Vài ngày yên bình lặng lẽ trôi qua.
Hôm nay, lệnh xuất phát được ban ra ngay giữa ban ngày. Mục tiêu là một ngọn núi hẻo lánh thuộc tỉnh Chungcheongbuk-do, cách Seoul khoảng hai giờ đi xe. Trên sườn núi có một hang động nhỏ hẹp, nơi có người báo cáo đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vọng ra từ bên trong.
Theo nguyên tắc, Ban Ám hành phải tiến hành điều tra hiện trường trước, sau đó mới bàn giao lại cho Ban Trục dịch để triển khai nhiệm vụ. Tuy nhiên, gần đây Ban Ám hành đang dồn toàn bộ nhân lực vào việc thu thập thông tin về Bích Tà Đoàn, dẫn đến tình trạng thiếu người.
Vì vậy, tổng bộ quyết định bỏ qua bước điều tra sơ bộ và cử thẳng một thành viên Ban Trục dịch đến hiện trường. Không có sự chuẩn bị trước của Ban Ám hành, khả năng phát sinh tình huống bất ngờ là rất cao. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Người được cử đi là một thành viên có đủ khả năng xử lý mọi chuyện một cách gọn gàng, kể cả trong tình huống xấu nhất. Hơn nữa… người đó còn mang theo một ‘kẻ dự bị’.
“Haa… ha aa.”
Nhân viên Ban Trục dịch tự lái xe đến hiện trường, còn ‘kẻ dự bị’ thì ngồi ghế phụ, liên tục ngáp dài. Chiếc xe lướt êm trên con đường quốc lộ vắng vẻ. Người ngồi ghế phụ, Jaegyeom, lơ đễnh nhìn phong cảnh trôi qua ngoài cửa kính bằng đôi mắt lờ đờ, rồi lại ngáp thêm lần nữa.
Thấy Jaegyeom ngáp đến mức suýt trật cả quai hàm, Yoon Taehee đang cầm lái, bèn liếc nhìn, hỏi.
“Cậu buồn ngủ lắm à?”
“Ừ.”
Dạo gần đây, Jaegyeom vẫn đang làm tốt vai trò ‘kẻ dự bị’, theo chân các tiền bối trong đội để học việc.
“Hôm qua mấy giờ ngủ?”
“Định ngủ sớm… nhưng tối qua, Mesani đột nhiên thèm khoai lang. Thế là hai đứa kéo nhau ra sân nhóm lửa nướng khoai. Kết quả là hơn hai giờ sáng mới ngủ được.”
‘Đại nhân ơi, em muốn ăn khoai lang.’
Mesani đã nói câu đó vào lúc nửa đêm. Giờ đó thì ai mà chẳng thèm ăn vặt, thế nên Jaegyeom cũng thấy hợp lý. Ban đầu, cậu định luộc khoai lang cho nhanh, nhưng khi vừa đặt nồi nước lên bếp, Jeongju lại xen vào.
“Cậu đúng là chả biết gì cả. Khoai lang ngon nhất là phải nướng!”
Thế là, cả ba người quyết định ‘chơi lớn’ một phen.
Họ nhóm một đống lửa nhỏ ở góc sân và bắt đầu nướng không chỉ khoai lang mà cả khoai tây, bắp… Mất nguyên hai tiếng để hoàn thành ‘buổi cắm trại mini’ tại nhà. Kết quả là đến tận hai giờ sáng mới chịu đi ngủ.
“Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”
Yoon Taehee nhìn người ngồi co ro ở ghế phụ, dịu dàng nói.
Jaegyeom nghe theo ngay lập tức. Không chút do dự, cậu ung dung ngủ ngon lành ngay bên cạnh vị cấp trên cao nhất trong đội trong khi người kia vẫn đang lái xe.
***
Khi tỉnh dậy, xe đã đến nơi.
Lúc này đã hơn ba giờ chiều.
Ở vùng núi, mặt trời lặn sớm. Tốt nhất là nhanh chóng giải quyết xong vụ việc rồi quay về trước khi trời tối.
Yoon Taehee mở cốp xe, lấy ra các dụng cụ cần thiết. Vì trong hang tối, anh mang theo hai chiếc đèn pin, một chiếc quạt phong ấn dùng để giam giữ quỷ, và một cây gậy dài có dây đeo vai.
“Cây gậy này là gì thế?”
Jaegyeom hỏi, giọng đầy thờ ơ.
Yoon Taehee không trả lời. Chỉ mỉm cười, rồi nắm chặt cây gậy bằng cả hai tay, giữ ngang vai.
Giọng anh trầm thấp, chậm rãi đọc một câu chú:
“Ẩn Khí. Cơ Diệu. Triệt Thiên Địa.”
Lách cách.
Một âm thanh khẽ vang lên.
Vỏ gậy mở ra.
Bên trong, một lưỡi kiếm sắc bén giấu kín bấy lâu cuối cùng cũng lộ diện.
Jaegyeom tròn mắt nhìn.
Ẩn Khí – một vũ khí được ngụy trang dưới hình dạng bình thường.
Cậu chớp mắt nhìn cây gậy, rồi chìa tay ra, tỏ ý muốn mượn thử. Khi rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Ồ… Đây là kiếm Xương bồ à?”
“Ừ, đúng rồi.”
Đã rất lâu rồi mới lại cầm kiếm trên tay. Nghĩ kỹ thì, đây cũng là lần đầu tiên thấy Yoon Taehee sử dụng vũ khí. Vào nghi lễ nhập môn, anh ta chỉ dùng quỷ khí để chế ngự vong hồn. Theo lời Kang Yibin kể lại, Yoon Taehee vốn không thích mang theo vũ khí vì thấy phiền phức, nên thường dùng quạt thay thế…
“Nhưng chẳng phải anh ít khi dùng vũ khí sao?”
“Lần này không có điều tra trước, nên phải chuẩn bị phòng hờ.”
Hầu hết các vụ báo cáo về âm thanh kỳ lạ đều có nguyên nhân từ quỷ. Nếu ban Ám hành đã điều tra trước, họ sẽ biết đó là loại quỷ gì, và Yoon Taehee có thể chỉ cần mang theo quạt phong ấn. Nhưng lần này, không ai biết sẽ đối mặt với thứ gì, nên anh quyết định mang theo kiếm, để đảm bảo an toàn.
Jaegyeom xoay kiếm trong tay, cẩn thận quan sát lưỡi kiếm một hồi rồi liếc nhìn Yoon Taehee.
“Thế… anh biết dùng kiếm chứ?”
Cậu nhướn mày hỏi, giọng điệu thản nhiên đến mức gần như trêu chọc, kiểu chỉ có những kẻ cực kỳ tự tin vào thực lực của bản thân mới có thể nói ra.
Yoon Taehee khẽ bật cười. Một lúm đồng tiền thoáng hiện trên má.
“Cũng… tạm?”
Hừm…
Jaegyeom nhếch nhẹ khóe môi. Mà thôi, giỏi hay không thì cứ chờ xem là biết ngay.
Hai người cùng đeo bộ đàm, đeo mặt nạ, rồi bắt đầu men theo triền núi tiến lên.
Không mất nhiều thời gian để tìm thấy hang động.
Xung quanh lối vào, cây cối mọc um tùm, rậm rạp đến mức nếu không có tọa độ chính xác, họ có lẽ đã đi lướt qua mà không hề hay biết.
Cửa hang khá rộng, bề mặt có vẻ bằng phẳng, trông giống như một đường hầm bỏ hoang.
“Chẳng nghe thấy gì cả.”
“Có lẽ vì vẫn còn ban ngày?”
Hai người đứng song song trước lối vào. Yoon Taehee bật đèn pin, rọi sâu vào trong. Theo báo cáo, nơi này phát ra những âm thanh kỳ lạ, nhưng nhìn từ bên ngoài thì không có gì bất thường.
“Thôi cứ vào xem thử đã.”
Yoon Taehee chỉnh lại mặt nạ, còn Jaegyeom thì lùi về sau một chút, cầm đèn pin rọi đường cho người đi trước.
Càng đi vào sâu, không khí càng trở nên ẩm thấp và lạnh lẽo.
Con đường trong hang gồ ghề, đầy những tảng đá nhấp nhô. Từ trần hang, nước nhỏ từng giọt xuống, khiến mặt đất trơn ướt. Càng tiến vào, địa hình càng trở nên khó khăn hơn, đá sỏi lởm chởm cản trở lối đi.
Bất chợt, Yoon Taehee vấp phải một mỏm đá nhỏ, loạng choạng chống tay vào vách hang để giữ thăng bằng.
Ngay lập tức, Jaegyeom vươn tay giữ lấy cánh tay anh, kéo lại.
“Coi chừng ngã. Đi đứng cẩn thận.”
Đôi mắt Jaegyeom, ẩn sau lớp mặt nạ, nhìn thẳng vào Yoon Taehee.
Yoon Taehee khựng lại trong giây lát, ánh mắt lặng lẽ dán vào Jaegyeom.
Bàn tay cậu vẫn giữ chặt, giữ anh vững vàng.
Jaegyeom khẽ hất cằm.
“Này. Để tôi đi trước.”
“……”
“Đường khó đi, với lại không biết có thứ gì nhảy ra không. Anh đi sau cho an toàn.”
Cậu nói với giọng điệu như thể đây là chuyện hiển nhiên.
Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Yoon Taehee như chùng xuống một nhịp.
Không công bằng chút nào.
Chưa từng có tiền lệ nào trong lịch sử Sở Narye mà một tập sự lại bảo đàn anh của mình lùi về phía sau.
Kẻ ngốc lặng lẽ nhìn chăm chăm vào chiếc mặt nạ trước mặt.
Rồi khẽ lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ là lời tự nhủ.
“Đừng làm vậy nữa. Mỗi lần cậu thế này, tim tôi cứ như sắp nổ tung vậy.”
“Gì?”
Jaegyeom hỏi, nhưng Yoon Taehee không đáp, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước đi.
***
Không biết đã đi được bao lâu, Jaegyeom và Yoon Taehee đồng loạt dừng chân, liếc nhìn nhau.
Trước mặt họ, con đường bất ngờ tách thành hai nhánh.
Cho đến lúc này, họ vẫn chưa thấy bất cứ dấu vết khả nghi nào. Nếu muốn tiếp tục tiến sâu hơn, họ buộc phải tách ra. Một lối đi hẹp, lối còn lại rộng rãi hơn đôi chút. May mắn là họ đã chuẩn bị sẵn bộ đàm và mang theo đèn pin riêng, đề phòng tình huống này.
“Đường chia làm hai. Giờ sao đây? Mỗi người một hướng?”
Jaegyeom vừa soi đèn pin vào hai lối đi vừa hỏi.
“Ừ, có vẻ vậy.”
Cả hai kiểm tra lại bộ đàm lần cuối để đảm bảo tín hiệu thông suốt.
Jaegyeom không mang theo vũ khí riêng, nên thay vào đó, cậu quyết định mang theo chiếc quạt phong ấn – thứ có thể dùng để giam giữ linh hồn.
“Có gì bất thường hoặc gặp chuyện gì, báo ngay nhé.”
Dặn dò xong, Yoon Taehee chỉnh lại mặt nạ, rồi cất bước tiến về phía con đường hẹp hơn.
Lối đi này vốn đã nhỏ ngay từ đầu, càng đi vào sâu, khoảng trống càng thu hẹp, đến mức chỉ đủ cho một người lách qua.
Rồi đột nhiên, một ngã rẽ xuất hiện.
“Hả…?”
Đôi mắt Yoon Taehee bất giác mở lớn.
Ngay khi vừa rẽ qua góc khuất, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt anh, tựa như một đại sảnh ngầm.
Chính giữa khu vực này là một hồ nước khổng lồ. Gọi là vũng nước thì không chính xác vì quy mô của nó gần như một hồ chứa.
Yoon Taehee lia đèn pin xung quanh, quan sát kỹ hơn.
Trần hang cao vút, những nhũ đá lớn nhỏ rủ xuống tua tủa. Ở một góc, có những khe nứt nhỏ trông giống như vết nứt băng, nơi ánh sáng lờ mờ lọt qua.
Có lẽ vì thế mà dù đây là nơi sâu nhất trong hang, nó không hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Không còn lối nào khác để đi tiếp.
Yoon Taehee chậm rãi tiến lại gần mép nước.
Nước này từ đâu chảy vào nhỉ? Có lẽ từ những cơn mưa trước đó. Nhưng nếu vậy, tại sao nước lại trong đến thế?
Anh cúi xuống, nhìn xuống mặt hồ sâu thẳm. Độ sâu đủ để đáy không thể nhìn thấy.
Ngoài hồ nước này, không có gì đặc biệt. Có vẻ con đường này chỉ dẫn đến đây là hết.
Yoon Taehee quỳ xuống, tháo mặt nạ, thả tay vào làn nước lạnh buốt.
Một cảm giác dính dấp khó chịu vẫn vương trên tay từ lúc anh vô tình chống vào vách hang khi trượt chân ban nãy.
Nước sạch trong vắt, nhưng lạnh đến thấu xương.
Sau khi rửa sạch tay, Yoon Taehee vẩy bớt nước, nhặt lại mặt nạ và quay người để trở ra.
Anh đưa tay lên bộ đàm để báo cho Jaegyeom rằng hướng này không có gì…
Nhưng ngay lúc đó.
Một giọng nói rất khẽ vang lên từ phía sau.
“Seon… Oh… à….”
Ngón tay Yoon Taehee khựng lại giữa không trung.
“…….”
Bàn tay đang cầm mặt nạ khẽ run lên theo phản xạ.
Lại một lần nữa, giọng nói yếu ớt ấy thì thầm.
“Seon… Oh… à….”
Không.
Không thể nào.
Chuyện đó… không thể xảy ra được.
Không thể nào…!
“…….”
Yoon Taehee đã đông cứng vì sợ hãi, chậm rãi quay đầu lại, cử động cứng nhắc như một cỗ máy rỉ sét.
Chính giữa mặt hồ tối tăm, một cái đầu dần dần nhô lên khỏi mặt nước.
Bàn tay Yoon Taehee run bần bật. Chiếc mặt nạ trượt khỏi tay, rơi xuống đất với một tiếng bụp khô khốc.
“Seon… Oh… à….”
Ngay lập tức, đôi chân anh mất hết sức lực. Yoon Taehee quỵ xuống.
“Không… không thể nào…”
Anh lẩm bẩm, đưa tay lên trán. Những ngón tay run rẩy siết chặt lấy mái tóc, như thể muốn kéo mình trở về thực tại.
Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua đầu.
Không thể nào… Không thể là thật…
Bình tĩnh lại… Nghĩ đi… Phải suy nghĩ thật kỹ…
Người đó đã rời đi từ lâu… Mình đã tận mắt chứng kiến…
Cuốn sách mình ôm trong tay lúc đó chính là bằng chứng… Cuốn sách đó vẫn còn trong thư phòng… Mấy hôm trước mình còn mở ra xem…
“Seon… Oh… à….”
“…….”
“Tôi… nhớ… cậu….”
“…….”
Cuối cùng, Seonoh đưa đôi tay tái nhợt ôm lấy mặt.
“Tại sao cậu lại ở đây…? Tại sao lại ở đây…?”
Giọng anh run lên, đôi mắt tràn đầy hoang mang.
Seonoh lảo đảo đứng dậy, từng bước lao vào làn nước.
Mình đã tìm cậu bao lâu rồi…
Mình nhớ cậu đến mức nào chứ…
Mỗi bước chân tạo ra những tiếng nước xé toạc mặt hồ tĩnh lặng.
Khi hai người đối mặt, đột nhiên, Thủy Sát Quỷ lặng lẽ lặn xuống, biến mất khỏi tầm mắt.
Ngay lúc đó…
Mặt đất dưới chân Seonoh bất ngờ sụp xuống.
Anh có cảm giác như đang rơi tự do vào vực thẳm.
Nước lạnh buốt lập tức nuốt chửng lấy cơ thể.
Seonoh hoảng hốt nhìn quanh.
Từ đáy hồ, những sợi dây leo đen sì trồi lên như sinh vật sống, quấn chặt lấy chân anh, rồi kéo mạnh xuống sâu hơn.
Dòng nước tối tăm xoáy cuộn dữ dội xung quanh.
Seonoh nhíu mày, đưa tay tóm lấy những dây leo đang siết chặt quanh cổ chân.
Anh truyền quỷ khí vào tay, cố vặn đứt chúng. Nhưng những dây leo này quá dày, bền chắc đến mức không thể xé rách được.
Cắt đứt nó thì hơn…
Anh đưa tay ra sau, rút thanh kiếm Xương bồ.
Ngay khoảnh khắc ấy…
“Seon… Oh… à….”
Thủy Sát Quỷ vốn đã biến mất trước đó, giờ lại xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Nó mỉm cười.
Một nụ cười rạng rỡ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giống như… một người bạn thân lâu ngày gặp lại.
Nó lướt quanh Seonoh, uyển chuyển như một chú cá, tựa hồ đang khiêu vũ giữa làn nước.
Ngón tay Seonoh, vốn đang siết chặt chuôi kiếm, dần dần lỏng ra.
Thanh kiếm trong tay anh trượt xuống…
Chìm sâu vào trong bóng tối.
Seonoh dang tay.
Ôm chầm lấy Thủy Sát Quỷ.
Mình cũng nhớ cậu…
Mình nhớ cậu rất nhiều…
Anh siết chặt vòng tay, như thể chỉ cần buông ra, người trước mặt sẽ lại tan biến một lần nữa.
Chậm rãi, Seonoh nhắm mắt.
Mặc cho bản thân chìm dần xuống đáy hồ sâu thẳm.
Nơi ấy tối tăm và lạnh lẽo.
Nhưng lại bình yên đến lạ thường.