Hôm đó, Jaegyeom hỏi Yoon Taehee có thấy không khỏe chỗ nào không. Anh ta đáp.
“Không, tôi không sao.”
Thế nhưng, ngay hôm sau, Yoon Taehee lại xin nghỉ bệnh và không đến tổng bộ. Cả ngày hôm đó, bầu không khí ở văn phòng Đội 1 trở nên trầm lắng. Ai nấy đều lo lắng cho Chủ nhiệm Yoon. Cũng phải thôi, vì đây là lần đầu tiên anh ta chủ động nói rằng mình ‘bị ốm nên cần nghỉ ngơi ở nhà.’
Dĩ nhiên, Yoon Taehee chưa bao giờ là kiểu nhân viên gương mẫu. Anh ta thường xuyên đi trễ, tùy tiện thay đổi lịch trình theo ý mình, chưa từng có thái độ nghiêm túc với công việc. Nhưng viện cớ sức khỏe để xin nghỉ thế này, đây là lần đầu tiên.
Hôm trước, thay mặt Kang Yibin ra hiện trường, Yoon Taehee đã phải vật lộn với cơn sốt dữ dội. Vốn dĩ sức khỏe đã không ổn, anh ta lại còn uống rượu mạnh, rồi chẳng may mắc mưa đến ướt như chuột lột. Trước những điều kiện tồi tệ chồng chất ấy, việc bệnh tình trở nặng là điều hiển nhiên. Và rồi, ngày kế tiếp, Yoon Taehee tiếp tục xin nghỉ.
Sang ngày thứ hai kể từ khi anh ta vắng mặt, Jaegyeom trở về nhà sau giờ làm và cứ đi qua đi lại trong phòng khách.
Cậu phân vân không biết có nên liên lạc với Yoon Taehee hay không.
Trước đây, cậu đã tự nhủ sẽ không dính dáng đến anh ta nếu không có lý do chính đáng. Cậu muốn giữ khoảng cách, không cần quan tâm hơn mức cần thiết, chỉ duy trì một mối quan hệ nhạt nhòa, hời hợt. Nhưng bây giờ, Jaegyeom nhận ra mình không làm được điều đó.
Cậu lo lắng.
Nếu hôm ấy không cùng Yoon Taehee đến hiện trường, có lẽ cậu sẽ chẳng bận tâm xem anh ta có bệnh hay không. Hoặc, nếu có lo lắng đi chăng nữa, ít nhất cậu cũng sẽ không để lộ điều đó ra ngoài.
Bởi lẽ, sau những lần xung đột, Jaegyeom đã nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Yoon Taehee sẽ không bao giờ quay lại như trước được nữa.
Thế nhưng, khoảnh khắc hai người cùng nhau trốn thoát khỏi quán bar hỗn loạn đó, cậu lại có cảm giác như họ đã trở về những ngày xưa cũ. Và nếu phải thừa nhận một cách thành thật… thì lòng cậu đã mềm đi một chút.
Chính vì vậy, cậu không thể nhẫn tâm đẩy Yoon Taehee ra khi anh ta gục đầu lên mu bàn tay mình.
Hôm ấy, Yoon Taehee trông mong manh đến mức tưởng chừng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Một dáng vẻ yếu đuối, chông chênh chưa từng thấy.
Thêm vào đó, nhìn anh ta ngồi co ro trong bộ dạng ướt sũng vì mưa, trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, Jaegyeom không thể không động lòng.
Và… có lẽ, trong cậu vẫn còn chút vương vấn.
Một chút hy vọng rằng họ vẫn có thể quay lại như trước.
‘Cùng ăn cơm với tôi đi. Thỉnh thoảng, đi uống trà với tôi nữa. Nếu tôi kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, thì dù không buồn cười cũng hãy cứ cười với tôi. Và giống như hôm nay, thỉnh thoảng hãy lên xe tôi. Ngồi vào ghế phụ cạnh tôi…. Thôi, vậy là đủ rồi, chỉ vậy là đủ rồi.’
Nhưng bên cạnh đó, Jaegyeom cũng cảm thấy bối rối.
Cậu không hiểu rốt cuộc Yoon Taehee muốn gì từ mình.
Trước đây, hễ chạm mặt là anh ta lại buông lời sắc bén, nào là ‘Cậu chỉ là một quân cờ của tôi,’ nào là ‘Làm theo những gì tôi bảo đi.’
Thế mà bây giờ, thái độ của Yoon Taehee cứ thay đổi thất thường. Lúc xa, lúc gần, lúc lạnh lùng, lúc dịu dàng.
Rốt cuộc anh ta đang muốn gì đây?
Trong lúc còn do dự, Jaegyeom rút điện thoại ra và gọi cho Yoon Taehee.
[Hiện tại không thể nhận cuộc gọi… Xin vui lòng để lại tin nhắn thoại…]
Nhưng Yoon Taehee không bắt máy.
Sau một hồi chần chừ, Jaegyeom bắt đầu nhập tin nhắn.
[Này, Yoon Taehee. Ahn thấy đỡ honw chưa? Sao người ahn lại yếu đối thế hả?]
[Ahn đến nhà toi đi, để Mesani chữa cho ahn. Sẽ khỏi nhah thôi.]
[Nếu không đến được thì nói toi biết nhà ahn ở đâu. Toi sẽ mang nước thốc đến cho ahn.]
…Những dòng tin nhắn đầy thiện ý nhưng méo mó vì lỗi chính tả được gửi đi.
Sau đó, Jaegyeom rời khỏi phòng khách, đi vào bếp, mở tủ và lấy ra một chiếc bát.
“Này, Mesani.”
Cậu gọi.
Cậu bé đang ngồi bên bàn ăn, cặm cụi viết nhật ký, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn đại nhân.
Jaegyeom gãi mũi, đẩy cái bát về phía trước.
“Nôn cho ta một bát đi.”
“Sao ạ?”
Jaegyeom ngập ngừng một lúc rồi bắt đầu giải thích.
Yoon Taehee bị ốm. Thuốc lấy từ Ban Thanh tẩy cũng không có tác dụng, trông anh ta như sắp chết đến nơi… Dù sao đi nữa, cậu muốn xin một ít nước thuốc cho Yoon Taehee.
“Hả? Công tử Yoon bị bệnh sao? Phải làm sao bây giờ!”
Mesani trông có vẻ lo lắng nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy cái bát.
Cậu bé ngồi thiền khoảng năm phút rồi… Ọe! – nôn thẳng vào bát.
Jaegyeom cẩn thận rót thứ chất lỏng quý giá đó… à không, thứ nước thần kỳ được tạo nên từ sương mai, vào một chai nước, sau đó ngồi xuống ghế sofa, chờ tin nhắn từ Yoon Taehee.
Nhưng cuối cùng, anh ta chẳng hề hồi âm.
***
Tối hôm sau, khi Jaegyeom đang chuẩn bị đi làm, điện thoại bỗng reo lên.
[Yoon Taehee]
“…….”
Ngay khi nhìn thấy tên người gọi, cậu lập tức bắt máy.
[Alo.]
“…….”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu vô thức thở phào nhẹ nhõm. Giọng vẫn bình thường. Nếu anh ta nói chuyện thế này, chắc là đã khỏe lại rồi.
Jaegyeom sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Anh thấy đỡ chưa? Nhưng mà này, thằng mất dạy. Tôi đã nhắn tin hỏi thăm mà không thèm trả lời, coi tôi chẳng ra gì à? Mà cũng phải thôi, anh vốn là cái kiểu người như vậy mà. Tôi đúng là bị ngu mới nghĩ rằng tụi mình có thể trở lại như trước. Thôi quên đi, tôi hy vọng anh nhớ kỹ rằng anh chẳng là gì đối với tôi cả…
[Nari à.]
Trước khi cậu kịp mở miệng, Yoon Taehee đã lên tiếng trước.
Nari à?
Một danh xưng quen thuộc mà anh ta thường dùng trước khi mối quan hệ giữa họ trở nên tồi tệ.
Jaegyeom, vốn đã chuẩn bị sẵn những lời lẽ gay gắt, bỗng chốc dịu lại.
“Gì.”
[Cậu đang ở đâu?]
“Sao?”
[Nếu cậu chưa đi, cùng đi làm nhé. Tôi đang ở trước cổng nhà cậu đây.]
Cái gì?
Jaegyeom ngay lập tức cúp máy rồi bước ra ngoài.
Mở cổng, đi ra đầu hẻm, và đúng như lời Yoon Taehee nói, chiếc sedan của anh ta đang đỗ ngay đó.
Cậu sải bước đến gần, ngay lập tức cửa kính ghế phụ trượt xuống, để lộ gương mặt quen thuộc của Yoon Taehee.
Ngồi trong ghế lái, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, vẫy tay với Jaegyeom.
“Chào. Lâu rồi không gặp nhỉ, tận ba ngày liền.”
“…….”
“Cậu ổn chứ?”
“Ừ.”
Jaegyeom lặng lẽ leo lên ghế phụ, hoàn toàn quên mất lời tuyên bố trước đây rằng mình sẽ không bao giờ ngồi lên xe của Yoon Taehee nữa.
Chiếc xe lăn bánh, chầm chậm rời khỏi con hẻm.
Cậu liếc nhìn sang Yoon Taehee.
Dáng vẻ có chút tiều tụy, gương mặt hơi hốc hác hơn bình thường.
Jaegyeom im lặng mân mê ngón tay một lúc, rồi lên tiếng, giọng như vô tình.
“…Anh thấy đỡ hơn chưa?”
Trong hai ngày nằm liệt giường, Yoon Taehee đã có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Bây giờ ổn rồi. Tôi đã khỏi hẳn.”
Kiểm soát cảm xúc và che giấu nội tâm vốn là điều quá quen thuộc với Yoon Taehee. Đó là những gì anh đã làm suốt mười năm qua, nên lần này cũng không có gì khác biệt, anh đã nghĩ vậy. Nhưng những cảm xúc mà anh tưởng rằng mình đã chôn chặt lại cứ lặng lẽ chồng chất, cuối cùng bùng phát thành cơn sốt dữ dội.
Vấn đề lớn nhất chính là, ngay cả Yoon Taehee cũng không biết rõ ràng bản thân mong muốn điều gì từ Jaegyeom.
Tuy thành thạo mọi thứ, nhưng với cảm xúc của chính mình, anh lại vô cùng vụng về. Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, Yoon Taehee quyết định lùi lại một bước.
Anh tự hỏi: Lúc này, điều mình thực sự muốn và điều mình cần phải làm là gì?
Thứ mình muốn ngay bây giờ là…
Ngồi đối diện với cậu, cùng nhau ăn một bữa cơm. Thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện phiếm chẳng đâu vào đâu. Đưa cậu đi hoặc đón cậu về.
Còn điều mình phải làm là…
Bằng lòng với những điều nhỏ nhoi ấy, và hoàn thành kế hoạch báo thù để cuối cùng thực hiện yêu cầu của cậu.
Như vậy thật sự là đủ sao? Thật sự chỉ cần như vậy thôi sao…?
Nhưng trước câu hỏi ấy, Yoon Taehee không thể trả lời.
Không, thực ra anh không muốn trả lời.
Anh muốn tin rằng như vậy là đủ.
Bởi vì, nhìn lại quá khứ, anh chưa bao giờ giữ được Jaegyeom bên mình.
“Cậu ăn chưa?”
Với suy nghĩ đó, Yoon Taehee khẽ lên tiếng.
“Chưa, chưa ăn.”
“Vậy cùng đi ăn với tôi nhé.”
Trong lúc dừng đèn đỏ, Yoon Taehee nghiêng đầu, nhìn sang Jaegyeom.
“…….”
Và ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Jaegyeom lập tức hiểu ra.
Những lời vừa rồi chính là lời giảng hòa của Yoon Taehee.
Thực ra, ngay từ lúc anh ta lái xe đến đón mình, Jaegyeom đã mơ hồ đoán được. Hóa ra, Yoon Taehee cũng muốn quay lại như trước đây.
Sau thời gian dài chiến tranh lạnh, rốt cuộc anh ta đã suy nghĩ lại ư? Hay là đã trưởng thành hơn một chút?
Dù sao thì, sống hòa thuận vẫn tốt hơn là cứ đối đầu nhau mãi.
Ngay từ đầu, Jaegyeom vốn cũng nghĩ vậy.
“Tùy anh.”
Mãi một lúc lâu sau, Jaegyeom mới trả lời.
***
Đậu xe trước cửa quán ăn, Yoon Taehee ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu.
[Cơm suất nhà Dolsoe]
Lúc nãy, anh đã hỏi Jaegyeom muốn ăn gì.
Ngỡ rằng Jaegyeom sẽ đáp lại bằng một câu quen thuộc như ‘Gì cũng được.’, Yoon Taehee vốn đã nhắm sẵn một nhà hàng, một quán chuyên phục vụ mỳ ý và pizza nướng lò.
Thế nhưng, Jaegyeom lại gợi ý một quán cơm gần trụ sở chính, nơi cậu từng ghé cùng đồng nghiệp vài lần, và đề nghị đến đó.
Vậy nên, Yoon Taehee liền vui vẻ đổi hướng.
Và kết quả là…
Quán ăn mà Jaegyeom nhắc tới hóa ra lại là một tiệm cơm bình dân cũ kỹ, nép mình trong góc khuất của khu Jongno 2-ga.
“…….”
Dù chỉ nhìn lướt qua, cũng có thể thấy quán này khá tồi tàn và đã có tuổi đời lâu năm.
Đây là quán quen của Đội 1, nhưng vì hiếm khi dùng bữa cùng đồng nghiệp, đây lại là lần đầu tiên Yoon Taehee đặt chân tới.
Đẩy cánh cửa kéo, bước vào bên trong, anh lập tức thấy vài người đã bắt đầu uống soju từ sớm.
Nhìn cách Jaegyeom tự nhiên chọn chỗ ngồi, có vẻ cậu thực sự đã đến đây vài lần. Yoon Taehee lặng lẽ theo sau, ngồi xuống đối diện.
Ánh mắt anh lướt qua thực đơn dán trên tường, đa phần là các món cá nướng, thực đơn không quá cầu kỳ.
“Ăn gì đây?”
Ông chủ quán, một cụ già lưng còng vừa mang nước và đũa muỗng đến bàn vừa hỏi.
Từ khi vào trụ sở chính, Jaegyeom đã thử qua không ít quán ăn, nên giờ cũng khá thành thạo trong việc gọi món.
“Một phần cơm cá hố nướng và một phần cơm cá thu nướng ạ.”
Nghe vậy, Yoon Taehee thoáng liếc sang Jaegyeom, vẻ ngập ngừng.
Anh biết rõ mình ghét đồ tanh, nên vốn định mở miệng nói, ‘Tôi sẽ gọi món khác.’
Nhưng đúng lúc đó…
“Anh thì ăn gì?”
Jaegyeom nghiêng đầu hỏi.
…Không phải gọi hai phần cho cả hai, mà chỉ toàn là phần của cậu ấy sao…
Biết rõ khẩu phần ăn của Jaegyeom, Yoon Taehee chẳng buồn thắc mắc ‘Cậu có ăn hết được không?’ hay ‘Cậu định ăn hai phần một mình à?’
“Vậy tôi lấy một phần canh sườn bò hầm.”
Sau khi gọi món xong, Yoon Taehee rót nước vào ly và đặt trước mặt Jaegyeom.
Jaegyeom cầm ly, uống một ngụm rồi đưa mắt nhìn lên chiếc tivi treo trên tường.
Màn hình đang chiếu một bộ phim truyền hình buổi tối như mọi ngày.
Thấy Jaegyeom chăm chú dõi theo, Yoon Taehee khẽ liếc nhìn rồi hỏi.
“Cậu thích xem phim truyền hình à?”
“Ừ.”
“Tên phim là gì?”
Jaegyeom lơ đãng trả lời.
“Tình yêu vàng ròng.”
“…….”
Jaegyeom bắt đầu tóm tắt nội dung bộ phim.
Trước khi vào trụ sở, cậu ngày nào cũng xem.
Yoon Taehee im lặng lắng nghe.
Lúc ấy, món cá nướng mà Jaegyeom gọi được dọn ra trước, kèm theo vô số món ăn kèm.
Yoon Taehee đẩy bát cơm sang cho Jaegyeom.
“Cậu ăn trước đi.”
“Ừ.”
Jaegyeom mở nắp bát cơm, múc một thìa đầy, rồi thản nhiên bẻ đầu cá hố đặt lên trên.
Cậu vẫn ung dung ăn uống như chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Yoon Taehee, vừa nhấp một ngụm nước vừa quan sát, bỗng khựng lại.
“Khoan đã. Đợi đã…”
Mắt anh mở to, vội đưa tay ngăn Jaegyeom ngay khi cậu chuẩn bị đưa muỗng vào miệng.
“Gì?”
Jaegyeom dừng tay, nhìn anh khó hiểu.
“Sao cậu lại ăn… đầu cá?”
Ánh mắt Yoon Taehee hơi dao động.
“Cái này ăn được mà. Anh chưa nghe câu ‘đầu cá, đuôi thịt’ à?”
“…….”
Câu nói dân gian vốn không sai, phần ngon nhất của cá nằm ở đầu, còn thịt ngon nhất lại ở đuôi. Nhưng mà…
Cách ăn này cũng quá mức thô sơ rồi.
Không phải là không ăn được, nhưng ít ra… nếu đã ăn đầu cá, chẳng lẽ không nên gỡ thịt ra trước hay sao?
“Cậu cứ thế mà… nhai luôn cả đầu cá à?”
“Ừ. Sao?”
“…Thứ đó nhai được sao?”
Jaegyeom hờ hững gật đầu.
“Nhai kỹ là ăn được hết mà.”
“…….”
Ngày xưa, cá vốn quý, người ta thường tận dụng cả phần đầu. So với thịt, cá còn khó kiếm hơn.
Sau khi nhàn nhã thuyết giảng một tràng, Jaegyeom tiếp tục ăn.
Cậu rút bỏ phần xương lớn, còn những chiếc xương nhỏ thì cứ thế bẻ thành từng miếng vừa ăn rồi đặt lên cơm, nhai một cách thoải mái như thể chẳng có gì đặc biệt.
Yoon Taehee chống cằm nhìn cậu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Cậu là mèo à?”
“Hả?”
“Đùa thôi.”
Ngay lúc đó, phần canh sườn bò hầm của Yoon Taehee cũng được mang ra.
Anh cầm đũa lên, bắt đầu ăn.