Jaegyeom cất tiếng hỏi.
“Này, sao từ nãy đến giờ anh chỉ ăn mỗi mấy món đó thôi vậy?”
Jaegyeom thích quán ‘Cơm suất nhà Dolsoe’ vì hai lý do. Thứ nhất, cơm ở đây luôn được phục vụ đầy ắp. Thứ hai, thực đơn kèm theo tận sáu món ăn phụ đa dạng.
Thế nhưng, dù bàn ăn đầy ắp lựa chọn như vậy, từ đầu bữa đến giờ, Yoon Taehee chỉ chăm chú gắp hai món: chả cá xào và mực tẩm gia vị xào cay. Bốn món còn lại, đậu sốt tương cùng các loại rau trộn, anh thậm chí chẳng buồn động đũa.
Jaegyeom sớm nhận ra điều này. Yoon Taehee ăn ít, dạ dày nhỏ, lại còn rất kén ăn. Mới mấy hôm trước, khi cùng nhau đi ăn ở quán thịt chiên xù của Lim Hyomoon, anh ta cũng để thừa mấy miếng thịt, còn salad thì hoàn toàn không động vào. Không phải Jaegyeom cố tình để ý, nhưng nhìn mãi rồi cũng nhận ra.
“Đừng có nhặt nhạnh nữa, ăn cho đều vào.”
“Ừ.”
Nhưng ngoài câu trả lời qua loa ấy, Yoon Taehee vẫn tiếp tục gắp chả cá xào.
“Cứ kén chọn thế này, toàn ăn mấy món chẳng bổ béo gì, bảo sao người lúc nào cũng yếu.”
Cuối cùng, Jaegyeom không nhịn được mà lên tiếng. Cậu đưa Yoon Taehee đến đây là vì quán này có nhiều món rau, cơm cũng đầy đặn, một bữa ăn tử tế sẽ giúp anh ta lấy lại sức. Ấy thế mà, anh ta vẫn cứ kén cá chọn canh. Nhìn cách Yoon Taehee nhấm nháp từng chút một, Jaegyeom không khỏi bực mình.
“Tôi cũng đã ăn nhiều thứ bổ dưỡng rồi mà.”
Yoon Taehee khẽ nhướng mày đáp.
“Gì cơ? Khi nào? Tôi nhìn suốt mà có thấy anh ăn đâu.”
“Không phải bây giờ, mà là trước đây. Lúc còn nhỏ.”
“Lúc nhỏ anh không kén ăn à?”
“Ừ.”
“Thế sao bây giờ lại kén?”
“Tại ăn nhiều quá rồi phát ngán.”
Yoon Taehee vừa nói, vừa chậm rãi di chuyển đũa. Rồi anh lặng lẽ bổ sung một câu.
“Cơm chùa toàn là rau thôi.”
Jaegyeom mở to mắt. Cơm chùa? Ý anh ta là từng sống trong chùa sao? Đây là lần đầu tiên Jaegyeom nghe đến chuyện này.
Bảo sao mỗi khi ăn, Yoon Taehee luôn im lặng, không chủ động bắt chuyện trừ khi có người hỏi trước. Lúc nào cũng ngồi thẳng lưng, dùng bữa một cách chừng mực, tạo cảm giác điềm tĩnh đến lạ. Hóa ra là vì từng sống trong chùa.
“Anh từng là nhà sư à?”
Yoon Taehee đang ăn thì bất chợt ho nhẹ.
“Không, không phải vậy. Chỉ là lúc đó không có chỗ ở, nên tôi nương nhờ ở đó vài năm thôi.”
“Hồi nhỏ?”
“Ừ, hồi nhỏ.”
Jaegyeom bỗng nhận ra mình biết quá ít về Yoon Taehee.
Anh ta từng nói mình không có bố mẹ, thậm chí chẳng rõ cả ngày sinh. Đến năm mười chín tuổi mới được cấp giấy tờ tùy thân.
Mà nghĩ lại… ngay cả chỗ ở hiện tại của Yoon Taehee, Jaegyeom cũng không hề hay biết.
“Mà này, giờ anh đang sống ở đâu?”
“High Palace, tòa B, căn 1402.”
Trước đó, khi nhắn tin hỏi địa chỉ nhà, Yoon Taehee chẳng thèm trả lời. Cậu cứ tưởng cùng lắm anh ta chỉ nói sơ khu vực hoặc tên chung cư thôi, ai ngờ lần này lại trả lời chi tiết đến vậy.
“Mật mã cửa là 1333.”
Jaegyeom thoáng dừng đũa, quay sang nhìn anh ta.
“…Bấm số đó là vào nhà anh được à?”
“Ừ.”
“Ngoài tôi ra, còn ai biết mật mã nhà anh nữa không?”
“Không có.”
Vậy là… mình là người duy nhất biết mật mã nhà Yoon Taehee.
Nhớ lại thì cả đội cũng không ai biết anh ta sống ở đâu. Nghĩ đến đó, Jaegyeom bỗng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng. Cậu vô thức cúi mắt xuống, dùng thìa khẽ đảo bát cơm.
Khoan đã… Nghĩa là, người duy nhất có thể vào nhà Yoon Taehee là mình sao?
“Lát nữa tan làm về nhà, nhớ đổi mật mã đi.”
Jaegyeom nghiêm túc nói.
“Tại sao?”
“Nếu nhà anh bị trộm, tôi sẽ thành nghi phạm số một mất.”
“…….”
“Giả sử một ngày nào đó, anh về nhà và thấy đồ đạc bị đập phá, toàn bộ tiền bạc, trang sức đều biến mất. Người đầu tiên anh nghi ngờ chắc chắn sẽ là tôi. Vì tôi là người duy nhất biết mật mã nhà anh.”
Yoon Taehee lặng lẽ đưa tay lên vuốt chân mày. Chuyện này… anh hoàn toàn không nghĩ tới.
“Chắc không đến nỗi vậy đâu.”
“Ai mà biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Dù có mất trộm, tôi cũng sẽ không nghi ngờ cậu.”
“Không phải anh, mà là tôi.”
“…….”
Yoon Taehee sững lại. Ban đầu, anh cứ tưởng Jaegyeom bảo đổi mật mã để tránh bị hiểu lầm là kẻ trộm. Nhưng hóa ra… ý cậu ấy là ‘Tôi thực sự có thể ăn trộm nhà anh đấy, nên anh đổi mật mã đi cho chắc.’
“Cậu tính trộm thật à?” Yoon Taehee nghiêm túc hỏi.
“Cứ tưởng tượng mà xem. Nếu tình hình cứ thế này, Jeongju mãi không có công việc, tiền tiết kiệm của tôi cũng hết sạch. Sau đó tôi nhịn đói mấy ngày liền. Bị dồn đến đường cùng như thế, biết đâu tôi sẽ đến nhà anh trộm gạo hay gì đó để ăn thì sao.”
“…….”
“Quan trọng nhất là… tôi biết anh rất giàu.”
Jaegyeom gõ nhẹ thìa xuống bàn, giọng điềm nhiên.
“Thay vì đập cửa sổ nhà người lạ để trộm, vào nhà anh lấy đồ có vẻ hợp lý hơn nhiều. Nhẹ nhàng, nhanh gọn, mà cũng bớt áy náy.”
“…….”
Yoon Taehee im lặng lắng nghe, rồi cất tiếng hỏi.
“Có vẻ cậu từng trộm cắp rồi nhỉ?”
“…….”
Jaegyeom khựng lại, đôi đũa trong tay cũng tạm dừng. Cuối cùng, cậu thành thật đáp.
“Ừ. Hồi trước. Nhưng tôi chỉ nhắm vào nhà ngói lớn nhất làng thôi.”
Yoon Taehee bật cười thành tiếng. Jaegyeom vội vàng phân trần rằng khi đó do quá đói nên bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Rồi chẳng hiểu sao càng nói càng bực, cậu bắt đầu than phiền rằng dù có mất một thùng thóc thì bọn nhà giàu nghìn hộc cũng chẳng hề hay biết, càng không biết quý trọng. Sau một tràng dài, cậu kết luận bằng giọng chắc nịch.
“Những kẻ có nhiều thì phải biết chia sẻ. Nói chung, về nhà thì đổi mật mã đi.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn chờ.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ xem, biết đâu khi tôi về nhà, cậu lại đang ở đó.”
Jaegyeom vừa nhấc thìa lên thì động tác chợt khựng lại, ánh mắt vô thức hướng về phía Yoon Taehee.
Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên thường ngày, chỉ lặng lẽ cúi mắt xuống, tiếp tục ăn cơm như thể câu nói khi nãy chẳng có gì to tát.
“…….”
Jaegyeom không biết phải đáp lại thế nào.
Bản thân cậu cũng từng sống một mình. Ngôi nhà khi ấy lúc nào cũng lạnh lẽo. Cảm giác có ai đó chờ sẵn trong nhà khi mình trở về… cậu hiểu rõ hơn ai hết.
Cả hai lặng đi một lúc, như thể cuộc trò chuyện đột ngột đứt quãng. Trong lòng Jaegyeom bỗng dấy lên một cảm giác bứt rứt khó gọi tên. Cậu lơ đãng dùng thìa khuấy nhẹ bát cơm, rồi bất ngờ đổi chủ đề.
“Này… mà…”
Có lẽ vì đã lâu rồi mới trò chuyện nghiêm túc thế này, Jaegyeom bỗng muốn hỏi thêm điều gì đó về Yoon Taehee.
“Chuyện về Bích Tà Đoàn… rốt cuộc là thế nào?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Yoon Taehee ngước lên.
Jaegyeom vẫn chưa biết rằng Yoon Taehee chính là đoàn chủ của Bích Tà Đoàn, cũng không hay tổ chức này thực chất được lập ra để phục vụ kế hoạch phá bỏ Sở Narye.
Lý do Yoon Taehee chưa bao giờ nói với Jaegyeom về Bích Tà Đoàn rất đơn giản; từ đầu đến cuối, anh chỉ cần một người giúp mình trộm lại mộc bài. Người đó hoàn thành nhiệm vụ xong thì sẽ bị loại khỏi ván cờ này.
Ngay từ khi lập kế hoạch, Yoon Taehee đã không tìm kiếm một ‘đồng đội’, mà chỉ cần một ‘quân cờ’ có thể lợi dụng rồi vứt bỏ.
Anh không tin con người. Jaegyeom cũng không ngoại lệ.
Yoon Taehee tin vào sức mạnh và năng lực của Jaegyeom, nhưng vì cậu là một con người trong ván cờ này, nên anh không thể tin tưởng. Khi Paehyeon từng hỏi tại sao không nói ra sự thật, Yoon Taehee đã lạnh lùng đáp, ‘Dựa vào đâu mà phải tin?’
Đó chính là lời thật lòng của anh.
Hơn nữa, Jaegyeom luôn là một biến số khó lường.
Cậu từng giấu kín nội dung cuộc gặp với Seok Juryeon. Nếu chỉ là Đội 1, những người cậu tiếp xúc hàng ngày thì không sao, nhưng mối quan hệ giữa cậu và Lim Hyomoon lại thân thiết hơn mức cần thiết. Nếu cả hai còn hẹn gặp riêng, hẳn đã có một sự gắn kết nhất định.
Quan trọng hơn cả, Yoon Taehee hiểu rất rõ: Jaegyeom không phải kẻ máu lạnh.
Hơn một tháng học trong trường, cậu đã nảy sinh lòng cảm mến với Cho Youngwoo. Khi chiến đấu trong rừng, dù cực kỳ căm ghét các pháp sư trừ tà, nhưng vào khoảnh khắc quyết định cuối cùng, cậu đã không bắn tên về phía Yoon Taehee.
Chính vì vậy, Yoon Taehee không thể tin tưởng Jaegyeom.
Nếu ví von theo bàn cờ, Jaegyeom là một quân cờ đầy uy lực, đủ sức làm rung chuyển cả ván đấu. Không những thế, cậu còn đang khiến cả chính Yoon Taehee dao động. Điều đó không ngừng khiến anh bất an.
Nhưng dù vậy… anh vẫn lưỡng lự.
Có lẽ, tiết lộ một chút về Bích Tà Đoàn với Jaegyeom sẽ tốt hơn. Như vậy, ít nhất anh có thể kiểm soát cậu, ngăn chặn những hành động khó lường sau này.
Trong lúc Yoon Taehee còn đang trầm tư, Jaegyeom hạ giọng, tiếp tục nói.
“Lúc đó, trên tờ áp phích có viết rằng Bangsangsi sẽ trở lại, đúng không? Nếu điều đó là thật thì sao? Nếu hắn ta quay lại Sở Narye, tuyên bố rằng nơi này vốn dĩ là của mình thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Vài ngày trước, trước khi Lim Hyomoon hỏi cậu nghĩ gì về Bích Tà Đoàn, Jaegyeom vốn không quá bận tâm đến vấn đề này.
Tất nhiên, khi đọc tờ áp phích, cậu đã từng thoáng nghĩ, ‘Nếu Bangsangsi thực sự trở lại, thì mọi chuyện sẽ đi về đâu?’
Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức xua đi ý nghĩ ấy. Cậu lo sợ rằng Seok Juryeon sẽ phát giác thân phận mình, hoặc bị truy hỏi vì sao lại biết đến Bangsangsi.
Hôm đó, Seok Juryeon đã ra lệnh phá hủy toàn bộ tờ áp phích và nghiêm cấm nhắc đến chuyện này.
Thế nhưng, không hiểu vì sao mà giữa đám pháp sư trừ tà lại râm ran tin đồn, ‘Chủ nhân thực sự của Sở Narye, Bangsangsi, đã trở lại.’
Những pháp sư trừ tà hoang mang vì không biết đám linh hồn kia lại đang âm mưu điều gì. Nhưng cuối cùng, hầu hết bọn họ đều tin vào giả thuyết rằng ‘Đoàn chủ của Bích Tà Đoàn đã mạo danh Bangsangsi để gây hỗn loạn.’
Mà Jaegyeom thì… vốn chẳng hứng thú gì với chuyện đó.
Từ trước đến nay, Sở Narye luôn săn đuổi ma quỷ như chuột cống. Nếu nhìn từ góc độ của những linh hồn, bọn họ hẳn phải ghét cay ghét đắng Sở Narye. Nếu có thù hằn, có oán hận, thì cũng là điều dễ hiểu.
Dù lũ quỷ kia có tấn công hay xung đột với Sở Narye, thì đó cũng chẳng phải chuyện của cậu. Bên nào thắng, bên nào thua, liên quan gì đến mình chứ?
Thế nhưng, khi nghĩ kỹ lại, trong lòng Jaegyeom vẫn cứ vướng mắc không yên.
Nếu lời đồn về việc Bangsangsi quay lại là thật, thì chiếc mặt nạ vốn thuộc về hắn, thứ hiện đang nằm trong tay Ủy viên Sở Narye, rốt cuộc sẽ ra sao?
“Cái mặt nạ mà Ủy viên Sở Narye đang giữ ấy… vốn dĩ từng là của Bangsangsi, đúng không? Vậy nếu trước khi chúng ta kịp ra tay, hắn đã nhanh chân chiếm lại nó thì sao? Khi đó, kế hoạch của chúng ta chẳng phải sẽ gặp rắc rối à?”
Đôi tay Yoon Taehee, vốn đang cầm thìa, bỗng khựng lại.
Anh ngẩn người, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn chằm chằm vào Jaegyeom.
Thấy đối phương mãi không phản ứng, Jaegyeom nhíu mày, nhắc lại.
“Này. Sao không trả lời?”
“Chắc… không có chuyện đó đâu. Có lẽ vậy.”
Câu trả lời mãi sau mới được thốt ra.