Hỏa Hồn - Chương 141

“Không thích thì đừng cản đường tao. Cút mẹ mày đi, thằng chó.”

Giọng nói trầm thấp đến bất ngờ, phát âm rõ ràng đến mức khiến gã đàn ông xăm trổ thoáng sững lại. Yoon Taehee thản nhiên giật phăng chiếc mũ của Jaegyeom khỏi tay hắn, rồi nắm chặt cổ tay cậu, kéo đi không một chút do dự.

Anh dẫn Jaegyeom rời khỏi đó, hòa vào đám đông hỗn loạn trong sảnh lounge. Tiếng nhạc dội lên chát chúa, những con người say sưa đắm mình trong vũ điệu cuồng nhiệt. Suốt quãng đường, Jaegyeom vẫn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt đầy bối rối. Chỉ khi cả hai dừng lại, Yoon Taehee mới buông cổ tay cậu ra, liếc nhanh về phía vừa rời đi. 

Nhận thấy ánh nhìn từ xa, anh khẽ nhếch môi cười.

“Ngạc nhiên lắm à?”

Ngạc nhiên á? Jaegyeom chết lặng. Không chỉ là ngạc nhiên mà là bàng hoàng đến mức không thốt nên lời. Yoon Taehee nói rằng anh ta đã lấy lại được chiếc vòng cổ, nhưng cậu không ngờ anh ta lại làm chuyện điên rồ như vậy.

Khoan đã… Lẽ nào anh ta cố tình giả vờ là đồng tính chỉ để diễn trò sao?

“Anh… đôi khi thực sự…”

Jaegyeom nhăn mặt, lẩm bẩm vài tiếng. Nhưng tiếng nhạc quá lớn khiến giọng cậu gần như bị nuốt chửng.

Thấy vậy, Yoon Taehee nghiêng đầu, ghé sát lại để nghe rõ hơn.

“Anh đôi khi thực sự là một thằng điên.”

Chẳng hiểu sao, bị chửi thẳng vào mặt mà Yoon Taehee lại bật cười. Một phần vì cách nói của Jaegyeom quá nghiêm túc, như thể đây là một vấn đề vô cùng hệ trọng.

“Mà này, anh uống rượu à?”

“Ừ, một chút. Sao?”

“Mùi rượu nồng nặc luôn.”

Phần lớn chắc là do bị hắt cả ly rượu vào người, nhưng chính anh cũng đã uống không ít. Dạ dày bắt đầu nóng lên, hơi men âm ỉ len lỏi vào từng hơi thở.

“Nhóm thanh tra sắp đến rồi. Họ đến là chúng ta đi ngay.”

Jaegyeom khẽ gật đầu, nhưng đúng lúc đó, Yoon Taehee bất ngờ vòng tay qua vai cậu, giống như lúc nãy.

“Anh làm gì vậy?” Jaegyeom giật mình, lắp bắp.

“Hắn đang nhìn sang đây.”

Gì chứ? Jaegyeom thoáng quay đầu lại. Quả nhiên, gã xăm trổ vẫn còn đứng gần quầy bar, vừa trò chuyện với ai đó vừa liếc về phía họ. Hắn vẫn đang nghi ngờ điều gì đó… hay tệ hơn, đã nhận ra họ không phải những vị khách bình thường? Hoặc có khi hắn sắp báo cáo với ai đó? Dù là khả năng nào, cậu cũng không thể lơ là.

Ngay lúc ấy, Yoon Taehee đưa tay giữ cằm Jaegyeom, nhẹ nhàng xoay mặt cậu lại.

“Đừng quay lại. Lộ liễu lắm, cứ tự nhiên đi.”

Anh kéo Jaegyeom sát hơn, cúi xuống, ghé môi sát tai cậu.

“Chỉ một lát thôi. Đợi đến khi hắn rời đi.”

Khoảng cách gần đến mức khiến Jaegyeom cảm thấy vô cùng gượng gạo. Vì căng thẳng, cậu lại vô thức muốn liếc về phía quầy bar. Nhưng lần này, Yoon Taehee nhanh chóng giữ lấy vai cậu, nhẹ nhàng xoay mặt cậu về phía mình.

“Đừng nhìn.”

“Hắn vẫn chưa đi à?”

“Ừ.”

Ngay lúc đó, ánh đèn bất chợt chuyển sang màu đỏ, khiến không gian trong phòng tiệc tối hẳn đi.

Jaegyeom lặng lẽ quan sát xung quanh, rồi khẽ gạt cánh tay Yoon Taehee khỏi vai mình. Cậu quay lại, đối diện với anh, rồi đột ngột kéo mạnh Yoon Taehee vào vòng ôm.

“…….”

Yoon Taehee lập tức nín thở.

“Làm vậy để tên khốn đó nhìn thấy. Đứng yên đi.”

Yoon Taehee không phản ứng, chỉ giữ nguyên tư thế bị ôm.

“…….”

“…….”

Tiếng nhạc vang dội, nhịp bass trầm nặng dội thẳng vào lòng bàn chân.

Vậy nên… đây chỉ là hành động phối hợp thôi. Rốt cuộc, chính Yoon Taehee là người khơi mào màn kịch này trước. Hơn nữa, gã đàn ông xăm trổ vẫn chưa rời đi, có nghĩa là họ chỉ đang diễn sâu hơn để đánh lừa hắn mà thôi.

“Bây giờ thì sao? Hắn đi chưa?”

Jaegyeom hạ giọng hỏi khẽ. Nhưng Yoon Taehee không trả lời.

“Này, tôi hỏi là hắn đi chưa?”

Ngay khoảnh khắc đó…

Yoon Taehee vốn đang buông thõng hai tay, bất chợt siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy Jaegyeom. Không dừng lại ở đó, anh nghiêng đầu, vùi mặt vào cổ cậu.

“…….”

Jaegyeom khẽ giật mình. Hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên da, khiến cậu cảm nhận rõ ràng từng cử động của người đối diện.

“Này.”

Jaegyeom chần chừ, rồi thử đẩy Yoon Taehee ra.

“Này, Yoon Taehee….”

Lần này, Yoon Taehee ngoan ngoãn thả lỏng, từ từ ngẩng lên.

“Ừm?”

Jaegyeom mấp máy môi, định nói gì đó…

Nhưng đúng lúc ấy…

“LÀ HẮN TA!!”

Một tiếng hét chói tai xé ngang không khí.

Cả Yoon Taehee và Jaegyeom đồng loạt quay đầu về phía phát ra giọng nói. Một người nào đó đang chỉ thẳng vào Yoon Taehee, gương mặt đầy giận dữ.

“Sau khi ngồi chung bàn với thằng điên đó, tôi đã bị mất sợi dây chuyền!”

Chính là chủ nhân của chiếc nhẫn khi nãy. Và đứng cạnh cô ta, là hai gã vệ sĩ to lớn, mặc vest chật ních vì cơ bắp cuồn cuộn.

“…….”

Chết tiệt.

Yoon Taehee khẽ nhướn mày, vẻ mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Xin lỗi, nhưng chúng tôi cần kiểm tra bên trong túi của anh.”

Gã vệ sĩ với vẻ mặt dữ tợn sải bước về phía trước.

“…….”

Yoon Taehee lùi lại một bước, giơ tay ngăn cản đối phương tiếp cận.

“À, được rồi, được rồi.”

Anh khẽ đảo mắt lên trần, lặng lẽ thở hắt ra.

“Tôi trả lại là được chứ gì. Trả lại thôi mà.”

Yoon Taehee thản nhiên giơ hai tay lên, tỏ ý không có gì phải giấu giếm, đồng thời gật đầu.

Jaegyeom nhìn anh chằm chằm, vẻ hoang mang hiện rõ trên mặt. Ánh mắt cậu dao động giữa Yoon Taehee và đám người đối diện.

Ngay lúc đó, khi đang lần tay vào túi sau quần, Yoon Taehee bất ngờ quay phắt sang nhìn Jaegyeom.

“À… mà hôm nay là ngày mấy nhỉ?”

Câu hỏi đột ngột khiến Jaegyeom khựng lại. Cậu nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Hả?”

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

Lại trò gì nữa đây?

“Ngày… 14 tháng 6….”

Jaegyeom liếc về phía gã vệ sĩ, rồi nhỏ giọng đáp.

“Đúng rồi, hôm nay là 14 tháng 6.”

Yoon Taehee gật gù như vừa xác nhận được điều gì.

“Dạo này tôi bận quá, đến ngày tháng còn chẳng để ý.”

Anh mỉm cười, liếc nhìn cả gã vệ sĩ lẫn chủ nhân sợi dây chuyền.

Gương mặt gã vệ sĩ đanh lại khi thấy Yoon Taehee cứ lảm nhảm những chuyện chẳng liên quan. Hắn lạnh lùng giơ tay ra.

“Trả lại trước đã.”

“Rồi, rồi, biết rồi mà.”

Yoon Taehee thò tay vào túi sau, rồi đặt thứ gì đó lên lòng bàn tay của gã vệ sĩ.

Gã ta cúi xuống nhìn, đôi mày lập tức nhíu chặt.

Thứ nằm trong tay hắn không phải dây chuyền, mà là… một viên pin cúc áo nhỏ xíu.

“Cái quái gì đây?”

“Tấm lòng của tôi.”

Yoon Taehee cười híp mắt, tỉnh bơ đáp.

“Quà tặng đấy.”

Trong khi gã vệ sĩ còn đang ngớ người, Yoon Taehee nhún vai, thản nhiên nói tiếp.

“Vì hôm nay là ngày 14 tháng 6 mà.”

Chủ nhân sợi dây chuyền không còn kiên nhẫn được nữa, nhíu mày gắt lên.

“Rồi sao? Ngày 14 tháng 6 thì sao?”

Ngay khoảnh khắc đó, Yoon Taehee đột ngột siết chặt eo Jaegyeom, kéo cậu vào lòng.

Anh lùi lại một bước, rồi hai bước, ba bước, mắt không rời khỏi Jaegyeom.

Chỉ trong tích tắc, Jaegyeom cảm nhận rõ ràng lực tay siết lấy eo mình như thể Yoon Taehee vừa truyền đi một tín hiệu.

Yoon Taehee khẽ mấp máy môi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“…Mậu tuất lục nguyệt, quý mùi tạc, thập tứ nhật, đinh sửu.”

Ngay giây phút ấy, Jaegyeom sững người, đôi mắt mở lớn.

“Yoon Taehee kết thúc thời hạn của Ẩn Luân.”

ẦM——!!!

Những chai rượu và đèn xung quanh đồng loạt phát nổ, ánh sáng lóe lên rồi tắt ngúm.

“Á Á——!!”

Tiếng hét thất thanh vang dội khi mọi người hoảng loạn ngã quỵ. Chỉ trong chớp mắt, bữa tiệc biến thành một mớ hỗn loạn.

Jaegyeom bị đẩy bật ra sau bởi luồng khí bùng nổ đột ngột. Khi còn đang loạng choạng đứng dậy, một lực mạnh bất ngờ siết chặt cổ tay cậu.

“Còn đứng đó làm gì? CHẠY-!!”

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi chân Jaegyeom đã vô thức bị kéo theo. Cậu lao đi, bị sức mạnh của người kia dẫn dắt, len lỏi qua đám đông đang cuống cuồng tháo chạy.

“BẮT CHÚNG NÓ LẠI!!!”

Nhóm vệ sĩ phía sau cuối cùng cũng nhận ra tình hình và bắt đầu truy đuổi.

Yoon Taehee và Jaegyeom không hề nương tay, hất tung những kẻ chắn trước mặt. Bàn ghế đổ nhào, chai lọ vỡ vụn, tiếng loảng xoảng hòa cùng tiếng la hét hỗn loạn.

Họ nhảy hai, ba bậc cầu thang một lúc, lao lên trên. Nhưng ngay lối vào, một nhóm vệ sĩ khác, có vẻ đã nhận được chỉ thị, lập tức lao tới chặn đường.

Không chần chừ, Jaegyeom tung chân đá thẳng vào một kẻ cản đường, mở lối thoát. Không dừng lại, cậu nhanh nhẹn trèo qua lan can, nhảy xuống rồi tiếp tục chạy.

Bên ngoài, những hạt mưa phùn lất phất rơi xuống.

Hai người lao thẳng vào màn đêm rực rỡ ánh đèn, không một lần ngoái đầu lại.

Lúc nào đó trong khi chạy, Jaegyeom nhận ra mình đã vượt lên trước Yoon Taehee. Khi băng qua con đường lớn, cậu nghe thấy tiếng Yoon Taehee hét lên từ phía sau.

“BÊN TRÁI!!”

Không chút do dự, Jaegyeom lập tức rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Những ngôi nhà san sát nhau hiện ra, lối đi mỗi lúc một hẹp dần.

Cuối cùng, họ bị chặn lại bởi một bức tường cao gần bằng chiều cao một người trưởng thành.

Phía sau, tiếng bước chân truy đuổi ngày càng gần.

Không một giây do dự, Jaegyeom lấy đà, dẫm lên bồn hoa bên cạnh rồi bật người qua bức tường.

Yoon Taehee cũng nhanh chóng trèo qua.

Họ trốn vào giữa những tòa chung cư chật hẹp, luồn lách qua những ngõ nhỏ tối tăm.

Hơi thở nóng rát cổ họng, Jaegyeom có thể cảm nhận được vị tanh nhàn nhạt của máu trong miệng.

Đã bao lâu rồi cậu chưa chạy đến mức này?

Lồng ngực phập phồng dữ dội.

Yoon Taehee ép lưng vào bức tường, lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Jaegyeom thở hổn hển, cất giọng hỏi.

“Chúng đi chưa?”

“Ừ, đi rồi.”

Jaegyeom thở phào, rồi thả mình ngồi bệt xuống đất.

Yoon Taehee chống hai tay lên đầu gối, ổn định nhịp thở, rồi ngẩng lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

“…….”

“…….”

Jaegyeom cảm thấy khóe môi mình bắt đầu co giật.

Cậu cố gắng nhịn xuống, nhưng không thể nào kiềm chế được.

“Phụt….”

Bên cạnh, Yoon Taehee cũng đang cắn môi nén cười, nhưng đôi vai khẽ rung lên.

Nhịp tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng kỳ lạ thay, cảm giác này lại khiến người ta hưng phấn đến tê dại.

Giữa những tiếng cười vẫn chưa kịp tắt, Jaegyeom cố gắng lấy lại hơi thở, nói trong khi nhếch mép.

“Tôi tưởng anh định trả lại dây chuyền thật đấy.”

“Cậu nghĩ thế thật à?”

Cả hai nhìn nhau, rồi bật cười phá lên như hai đứa trẻ vừa bày ra một trò đùa tai quái.

Nhưng khi tiếng cười chưa kịp lắng xuống, Jaegyeom bất giác siết chặt nắm tay.

“Tên điên này, anh đùa đấy à? Làm tôi giật cả mình. Ít nhất cũng phải báo trước chứ.”

Cậu đấm thẳng vào vai Yoon Taehee một cái. Không quá mạnh, nhưng vẫn đủ tê rần.

Yoon Taehee ôm vai, tựa lưng vào bức tường, khẽ nhăn mặt.

“Tôi ra tín hiệu rồi còn gì. Mà nói thật, so với việc bất ngờ, cậu chạy nhanh kinh đấy?”

“Ê, nhưng trong đó toàn là tội phạm, dùng cái đó có sao không?”

Thứ mà Yoon Taehee sử dụng lúc cuối chính là Pin Ẩn Luân.

Jaegyeom từng thấy nó một lần trước đây, khi Lee Youngshin dùng trên núi. Hồi đó, sức công phá khủng khiếp đến mức đáng sợ.

“Không sao. Tôi chỉ cô đọng ít Quỷ khí vào đó thôi. Chắc không có ai bị thương nặng đâu.”

Tiếng nổ tuy lớn, nhưng sát thương gần như bằng không.

Giống như một quả bóng bay bị thổi căng rồi vỡ tung.

Nếu Yoon Taehee mà dùng loại Pin Ẩn Luân mạnh như của Lee Youngshin lần trước, chắc chắn sẽ bị xử phạt nặng.

Jaegyeom gật đầu, rồi hỏi tiếp.

“Dây chuyền đâu?”

Yoon Taehee rút từ túi quần sau ra một sợi dây chuyền.

Nó lấp lánh lạ thường, nhưng vẻ lộng lẫy đó lại mang theo sự nham hiểm như một cây nấm độc.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để cảm nhận được khí tức tà ác.

“Mai tôi phải quay lại lấy xe.”

“Thế tối nay về kiểu gì?”

“Gọi taxi chứ sao.”

Cả hai đứng dựa vào bức tường, im lặng chờ xe.

Mưa ngày càng nặng hạt.

Yoon Taehee liếc nhìn quanh, rồi kéo Jaegyeom vào dưới mái che nhỏ bên cửa sổ một ngôi nhà.

Khoảng trống chật hẹp đến mức họ phải đứng sát nhau mới có thể tránh được mưa.

Sự im lặng len lỏi giữa hai người.

Khu dân cư về khuya trở nên yên tĩnh lạ thường.

Không biết đã bao lâu rồi họ mới có thể trò chuyện, cười đùa như thế này.

Ý nghĩ đó bất giác khiến lòng trở nên trống rỗng, có chút gì đó chua xót.

Mưa làm mùi nước hoa trên người Yoon Taehee trở nên đậm hơn, nồng hơn.

Anh đứng cách Jaegyeom nửa bước, một bên vai hứng trọn cơn mưa.

Jaegyeom bất giác đưa tay, kéo nhẹ khuỷu tay Yoon Taehee.

“Vai anh ướt hết kìa.”

Yoon Taehee ngoan ngoãn để mặc bản thân bị kéo lại gần hơn.

Tách, tách.

Những giọt mưa rơi lộp bộp trên mái che, vang vọng giữa màn đêm.

Yoon Taehee khẽ thở dài, rồi chậm rãi trượt xuống ngồi tựa vào tường.

“Mệt quá… Lẽ ra không nên uống rượu.”

Anh ngồi xổm, cúi đầu xuống.

Jaegyeom im lặng nhìn xuống đỉnh đầu Yoon Taehee, rồi do dự mở lời.

“…Này.”

“Ừm.”

Giọng Yoon Taehee nghe hơi nghèn nghẹn vì đang vùi mặt vào đầu gối.

“Này… anh…”

“Ừ?”

Jaegyeom chần chừ một lát, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Yoon Taehee.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Jaegyeom, Yoon Taehee chậm rãi ngẩng đầu lên.

Như cậu đã nghĩ…

“Này, anh sốt rồi.”

Lúc nãy, khi ôm lấy Yoon Taehee, Jaegyeom đã nhận thấy trán anh nóng bất thường.

Ban đầu, cậu còn phân vân không biết có phải do rượu hay không.

Nhưng bây giờ, cảm giác ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thật sự sốt rồi.

Jaegyeom bất giác cau mày.

Cậu không hiểu sao bản thân lại thấy… lo lắng.

“Anh bị ốm à?”

Yoon Taehee nhắm mắt lại, như thể đang tận hưởng hơi ấm từ bàn tay đặt lên trán mình.

Rồi chậm rãi, anh đưa tay lên, đan chặt lấy bàn tay của Jaegyeom.

“Không, tôi không sao….”

Anh kéo bàn tay ấy xuống, để nó chạm vào má mình.

Jaegyeom sững lại.

Và ngay khoảnh khắc đó, Yoon Taehee khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng áp môi lên lòng bàn tay cậu.

“A-Anh đang làm cái gì vậy?”

Jaegyeom giật bắn người, định rụt tay lại.

Nhưng Yoon Taehee siết chặt hơn, không để cậu thoát ra.

“Mệt quá.”

Hơi thở ẩm ướt phả lên lòng bàn tay, đôi môi khẽ cử động trên da thịt.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Jaegyeom.

Có thứ gì đó như một làn hơi nóng bốc lên từ trong lồng ngực, khiến nhịp tim cậu rối loạn.

Jaegyeom siết chặt tay, ra hiệu cho Yoon Taehee buông ra.

Anh thả lỏng một chút, nhưng rồi lại khẽ thì thầm.

“Mỗi khi cậu dịu dàng với tôi… tôi lại thấy cuộc sống này đáng sống hơn.”

Giọng nói nhẹ như sương khói.

Yoon Taehee cúi đầu, áp trán lên mu bàn tay vẫn đang đan chặt giữa hai người.

Trông giống như một người đang cầu nguyện. 

Hoặc một kẻ đang cúi đầu hàng phục.

“Cùng ăn cơm với tôi đi.”

Câu nói bật ra như một lời thì thầm.

“Hả?”

“Thỉnh thoảng, đi uống trà với tôi nữa… Nếu tôi kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, thì dù không buồn cười cũng hãy cứ cười với tôi….”

Jaegyeom nhíu mày.

“Anh đang nói cái gì vậy?”

“Và giống như hôm nay… thỉnh thoảng hãy lên xe tôi. Ngồi vào ghế phụ cạnh tôi….”

Yoon Taehee biết rõ rằng trong lòng mình có một đốm lửa nhỏ.

Yoon Taehee biết rõ rằng trong lòng mình có một đốm lửa nhỏ.

Anh đã từng giẫm đạp lên nó, từng nghiền nát nó một cách không thương tiếc.

Đã nghĩ rằng mình thực sự dập tắt được nó rồi.

Đã cố gắng đến mức đó… vậy mà, chỉ với một cái chạm nhẹ, nó lại bùng lên.

Dù trái tim anh đã ướt đẫm trong cơn mưa buồn, ngọn lửa ấy vẫn cháy rực, lan ra không thể kiểm soát.

Và cuối cùng, nó sẽ thiêu rụi tất cả.

“Và….”

Yoon Taehee thì thầm, trán vẫn tựa vào tay Jaegyeom.

Nhưng rồi anh đột ngột im lặng. Mãi lâu sau, mới khẽ nói tiếp.

“Thôi, vậy là đủ rồi.”

Tách.

Một giọt mưa lạnh buốt rơi xuống mu bàn tay họ.

“Ừm… chỉ vậy là đủ rồi.”

Cơn mưa nhẹ nhàng khi nãy, giờ đã hóa thành một trận mưa xối xả.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo