Dưới màn đêm tĩnh lặng, đường phố vắng tanh. Lúc này đã khuya từ bao giờ.
Yoon Taehee nhập địa chỉ mà Kang Yibin gửi vào hệ thống định vị, lặng lẽ lái xe đi. Không ai lên tiếng.
Đài radio vẫn mở ở kênh nhạc cổ điển, rồi một giai điệu quen thuộc bất chợt vang lên.
[Bản nhạc vừa rồi là Nocturne No.3 – Liebestraum do Evgenyev trình diễn…]
Jaegyeom khẽ nhíu mày. Cậu đã nghe giai điệu này ở đâu đó… Và rồi ký ức chợt ùa về, chính là bản nhạc phát ra từ hộp nhạc mà Yoon Taehee đã tặng. Khi nghe đến tiêu đề, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng.
Như bị điều gì đó thôi thúc, Jaegyeom vô thức liếc nhìn Yoon Taehee. Dưới ánh đèn đường hắt qua cửa kính, gương mặt anh vẫn thản nhiên, không một chút biểu cảm, ánh mắt chỉ tập trung vào con đường phía trước.
Một lúc sau, Jaegyeom chợt cử động ngón tay, rồi bất giác buột miệng hỏi.
“… Bao giờ thì lấy mộc bài?”
“Qua tháng này. Tầm giữa tháng sau.”
Câu trả lời ngắn gọn đến mức hời hợt, và cuộc trò chuyện cũng vì thế mà nhanh chóng kết thúc.
“…….”
Jaegyeom không nói gì thêm.
***
[Bạn đã đến nơi. Hệ thống định vị kết thúc hướng dẫn.]
Chiếc xe dừng lại trước địa điểm của chủ nhân chiếc nhẫn.
Yoon Taehee khoanh tay đặt lên vô lăng, tựa cằm lên đó, lặng lẽ quan sát bên ngoài với ánh mắt vô cảm.
Jaegyeom cũng nhìn ra ngoài qua cửa kính. Dù đã khuya nhưng khu phố vẫn tấp nập. Trước lối vào salon nơi bữa tiệc đang diễn ra, những vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe liên lạc đứng gác, kiểm soát an ninh nghiêm ngặt.
Yoon Taehee không đỗ xe ngay trước cửa mà lái vào một con hẻm cách đó hai dãy nhà, rồi tấp xe vào lề. Sau đó, anh mở ngăn chứa đồ giữa hai ghế trước, lấy ra hai chiếc kẹp cà vạt.
Chỉ cần liếc mắt, Jaegyeom lập tức nhận ra, đây chính là loại kẹp đặc biệt được sử dụng trong nghi thức nhập môn trước đó, tích hợp bộ liên lạc không dây.
Yoon Taehee cài một chiếc lên cổ áo sơ mi của mình, sau đó đưa tay ra trước mặt Jaegyeom.
“Đưa mũ đây.”
Jaegyeom tháo mũ đưa cho anh. Taehee khéo léo cài chiếc kẹp thứ hai vào mép mũ, ngay sát tai cậu, rồi hướng dẫn cách sử dụng. Xong xuôi, anh mở cửa xe bước xuống.
[Alo, nghe rõ không?]
“Ừ, rõ lắm.”
Cả hai kiểm tra tín hiệu liên lạc.
[Tốt, tôi cũng nghe rõ.]
Sau khi xác nhận xong, Yoon Taehee quay lại xe, cởi áo vest ném ra ghế sau rồi tháo cà vạt. Anh nới lỏng hai khuy áo, xắn tay áo sơ mi lên một cách gọn gàng. Chỉ với vài thao tác đơn giản, anh đã hoàn toàn hòa nhập với bầu không khí tiệc tùng sắp tới.
“Đi thôi.”
Cả hai tiến về phía lối vào tòa nhà.
Yoon Taehee đưa thư mời. Gã bảo vệ nhận lấy, kiểm tra danh sách, rồi lia mắt quan sát cả hai. Sau đó, hắn thì thầm điều gì đó vào bộ đàm trước khi khẽ gật đầu.
“Mời vào.”
Hắn lịch sự ra hiệu cho họ bước qua.
Bước xuống cầu thang dẫn vào tầng hầm, trước mắt họ là một cánh cửa bọc đệm nhung đỏ. Khi cánh cửa thứ hai mở ra, một sảnh tiệc rộng lớn hiện ra trước mắt.
Tiếng nhạc sôi động lập tức nhấn chìm cả hai.
Jaegyeom giật mình, theo phản xạ đưa tay bịt tai.
Âm lượng quá lớn.
Chỉ đến lúc đó, cậu mới nhận ra, cánh cửa bọc đệm nhung kia thực sự có hiệu quả cách âm hoàn hảo đến mức nào.
Yoon Taehee đưa mắt quét một vòng khắp sảnh tiệc, khẽ nhíu mày.
Bên trong tối hơn nhiều so với dự đoán.
Dù gọi là sảnh tiệc, nhưng không khí nơi đây chẳng khác gì một lounge bar. Một quầy bar lớn nằm ở góc, cung cấp đủ loại rượu, trong khi khắp nơi rải rác những bàn đứng cao dành cho khách.
Sảnh chật kín người. Một số tụm năm tụm ba trò chuyện, số khác vừa cười nói vừa uống rượu, thậm chí có cả những người đang hòa mình vào điệu nhạc mà nhảy múa.
Không gian tối tăm thế này, lại còn đông nghịt người… liệu có thể tìm thấy chiếc nhẫn không?
Nhưng ít ra, điểm thuận lợi duy nhất là đông người thì cũng dễ trà trộn.
“Trước tiên thì…”
Yoon Taehee quay sang nói với Jaegyeom.
“Gì cơ? Không nghe thấy!”
Jaegyeom phải lớn giọng hơn. Âm nhạc quá ồn ào khiến cậu không thể nghe rõ lời Taehee.
Yoon Taehee liền cúi thấp xuống, ghé sát tai cậu, chậm rãi nói từng chữ.
“Trước tiên, phải tìm người đang đeo nhẫn. Cả hai sẽ tách ra tìm. Nếu thấy thì lập tức nhấn vào kẹp liên lạc báo cho tôi. Tôi sẽ lo phần thu hồi.”
“Ừ.”
“Nhẫn là nhẫn bạc, có đính một viên đá xanh lục…à, một viên ngọc lục bảo. Hơn nữa, viên đá khá to, nhìn một cái là nhận ra ngay.”
“Ừ.”
“Và nữa…”
Yoon Taehee dừng lại, đưa mắt đánh giá xung quanh.
“Nếu có ai giữ cậu lại, cứ phớt lờ đi. Nếu họ bắt chuyện, đừng đáp lại. Đừng dây dưa với bất cứ ai.”
“Ừ, hiểu rồi.”
Jaegyeom ngoan ngoãn gật đầu.
Đột nhiên, một cơn tê rần lan ra nơi lồng ngực Yoon Taehee.
Anh có thôi thúc muốn hất tung chiếc mũ đó xuống, rồi cắn lên trán cậu thật mạnh, sau đó là hôn tới tấp.
“…….”
Nhưng cuối cùng, anh chỉ hất ngược tóc ra sau, rồi nhanh chóng hòa mình vào dòng người.
***
Khoảng một tiếng đã trôi qua.
Jaegyeom bắt đầu nếm trải giới hạn của sự kiên nhẫn.
Sau khi tách khỏi Yoon Taehee để tìm nhẫn, cậu bị đám đông xô đẩy đến mức đuối sức, cuối cùng đành tạm ngồi nghỉ trên một chiếc ghế ở quầy bar.
Cậu kéo sụp mũ xuống, dùng tay dụi mắt.
Ban đầu, cậu nghĩ chỉ cần quan sát tay mọi người là đủ. Nhưng hóa ra, chuyện không đơn giản như vậy.
Những ai đứng yên trò chuyện thì còn dễ, vì họ thường dùng tay làm cử chỉ khi nói chuyện. Nhưng chính điều đó lại khiến Jaegyeom liên tục mất dấu.
Còn những người đang lắc lư theo điệu nhạc giữa đám đông thì khỏi phải bàn.
Thêm vào đó, đây là một bữa tiệc. Ai nấy đều ăn mặc chỉnh chu, đeo đủ loại trang sức lấp lánh.
Giữa vô số món phụ kiện lóa mắt ấy, tìm một chiếc nhẫn đính ngọc lục bảo chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Cậu càng lúc càng bực bội.
Phải nheo mắt quan sát tay người khác trong không gian mờ tối đúng là tra tấn.
Hơn nữa, tiếng nhạc chói tai, người thì chen chúc, bầu không khí hỗn loạn đến mức đầu óc cậu quay cuồng.
Chưa kể, có không ít người ăn mặc vô cùng táo bạo.
Mỗi lần vô tình chạm mắt với họ, Jaegyeom lại lập tức dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Jaegyeom thở dài, tâm trạng chùng xuống, đưa tay chạm vào kẹp liên lạc trên mũ.
Vẫn chưa có tín hiệu gì từ Yoon Taehee. Có vẻ anh ta cũng đang cật lực tìm kiếm chiếc nhẫn.
Ngay lúc đó, trong tầm mắt của Jaegyeom, một tia sáng xanh lục thoáng lướt qua.
“Hả?”
Cậu có cảm giác vừa thấy thứ gì đó phát sáng màu xanh trên tay của một người đang đứng dựa vào cây cột đằng xa. Nhưng vì người đó liên tục vung tay khi nói chuyện, Jaegyeom không thể nhìn rõ.
Cậu nhổm người lên, hơi nâng vành mũ để quan sát kỹ hơn. Đang cân nhắc xem có nên tiến lại gần không thì…
“Này.”
Ai đó vỗ nhẹ lên vai cậu.
Giật mình, Jaegyeom quay ngoắt lại.
Trước mặt cậu là một gã đàn ông gầy gò, cơ thể đầy hình xăm, một bên tai có khuyên xỏ.
“Sao vậy? Thích cô ta à?”
Gã nhếch cằm, lắc nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt đầy ẩn ý.
Dù là người lạ nhưng gã ta tỏ ra vô cùng thân mật, cứ như đã quen biết từ lâu.
Gì đây…?
Jaegyeom nhìn gã ta với vẻ ngơ ngác.
“Hả?”
“Từ nãy đến giờ cứ nhìn cô ta mãi.”
Nhận ra mình đã bị theo dõi, Jaegyeom hơi lúng túng.
“À, ờ… Tại bộ đồ trông đẹp mắt.”
Cậu viện cớ.
Gã xăm trổ liền nở một nụ cười gian xảo.
“Vậy à? Thích kiểu đó hả?”
“…….”
“Có muốn tôi giới thiệu không? Tôi không thân lắm, nhưng cũng quen sơ sơ.”
“……Không cần. Tôi không có hứng.”
Sau vài giây ngập ngừng, Jaegyeom tránh ánh mắt của gã.
“Hửm… Thật sao?”
Gã ta nhếch môi cười, ánh mắt lướt lên xuống đánh giá cậu.
Cái kiểu nhìn đầy ẩn ý đó khiến Jaegyeom cảm thấy khó chịu một cách khó tả.
Chết tiệt, đúng rồi… Yoon Taehee bảo không được nói chuyện với người lạ.
Vì bị bất ngờ, cậu đã vô thức đáp lời gã ta.
Nhận ra sai lầm, Jaegyeom lập tức đứng dậy để rời đi.
Đúng lúc đó, có người khác đến bắt chuyện với gã xăm trổ.
Lợi dụng lúc gã bị phân tâm, Jaegyeom nhanh chóng chuồn đi.
***
Đi ngang qua cây cột lớn và rẽ vào một góc khác, cậu nhìn thấy Yoon Taehee giữa đám đông.
Theo phản xạ, Jaegyeom định bước tới nhưng đột ngột khựng lại.
Yoon Taehee đang đứng bên một bàn cao, trò chuyện với ai đó.
Người kia thì thầm điều gì đó, Taehee liền cúi xuống, ghé sát tai lắng nghe.
Nghe xong, anh ta mỉm cười, gật đầu.
Sau đó, Taehee cũng ghé vào tai đối phương, nói gì đó.
Người kia bật cười, vỗ nhẹ vào vai Taehee một cách tự nhiên.
Thậm chí còn chạm vào tay anh, rồi tiện thể phủi đi chút bụi trên áo anh nữa.
“…….”
Đệt… Lúc nãy còn dặn mình đừng nói chuyện với ai…
Bỗng dưng, Jaegyeom thấy khó chịu đến lạ.
Mình thì vắt óc tìm nhẫn, còn hắn thì đứng đây ung dung tán gẫu.
Cậu bực bội quay đi, quyết tâm dồn hết sự chú ý vào việc tìm kiếm.
_____
Như đường tăng vào ổ yêu nhền nhện vậy.