Hỏa Hồn - Chương 145

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 145 

Dưới lòng đất tối tăm, nơi Jaegyeom chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến, cuộc thám hiểm vẫn tiếp tục.

“Rốt cuộc thì ở đây có cái mẹ gì chứ?”

Sau một hồi đi bộ đến mệt lử, cậu bực bội lầm bầm.

“Cái hang gì mà đến cả một con dơi hay một con rắn cũng chẳng thấy?”

Vậy có nên tiếp tục tiến sâu hơn không? Jaegyeom cảm giác như mình đã đi khá xa, vậy mà từ nãy đến giờ, vẫn chẳng có gì đáng chú ý. Đến mức cậu bắt đầu hoài nghi liệu có phải ai đó đã nghe nhầm tiếng thú rừng rồi vội vã báo cáo sai hay không.

Bộ đàm bên phía Yoon Taehee vẫn im lặng. Có vẻ như anh ta cũng chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Jaegyeom quyết định tạm nghỉ, ngồi lên một tảng đá nhô ra để lấy lại hơi.

“Khẹc.”

Một âm thanh kỳ lạ vang lên đâu đó trong bóng tối.

Jaegyeom giật mình, lập tức đảo mắt quan sát xung quanh.

“Gì vậy?”

Cậu lia đèn pin khắp nơi nhưng chẳng thấy gì khả nghi. Nghĩ rằng có lẽ mình nghe nhầm, Jaegyeom nhún vai, định ngồi xuống lại.

“Khẹc.”

Lại nữa.

Lần này, cậu cẩn thận quan sát kỹ hơn. Đôi mắt nhanh chóng tìm ra nguồn phát ra âm thanh, một thứ gì đó đang lật úp giữa khe đá.

Jaegyeom tháo mặt nạ xuống, cúi sát hơn, soi đèn pin vào.

Một con ba ba? Không, có vẻ nhỏ hơn một chút…

“…Ba ba?”

Quan sát kỹ hơn, cậu nhận ra đó là một con ba ba hiếm có. Cậu nhìn chằm chằm vào nó.

Nhưng khoan… Ba ba có bao giờ phát ra tiếng “khẹc” không nhỉ?

Dù sao cũng đã lâu lắm rồi Jaegyeom mới thấy một con ba ba. Chúng sống ở vùng nước ngọt, thoạt nhìn khá giống rùa nên không dễ phân biệt. Ngày xưa, ba ba từng được xem là linh vật quý giá, thậm chí còn được dùng làm ngọc tỷ trong hoàng thất. Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trong một hang động thế này?

Cậu siết chặt chiếc quạt phong ấn trong tay, rồi khẽ chạm vào mai ba ba.

Cứng.

Cảm giác chẳng khác gì đá.

Jaegyeom thử lấy chân đẩy nhẹ một cái.

Vẫn cứng đơ, không có chút phản ứng nào.

“Gì đây, chết rồi à?”

Ngay lúc đó…

Như để đáp lại câu hỏi của Jaegyeom.

“Khẹc.”

Con ba ba lại cất tiếng.

Nó còn hơi há miệng, như thể đang trả lời.

Jaegyeom ngồi xổm xuống, quan sát nó kỹ hơn.

Rõ ràng nó vừa phát ra âm thanh.

“Này, vừa nãy là mày kêu à?”

“Khẹc.”

“Sao lại bị lật ngửa thế này?”

“Khẹc.”

“Mày còn sống hay đã chết đấy?”

“Khẹc.”

Bất kể Jaegyeom có hỏi gì, câu trả lời duy nhất cậu nhận được vẫn chỉ là tiếng ‘Khẹc’ lặp đi lặp lại, đều đặn như một cái máy được lập trình sẵn.

Nhìn con ba ba nằm bất động mà vẫn phát ra âm thanh không đổi, Jaegyeom càng lúc càng thấy khó hiểu.

Cuối cùng, cậu bất giác lẩm bẩm theo.

“Khẹc.”

Ngay lúc đó…

Con ba ba, vốn dĩ nãy giờ vẫn lật ngửa bất động, bỗng dưng lắc lư dữ dội như một cái bập bênh.

“Hơ ức! Cứu ta với!”

Nó hét lên.

“Cái quái… Cái gì đây?!”

Jaegyeom giật bắn mình, suýt thì nhảy dựng lên.

Con ba ba… đang nói tiếng người.

“Làm ơn! Ta cầu xin ngài! Mau lật ta lại đi!”

Nó kêu gào thảm thiết đến mức Jaegyeom vội vàng cúi xuống, lật nó lại.

Sau khi trấn tĩnh, cậu quan sát kỹ hơn con ba ba. Một con vật biết nói tiếng người… chẳng lẽ là linh thú?

“Này, rốt cuộc mày là cái giống gì thế? Ổn chứ?”

Cậu hỏi.

Ngay lập tức, con ba ba bật khóc.

“Chủ nhân!! Chủ nhân đã cứu tôi rồi!!”

“Gì cơ? Cái quái gì thế? Tao là chủ nhân của mày từ khi nào?”

Jaegyeom ngơ ngác.

“Ta là Yoo Namsaeng, đến từ làng Deoksatgol! Ta đã nhận lệnh của Sơn thần trấn giữ hang động này suốt hàng trăm năm qua! Nhưng từ rất lâu rồi, có một tên đạo sĩ vớ vẩn nào đó mò tới!”

Con ba ba bắt đầu kể lể.

“Lúc đó ta thấy cô đơn quá nên vui mừng bắt chuyện với hắn, ai ngờ cái tên trời đánh ấy lại chửi ta ‘Ồn ào quá!’ rồi nguyền rủa ta! Kể từ ngày đó, ta chỉ có thể kêu được đúng một tiếng ‘Khẹc’ mà thôi…”

Vừa kể, con ba ba vừa đập chân, nước mắt lưng tròng.

“Cũng từng có vài người vào đây, nhưng chưa ai nhận ra ta cả! Chỉ có chủ nhân đã cứu ta khỏi lời nguyền này! Vậy nên ta nguyện trung thành với ngài! Chủ nhân ban đầu của ta là Sơn thần, nhưng người đã rời đi từ lâu rồi! Vì vậy, ta có thể chọn chủ nhân mới!”

Dứt lời, con ba ba lập tức bò lên chân Jaegyeom.

“Chủ nhân! Chắc chắn ngài là người phi phàm!”

Nó vừa nói vừa dụi mặt vào mu bàn chân cậu.

“Mẹ nó, ai cho phép mày gọi tao là chủ nhân hả?!”

Jaegyeom nhăn mặt, lập tức phủi con ba ba xuống khỏi giày.

“Ối da!”

Con ba ba bị hất văng, lăn mấy vòng rồi lại nằm ngửa ra. Nó vùng vẫy đầy tuyệt vọng.

“Xin hãy mang ta theo với! Ta không muốn ở đây nữa! Đừng bỏ ta lại!”

Nhìn cảnh đó, Jaegyeom bỗng… hiểu ra lý do tại sao tên đạo sĩ năm xưa lại nguyền rủa nó rồi bỏ đi.

“Mẹ nó, ồn ào chết đi được! Im ngay!”

Trước đây, cũng từng có nhiều kẻ nhận ra Jaegyeom rồi đòi đi theo cậu. Nhưng cậu chẳng muốn nhận thêm bất kỳ ai nữa. Một con hồ ly và một củ nhân sâm ngàn năm đã đủ phiền phức rồi.

“Chủ nhân! Ta sẽ hầu hạ ngài thật tốt!”

Con ba ba vẫn khóc lóc van xin.

Jaegyeom chỉ thờ ơ móc tai, chẳng buồn bận tâm.

Vậy là, thứ đã phát ra tiếng động trong hang này không phải quỷ, mà chỉ là một con ba ba thích lảm nhảm.

Thôi thì dù sao cũng đã tìm ra nguồn gốc của tiếng động, cậu cầm bộ đàm lên báo cáo.

“Này, ở đây có một con Khẹc… à không, một con ba ba này.”

[…]

Thế nhưng, dù chờ đợi bao lâu đi nữa, bộ đàm vẫn im lặng. Không có bất kỳ hồi đáp nào.

Chuyện gì thế này? Không lẽ bộ đàm bị hỏng? Khi nãy vẫn còn hoạt động bình thường cơ mà.

Jaegyeom chạm nhẹ vào thiết bị, thử gọi Yoon Taehee thêm vài lần, nhưng vẫn chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

***

Cuối cùng, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Khi Seonoh mở mắt ra lần nữa, anh đã quay trở lại căn phòng nơi đặt bức họa thần linh.

“……”

Có vẻ như anh đã chợp mắt một lát.

Vừa tỉnh dậy, Seonoh giật mình bật dậy khỏi chỗ nằm.

Khung cảnh trong phòng vẫn y hệt như trước.

Anh vội vã chạy ra ngoài sân.

Ánh mặt trời chói chang trải dài khắp nơi.

Bầu trời xanh thẳm, vài con mèo hoang quấn quýt chơi đùa với nhau.

Một góc sân vẫn chất đầy đống rác như mọi khi, còn lũ tạp quỷ thì túm tụm lại một chỗ, thích thú xem chim sẻ nhảy nhót.

“Hả…?”

Mọi thứ chẳng hề thay đổi.

Seonoh quay đầu nhìn quanh, rồi chậm rãi cúi xuống, quan sát bàn tay mình.

Một bàn tay nhỏ bé, lấm lem bụi bẩn giống hệt như mọi ngày.

“Ta đã bảo đừng có chạy ra sân nữa cơ mà!”

Từ trong nhà, giọng trách mắng nghiêm khắc vang lên.

“Cháu nhà ai mà chẳng chịu nghe lời ông hả! Còn ai vào đây nữa, hừm! Chính là nhóc Seonoh của ta chứ ai!”

Nước mắt Seonoh lặng lẽ lăn dài trên má.

“……”

Anh không sao ngăn được dòng lệ.

Đứng giữa sân, Seonoh giơ mu bàn tay lên quệt nước mắt, rồi chạy nhanh vào nhà.

Ngay khi cánh cửa phòng chính mở ra, hình bóng quen thuộc hiện lên trước mắt…

Ông lão Yoon, cơ thể chằng chịt vết sẹo, đang ngồi trước bàn cờ tướng.

Một tay ông cầm sách, tay còn lại tự mình đi từng nước cờ.

Bên cạnh, con quỷ hộ vệ đang nghịch ngợm, di chuyển các quân cờ lung tung.

“Ông ơi.”

Seonoh đứng yên tại chỗ, nấc nghẹn.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“Ôi chao, Seonoh! Sao lại khóc thế này?”

Ông lão Yoon vẫy tay gọi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Sao lại khóc hả con? Nói ông nghe nào. Ai bắt nạt cháu của ta đấy?”

Ông kéo Seonoh ngồi lên đùi, nhẹ nhàng hỏi han.

“Con… con vừa mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.”

Một giấc mơ rất đáng sợ…

Seonoh vừa khóc vừa kể.

Ông lão Yoon lặng lẽ vỗ về, bàn tay nhăn nheo chậm rãi xoa lưng cậu.

Con quỷ hộ vệ ngồi bên cạnh cũng đưa tay ra, khẽ xoa đầu Seonoh.

“Muốn ông dỗ cho nín khóc không nào? Để ông tặng con một món quà nhé.”

Nói rồi, ông đỡ Seonoh đứng dậy, đi lấy hộp kẹo.

Ông lão Yoon mở nắp hộp, lấy ra một viên kẹo rồi chìa ra.

Seonoh vẫn còn sụt sịt, nhưng ngoan ngoãn há miệng.

Vị ngọt dịu dàng tan dần trên đầu lưỡi.

Thấy vậy, con quỷ hộ vệ cũng bắt chước, há miệng chờ đợi.

“Nào, cùng ông đánh một ván cờ tướng nhé. Cho những ác mộng đi hết.”

Ông lão Yoon bật cười hiền từ, đồng thời đặt một viên kẹo vào miệng con quỷ hộ vệ.

“Dạ…”

Seonoh dụi mắt, rồi chậm rãi ngồi xuống trước bàn cờ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo