Yoon Taehee dần trở thành tâm điểm của những ánh nhìn trong căn phòng.
Ban đầu, chỉ là vài ánh mắt lướt qua, rồi nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt, hoặc có người ghé tai nhau thì thầm ‘Anh có biết người đó là ai không?’
Nhưng theo thời gian, số người bắt chuyện với anh ngày một nhiều hơn.
Đối với Yoon Taehee, điều này chỉ mang lại phiền phức. Anh không có lý do để giao tiếp với ai, nhất là khi bản thân đang cải trang để lẻn vào đây. Càng nói chuyện nhiều, khả năng bị nghi ngờ càng lớn, chưa kể đây là bữa tiệc giới hạn khách mời, chỉ những ai có thư mời mới được phép vào.
Vì vậy, anh chỉ đáp lại bằng vài câu chuyện phiếm đơn giản. Để hòa nhập tự nhiên vào đám đông, anh buộc phải diễn tròn vai. Nhưng so với việc đối phó với ma quỷ, con người vẫn là thứ khiến anh mệt mỏi hơn cả.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau một lúc bị níu chân bởi một kẻ xa lạ, Yoon Taehee cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát đi với cái cớ lấy rượu. Đến khi nhận ra, anh đã uống đến ly thứ ba. Hơi men len lỏi vào đầu óc, khiến anh cảm thấy váng vất. Nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không ổn.
Anh khẽ chỉnh lại cổ áo sơ mi.
“Cậu đang ở đâu rồi? Tôi bị giữ chân một lúc nên…”
Phải mất một lúc mới nhận được hồi âm.
[Tôi tự lo được, đừng bận tâm.]
“……”
Trước giọng điệu lạnh lùng đó, Yoon Taehee chỉ khẽ thở dài, đưa tay lên trán. Cơn sốt nhẹ vẫn chưa dứt, giờ lại thêm rượu, khiến đầu óc anh càng thêm choáng váng.
Lặng lẽ tiến về phía quầy bar, anh gọi một ly nước đá rồi uống cạn trong một hơi. Viên đá lạnh lẽo tan dần trong miệng, trong khi ánh mắt anh lặng lẽ quan sát xung quanh.
Vừa xoay đầu, tầm nhìn anh vô tình bắt gặp một người đang ngồi trên sofa.
Đó là một người phụ nữ, chống cằm trên bàn, ngón tay trần trụi không đeo nhẫn. Không phải cô ta rồi. Anh định quay đi, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một thứ khác đột nhiên níu chặt ánh mắt anh.
“Ồ…?”
Thứ thu hút sự chú ý của Yoon Taehee không phải bàn tay, mà là trên cổ người đó.
Trên sợi dây chuyền của cô ta, một chiếc nhẫn lấp lánh ánh xanh lục.
Tìm thấy rồi.
Khóe môi Yoon Taehee khẽ nhếch lên.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, đối phương vội vàng lảng tránh, nhưng rồi vẫn lén nhìn lại, đầy do dự.
Ngậm viên đá trong miệng, Yoon Taehee chậm rãi tiến về phía cô ta, ngồi xuống ngay bên cạnh một cách tự nhiên.
“Chào.”
Anh nghiêng đầu, khẽ giữ viên đá lạnh trên má, lên tiếng trước.
“Cô cứ nhìn tôi suốt.”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy ý cười.
“Thế còn anh? Tại sao anh cũng nhìn tôi?”
Bị hỏi ngược lại, Yoon Taehee cúi đầu, bật cười khẽ.
“Đoán xem…”
Yoon Taehee vẫn ngậm viên đá trong miệng, má hơi phồng lên. Anh ngả đầu ra sau, tựa vào sofa, mắt dán chặt vào đối phương.
Khẽ mỉm cười, anh chậm rãi lên tiếng.
“Tôi nghĩ cô đã biết lý do rồi.”
Người kia cũng bật cười, rồi làm theo anh, tựa đầu vào sofa.
Cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau hồi lâu.
Bất chợt, Yoon Taehee rời lưng khỏi sofa, chậm rãi nghiêng người về phía trước.
Người đối diện như bị cuốn theo, vô thức nhắm mắt lại.
Khoảng cách dần thu hẹp, chỉ còn một chút nữa là chóp mũi chạm nhau.
Yoon Taehee đưa tay vuốt nhẹ lên sau gáy đối phương.
Ngay khoảnh khắc đôi môi sắp chạm vào nhau…
“À, đúng rồi.”
Anh đột ngột khựng lại, khẽ mấp máy môi.
…Hả?
Người kia mở mắt, vẻ ngơ ngác.
Ngay tại điểm mà hai chóp mũi gần như chạm vào nhau, Yoon Taehee bất ngờ hỏi với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Cô có sâu răng không?”
“…Gì cơ?”
“Có bị sâu răng không?”
“…….”
…Sao tự nhiên lại hỏi chuyện sâu răng?
“Tôi không thích hôn người bị sâu răng.”
Yoon Taehee nhoẻn miệng cười, bình thản nói.
“Anh vừa nói cái gì đấy?”
Người kia nhíu mày, thoáng sửng sốt, rồi bỗng phá lên cười.
Dĩ nhiên, cô hiểu đây chỉ là một câu đùa để làm dịu bầu không khí.
Sau một lúc cười khúc khích đầy thích thú, cô khẽ cúi mắt xuống, nhẹ giọng đáp.
“Không có.”
Yoon Taehee cũng cười theo.
“Tốt quá.”
Khi đối phương lại nhắm mắt…
“Vậy thì xin phép…”
…Lại gì nữa đây?
“A, há miệng ra đi.”
“…Hả?”
Người kia sững lại, tròn mắt nhìn anh.
“Há miệng ra nào. Tôi kiểm tra một chút thôi.”
Yoon Taehee giữ nguyên nét mặt vô cảm, nói bằng giọng rất tự nhiên.
“…….”
Quá mức ngớ người, đối phương không thốt nổi lời nào.
“Anh nghiêm túc đấy à?”
“Ừ.”
Cuối cùng, đối phương nhìn Yoon Taehee như thể đang nhìn một kẻ điên.
“…….”
Ngay sau đó, cô đẩy mạnh vai anh, rồi bất giác đưa tay vuốt lại phần tóc mái.
“Ha… Mẹ nó…”
Cô ta nốc gần nửa ly rượu trong một hơi, rồi bật cười như thể không thể tin nổi.
Uống thêm một ngụm nữa, cô ta chống tay vào hông, cười phá lên.
“Thật không ngờ trên đời lại có loại điên như anh.”
Sau đó, cô hất thẳng ly rượu còn lại vào mặt Yoon Taehee.
“Đệt, mấy thằng đẹp trai toàn thằng bệnh vậy trời.”
Nói xong, cô ta quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
“Mát lạnh thật.”
Rượu chảy dài trên khuôn mặt Yoon Taehee, từng giọt rơi xuống.
Anh dùng mu bàn tay lau qua mặt, rũ nhẹ mái tóc ướt, rồi nhìn theo bóng lưng cô ta đang khuất dần.
Có lẽ, cô ta vẫn chưa nhận ra rằng chiếc vòng cổ mà trước đó còn đeo trên cổ mình, đã biến mất không dấu vết.
***
[Tìm thấy rồi. Đã thu hồi xong.]
Khi đang len lỏi qua đám đông, Jaegyeom nhận được tín hiệu qua bộ đàm.
“Tìm được rồi á? Ở đâu?”
[Ừ. Không đeo trên tay, mà là xỏ vào dây chuyền đeo trên cổ.]
“Dây chuyền? Anh lấy nó kiểu gì vậy?”
[Ra ngoài rồi tôi kể. Giờ tôi sẽ liên lạc với trung tâm điều phối, nhờ pháp sư từ Ban Thanh tẩy đến hỗ trợ và thu dọn hiện trường. Họ bảo trong vòng ba mươi phút nữa sẽ có mặt, nên khi pháp sư đến thì bàn giao xong rồi rút đi. Tôi sẽ đứng ở phía cột gần lối vào khi nãy.]
“Rõ rồi. Tôi đi ghé nhà vệ sinh cái đã.”
Bấy lâu nay cậu chỉ chăm chăm tìm trên ngón tay người ta, ai ngờ lại đeo trên cổ. Nghĩ đến điều đó khiến Jaegyeom cảm thấy có phần vô nghĩa.
Nhưng thôi, quan trọng là đã lấy lại được.
Bầu không khí náo nhiệt và đông đúc làm cậu cảm thấy kiệt sức.
Cậu nhớ lại vị trí nhà vệ sinh mà mình đã để ý trước đó, rồi cất bước đi tới.
Và đúng lúc ấy…
“Đi đâu đấy?”
Khi vừa đi qua hành lang, đột nhiên ai đó nắm chặt lấy cánh tay cậu từ phía sau.
Jaegyeom giật mình quay lại.
Người đang giữ chặt cậu không ai khác chính là gã đàn ông xăm trổ mà cậu đã gặp trước đó.
“Gì nữa đây? Buông ra.”
“Lại gặp rồi nhỉ. Cậu đang tìm ai à?”
Jaegyeom nhíu mày, cố gắng hất tay gã ra.
Nhưng ngay lúc đó…
“Này, nhóc con. Cậu là kiểu đó, đúng không?”
Gã đàn ông xăm trổ đột nhiên rướn người tới gần, thì thầm vào tai Jaegyeom.
‘Kiểu đó’ ư…?
Jaegyeom định hỏi lại xem ý hắn là gì, nhưng rồi bất giác nghĩ.
Nếu hắn nói ‘Kiểu đó’… chẳng lẽ đang ám chỉ “Quý Tài”?
“…Sao anh biết?”
Jaegyeom hỏi, gã đàn ông liền cười toe toét, như thể đã đoán trúng.
“Hừm, cũng chẳng có gì… Chỉ là linh cảm thôi. Linh cảm của tôi khá chuẩn đấy.”
Gì thế này.
Jaegyeom cau mày, vẫn chưa hiểu hắn đang nói cái gì.
Gã kia nhún vai cười, rồi bất ngờ rướn mặt lại gần.
“Nhưng mà này… Nhìn cậu có vẻ trẻ đấy nhỉ. Bao nhiêu tuổi rồi?”
Jaegyeom im lặng một lúc, rồi hất tay gã ra.
“Liên quan gì đến anh? Tự mà đoán đi.”
Nói xong, cậu định bỏ đi.
Nhưng gã đàn ông nhanh chóng giơ tay ra, chặn ngang trước mặt cậu, miệng nở nụ cười thích thú.
Một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến Jaegyeom khó chịu.
“Tránh ra.”
Jaegyeom gằn giọng.
“Tình cờ gặp thế này cũng coi như có duyên mà. Làm một ly với tôi nhé?”
“Không.”
Ngay lúc đó, chiếc mũ trên đầu cậu bỗng dưng biến mất.
Gã kia đã giật lấy nó mà chẳng thèm hỏi ý kiến.
Trong tay hắn, chiếc mũ có gắn bộ truyền tin nhỏ lủng lẳng.
“……”
Gương mặt Jaegyeom lập tức lạnh tanh.
“Trả đây.”
“Ơ kìa, đừng vậy chứ. Uống với tôi một ly thôi mà.”
“……”
Jaegyeom nheo mắt nhìn gã đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo.
“Trả lại đây ngay, thằng chó.”
Gã đàn ông trợn tròn mắt, rồi phá lên cười.
“Uầy, nóng tính ghê?”
Cười cái đéo gì chứ… Hay đấm cho hắn phát nhỉ?
Jaegyeom nghiêm túc cân nhắc thì đúng lúc đó, gã kia vừa nhếch môi vừa hỏi.
“Nói thật đi, cậu là trẻ vị thành niên, đúng không?”
…‘Trẻ vị thành niên’ là gì vậy?
Cậu không biết, nhưng nhìn cái kiểu hắn đang tra hỏi thì tốt nhất là cứ chối đã.
“Không phải.”
“Thôi nào, đừng có chối. Thế thì đưa chứng minh thư ra xem nào.”
“Vì sao tôi phải làm thế?”
“Phải chứng minh cậu không phải trẻ vị thành niên chứ.”
“Tôi đã nói là không phải rồi còn gì.”
“Thế thì cứ đưa chứng minh thư ra xem nào?”
“Tự mà đưa đi.”
Cuộc đối thoại cứ lặp đi lặp lại như một cái máy, cuối cùng, gã đàn ông xăm trổ đành giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.
“A, hiểu rồi. Thôi được, khỏi cần chứng minh thư. Vậy thì cho tôi số đi.”
“Cái gì?”
“Cho số điện thoại, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu.”
Jaegyeom bực bội đáp.
“Tôi không nhớ số.”
“Oa… Đúng là đang diễn vai tới bến đấy nhỉ?”
Gã kia khúc khích cười, nhún vai ra vẻ thích thú.
“Thế thì để tôi tự lấy vậy. Đưa điện thoại đây.”
“Không.”
Jaegyeom thẳng thừng từ chối.
Nghe vậy, gã kia chặc lưỡi một tiếng.
“Cậu làm giá quá, mất cả hứng. Định tha cho cậu mà xem ra không được rồi nhỉ? Được rồi, tôi cũng không muốn làm căng đâu, nhưng mà… Ai mời cậu vào đây? Đưa thiệp mời ra xem nào.”
Jaegyeom khẽ cau mày.
Thiệp mời… đang ở chỗ Yoon Taehee.
“Tôi không giữ thiệp mời.”
“Vậy hả? Thế ai mời cậu vào đây?”
“…….”
“Nói đi, ai mời cậu vào đây?”
Jaegyeom do dự, còn gã đàn ông thì nở nụ cười tinh quái.
“Không lẽ… cậu lẻn vào đây? Nói thật đi.”
“…….”
“Ồ! Bảo vệ kìa, gọi họ đến hỏi cho chắc nhỉ? Ở đây!”
Gã kia giơ cao tay, làm bộ gọi bảo vệ.
Jaegyeom giật mình, vội túm lấy cánh tay hắn, kéo mạnh xuống.
“Được rồi, đưa thì đưa! Tôi cho số, trả mũ đây.”
Jaegyeom chán ngán thở dài, miễn cưỡng lục túi.
Thôi thì cho số cũng chẳng chết ai, miễn là gã này chịu biến đi cho xong.
Cậu vừa rút điện thoại ra, chuẩn bị đưa cho gã đàn ông…
Bất thình lình, một ai đó lảo đảo lao tới, đâm sầm vào vai gã xăm trổ.
“Ối, cái quái gì…?! Anh làm cái gì vậy?”
Gã kia lảo đảo, đập người vào tường, nổi cáu quát lên.
“Hứ, đi đứng phải mở mắt ra chứ?”
“A… xin lỗi….”
Jaegyeom mở to mắt đầy bất ngờ.
Người vừa đâm sầm vào gã đàn ông kia… không ai khác chính là Yoon Taehee.
Nhưng điều kỳ lạ hơn, một mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người anh ta.
“Ơ? Đây rồi à? Tìm cậu nãy giờ luôn đó.”
Yoon Taehee loạng choạng, ghé sát vào tai Jaegyeom.
Jaegyeom bối rối đến mức không biết phải nói gì, còn gã đàn ông xăm trổ thì nheo mắt hỏi.
“Người quen à?”
“Hả? Ờ…”
Jaegyeom liếc nhìn Yoon Taehee rồi khẽ gật đầu.
“Quan hệ gì?”
“Hả? À, chỉ là… bạn thôi….”
“Bạn bè gì chứ? Nhìn anh ta lớn hơn cậu nhiều mà.”
Gã kia nhìn Yoon Taehee bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Đúng rồi, không phải bạn đâu.”
Lúc ấy, Taehee loạng choạng khoác vai Jaegyeom, thản nhiên nói.
“Ngủ với nhau chán chê rồi còn bạn bè gì nữa.”
Cả Jaegyeom lẫn gã xăm trổ đều đơ mặt.
Cái… cái gì cơ?! Ngủ với nhau á…?!
Jaegyeom hoảng loạn trừng mắt nhìn Yoon Taehee.
“Đi thôi.”
Yoon Taehee không đợi phản ứng của Jaegyeom, lập tức nắm lấy cổ tay cậu kéo đi.
Jaegyeom chưa kịp phản kháng, chỉ đành lúng túng bước theo sau.
Ngay lúc ấy, gã xăm trổ, vẫn còn sững sờ vì câu nói của Yoon Taehee, mới hoàn hồn và vội vàng đưa tay giữ lấy Jaegyeom.
“Này, khoan đã…”
Gã túm chặt cánh tay còn lại của Jaegyeom.
Yoon Taehee cau mày đầy khó chịu, đứng khựng lại, rồi siết chặt cổ tay gã xăm trổ bằng một lực mạnh đến bất ngờ.
“Hay là… mày theo luôn đi?”
Gã kia ngớ người nhìn Taehee.
“Cái gì?”
Taehee nhếch mép, quét ánh nhìn từ đầu đến chân gã đàn ông.
“Mày cũng được thôi. Mặt mày hơi tởm chút, nhưng không vấn đề gì.”
“…….”
“Chỉ là gu tao hơi chát đấy, liệu mà chịu được không?”
Yoon Taehee bất ngờ kéo giật gã đàn ông về phía mình.
Gã kia tái mặt, theo phản xạ lập tức hất mạnh tay Yoon Taehee ra.
“Mày… Mày nói cái gì đấy? Tao là top đấy!”
“Vậy thì sao?”
“Với tao thì quan trọng đấy! Bỏ tao ra!”
“Gì? Không có hứng à?”
Tên này trông thư sinh thế mà say vào thì hóa điên thật rồi.
Gã xăm trổ biết ngay mình xui xẻo khi vớ phải người này.
Yoon Taehee bật cười, bất ngờ dùng sức mạnh khủng khiếp kéo gã ta lại gần hơn.
Yoon Taehee nghiêng đầu, ghé sát tai gã xăm trổ, thì thầm.
“Không thích thì đừng cản đường tao. Cút mẹ mày đi, thằng chó.”