt tiền trên đường.

Ngay lập tức, Đội điều tra truy tìm tung tích của người sống sót duy nhất. Theo lời kể của anh ta, vài ngày trước khi nhảy lầu, anh cũng nhặt được một chiếc nhẫn trên đường. Viên đá quý trên nhẫn trông vô cùng đắt giá, tỏa ra một sức hút kỳ lạ khiến anh ta không do dự mà nhặt lấy. Dù chiếc nhẫn hơi rộng so với ngón tay, nhưng khi đeo vào, nó lại khít một cách khó hiểu.

Từ ngày đó, anh ta chưa từng tháo chiếc nhẫn ra. Nhưng rồi, những cơn ác mộng bắt đầu. Đêm nào cũng bị bóng đè, những giấc mơ kỳ quái lặp đi lặp lại không dứt. Không chỉ vậy, anh ta còn liên tục nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai.

‘Nhảy xuống đi…’

Go Junhyung đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của Kang Yibin, nghe vậy liền tặc lưỡi.

“Trời đất, đây chính là dấu hiệu bị quỷ ám điển hình.”

“Chuẩn, không lệch đi đâu được. Rõ ràng chiếc nhẫn đã bị ám.”

Kang Yibin gật đầu đồng tình.

“Thế rồi anh ta đã làm gì với chiếc nhẫn?”

“Người sống sót này tuy xui xẻo nhưng cũng không hoàn toàn ngốc. Sau khi nhặt chiếc nhẫn, anh ta nhanh chóng nhận ra những điều kỳ quái bắt đầu xảy ra. Ngay khi xuất viện, anh ta lập tức đem chiếc nhẫn đến tiệm trang sức và bán đi.”

Biết được điều này, Đội điều tra lập tức tìm đến tiệm trang sức đó. Tuy nhiên, họ đã chậm một bước – chiếc nhẫn đã bị người khác mua mất.

“May mà vẫn còn lưu lại thông tin giao dịch. Nhờ vậy, họ đã xác định được người mua và vị trí hiện tại của hắn. Giờ đang triển khai nhiệm vụ thu hồi.”

Đội điều tra tiếp cận người sở hữu chiếc nhẫn và đề nghị trả gấp đôi số tiền mua để lấy lại. Thế nhưng, hắn ta lập tức từ chối, thái độ cứng rắn, thậm chí còn tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.

Sự ám ảnh và ham muốn sở hữu quá mức, đây là một trong những dấu hiệu đặc trưng của những kẻ bị đồ vật quỷ ám thao túng. Nếu để hắn tiếp tục giữ chiếc nhẫn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chịu chung số phận với bốn nạn nhân trước đó. Vì vậy, đội điều tra cần thu hồi chiếc nhẫn trước khi quá muộn.

“Người mua chiếc nhẫn là ai?”

“Nghe nói là một người mẫu nổi tiếng.”

Go Junhyung lập tức tròn mắt kinh ngạc, vội che miệng.

“Thật sao? Người mẫu á?”

Người đang giữ chiếc nhẫn hiện có mặt tại một bữa tiệc VIP dành riêng cho giới thời trang, tổ chức tại một salon sang trọng ở Cheongdam-dong.

Vì đây là một bữa tiệc kín, không có thư mời thì không thể vào trong. Để tiếp cận mục tiêu, đội điều tra cần cài người vào bằng cách giả dạng khách mời. Chính vì vậy, tổng bộ đã chuẩn bị một thư mời giả và giao nhiệm vụ này cho Kang Yibin, người có kinh nghiệm trong các nhiệm vụ cải trang.

Lần này, vì phải đối phó với con người chứ không phải ma quỷ, hơn nữa địa điểm lại có rất đông người, nên họ không thể sử dụng mặt nạ trừ tà. Việc thu hồi chiếc nhẫn phải diễn ra thật kín đáo.

“Đi một mình à?”

“Không, sẽ có một người đi cùng.”

Ngay lập tức, Go Junhyung sáng mắt, giơ tay thật cao.

“Tôi! Cho tôi đi với!”

Kang Yibin nhìn Go Junhyung bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Đừng có nói nhảm. Tôi sẽ đi với Jaegyeom.”

“Rõ…”

Dạo gần đây, mỗi lần ra hiện trường, Kang Yibin đều mang theo Jaegyeom. Mục đích là để giúp cậu tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến, đồng thời ghi nhận đánh giá tốt hơn trong hồ sơ công tác.

“Tuyệt! Vậy trước hết, Jaegyeom về nhà thay đồ đi. Tôi cũng sẽ thay đồ rồi đến đón cậu trước cửa. Hừm… bây giờ là tám giờ… Mười giờ có mặt!”

Kang Yibin cười rạng rỡ rồi ghé sát tai Jaegyeom thì thầm.

“Nhớ mặc sao cho không bị lép vế trước đám người mẫu đó. Phong cách hipster vào, hiểu chưa?”

(Hipster là những trang phục mang hơi hướng cổ điển, đồ cũ hoặc các món đồ thủ công, thường kết hợp các món đồ tưởng chừng không liên quan để tạo nên phong cách độc đáo.)

“Hả….”

Dù chẳng hiểu gì, Jaegyeom vẫn gật đầu.

***

Hôm nay về sớm hơn thường lệ, Jaegyeom vừa bước vào nhà đã thấy Jeongju và Mesani vui mừng chạy ra đón.

“Ơ? Sao hôm nay cậu về sớm thế?”

Jaegyeom vẫn giữ gương mặt thản nhiên, đáp gọn.

“Chỉ ghé qua một lát thôi. Mười giờ tôi lại phải đi.”

Nghe vậy, Mesani lập tức xị mặt xuống.

“Bảo tôi về thay đồ. Còn bảo phải ăn mặc theo phong cách híp tơ gì đó.”

Jaegyeom vừa tháo cà vạt vừa nhắc lại nguyên văn lời của Kang Yibin.

“Hử? Hipster?”

Jeongju thoáng ngẩn ra, nhưng rồi lập tức gật gù khi hiểu ra.

“Mà híp tơ là cái gì chứ?”

“Có cái kiểu vậy đó. Lại đây, tôi chọn đồ cho.”

Jeongju tỏ ra vô cùng hào hứng, kéo Jaegyeom vào phòng thay đồ. Là một người nổi tiếng, dĩ nhiên số lượng quần áo của Jeongju nhiều đến mức khó đếm xuể. Anh ta lục tung tủ đồ, lấy ra một đống trang phục rồi bắt đầu phối từng món với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

“Không, cái này không được… cái này cũng không hợp….”

Sau một hồi bày biện đủ loại quần áo trên sàn, Jeongju mới hài lòng chỉ đạo.

“Đây! Mặc cái này bên trong, quần thì mặc cái này, rồi khoác cái áo này vào….”

Jaegyeom mặc theo đúng chỉ dẫn. Bộ đồ mà Jeongju chọn cho cậu là một set nguyên bộ, nhưng khi mặc vào trông kỳ quặc vô cùng. Chiếc sơ mi trắng và áo khoác màu xanh đậm rộng hơn hẳn size thông thường, ống tay dài đến mức phải xắn lên mấy lần. Đã vậy, trong khi phần trên là áo dài tay, thì phần dưới lại là quần short. Thay vì cà vạt, Jeongju quàng cho cậu một chiếc khăn lụa họa tiết sặc sỡ quanh cổ rồi thắt một nút gọn gàng.

Ngắm nghía thành quả, Jeongju nở nụ cười mãn nguyện.

“Này… Sao trông tôi như thằng ngố vậy?”

Dù nhìn kiểu gì cũng thấy bộ đồ này có vấn đề, Jaegyeom không khỏi cau mày.

“Tốt! Ánh mắt phản kháng này, đúng chuẩn vibe hipster!”

“Mà rốt cuộc híp tơ là cái gì?”

“Thôi, cứ hiểu đại khái là vậy đi.”

Jeongju lẩm bẩm gì đó rồi bỗng nảy ra một ý tưởng. Anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai và đội lên đầu Jaegyeom. Nhưng vì đầu cậu nhỏ, chiếc mũ hơi rộng.

“Chính nó! Tuyệt! Quá chuẩn luôn!”

Jeongju cười tít mắt, tự khen ngợi gu thời trang của mình. Nhờ khuôn mặt nhỏ, cổ dài và đường nét cằm thanh thoát, Jaegyeom đội mũ vào trông lại hợp đến bất ngờ. Bộ suit oversize cũng cực kỳ ăn ý với cậu. Quả là một sự kết hợp không tệ.

“Có phải bộ này rộng quá không?”

“Phải mặc vậy mới đúng phong cách.”

Lười tranh luận, Jaegyeom để mặc anh ta muốn nói gì thì nói. Cậu vẫn mang đôi Converse cũ kỹ như thường ngày. Kang Yibin nói sẽ đến đón lúc 10 giờ. Nhìn đồng hồ, có vẻ bây giờ ra ngoài là vừa.

Sau khi chào tạm biệt Jeongju và Mesani, Jaegyeom bước ra cửa.

Nhưng ngay khi vừa mở cổng, cậu sững người.

Đứng trong con hẻm không phải chiếc xe trắng của Kang Yibin, mà là một chiếc sedan đen quen thuộc – xe của Yoon Taehee.

Không cần nhìn kỹ, Jaegyeom cũng nhận ra ngay lập tức. Yoon Taehee đang tựa nhẹ vào nắp ca-pô, chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Như mọi khi, anh ta vẫn mặc bộ vest đen chỉnh tề.

Nhận thấy Jaegyeom, Yoon Taehee thoáng khựng lại rồi lướt mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới. Không một lời chào, không cả câu xã giao nhạt nhẽo thường ngày.

Anh chỉ lặng lẽ quan sát.

Thấy vậy, Jaegyeom lên tiếng trước.

“Kang Yibin đâu?”

Ý cậu là, tại sao người đến đón lại là anh ta mà không phải Kang Yibin? Rõ ràng lúc trước Yoon Taehee không có ở văn phòng. Theo lịch, hôm nay anh ta trực ca đêm, nghĩa là chỉ bắt đầu làm vào buổi tối và tan ca vào sáng hôm sau.

“…….”

Yoon Taehee im lặng trong giây lát, rồi đáp bằng giọng đều đều.

“Mẹ cô ấy ngất xỉu, đang nằm viện.”

“Gì cơ?”

Jaegyeom mở to mắt, bất ngờ không kịp giấu đi.

“Không nghiêm trọng lắm, nhưng bác sĩ bảo cần theo dõi trong một ngày. Kang Yibin là người giám hộ, vừa nhận tin đã lập tức đến bệnh viện. Nên tôi sẽ đi thay.”

Jaegyeom vô thức lộ ra vẻ trầm ngâm. Nghe tin mẹ Kang Yibin nhập viện, cậu bỗng thấy bồn chồn một cách kỳ lạ. Dù bản thân không nhận ra, nhưng thực tế, cậu đang lo lắng cho cô ấy. Dẫu sao cũng may là không có gì nghiêm trọng.

Nhưng đó là một chuyện… Còn chuyện khác đáng để bận tâm hơn, tại sao người thay thế lại phải là Yoon Taehee?

Jaegyeom chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi ở cạnh anh ta. Hơn nữa, lần trước khi cãi nhau ở công viên, cậu đã mạnh miệng tuyên bố sẽ không bao giờ bước lên xe của anh ta nữa. Giờ lại rơi vào tình cảnh này, đúng là khó chịu thật.

“Lên xe đi.”

Dù miễn cưỡng, Jaegyeom vẫn mở cửa xe. Được rồi, đây là công việc. Không còn cách nào khác. Cậu tự nhủ sẽ không bận tâm đến những chuyện vặt vãnh nữa.

Jaegyeom không hỏi tại sao anh ta chưa lên xe ngay. Yoon Taehee vẫn đứng tựa vào bức tường gần đó, chậm rãi châm thuốc. Anh lặng lẽ đi loanh quanh một lúc, mãi sau mới chịu lên xe.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo