Hỏa Hồn - Chương 178

Yoon Taehee ghé qua căn hộ của mình để chuẩn bị cho ngày làm việc.

Việc đầu tiên anh làm khi bước vào nhà là cắm sạc chiếc điện thoại đã cạn pin. Suốt ngày hôm qua, anh bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến bất kỳ cuộc liên lạc nào từ bên ngoài. Khi vừa kiểm tra điện thoại, hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện lên trên màn hình. Trong số đó, hai cái tên nổi bật với tần suất xuất hiện nhiều nhất là Kang Yibin và Seok Juryeon.

Anh lặng lẽ xem qua danh sách cuộc gọi, đôi mắt không chút cảm xúc, thì bất ngờ điện thoại reo vang. Người gọi là Kang Yibin. Yoon Taehee đưa máy lên tai.

“Alo, Quản lý Kang.”

[…Chủ, chủ nhiệm?]

Kang Yibin gọi điện mà chẳng ôm nhiều hy vọng, hít một hơi sâu. Có lẽ vì không liên lạc được với anh suốt cả ngày, cô không ngờ Yoon Taehee sẽ thực sự bắt máy.

[Chủ nhiệm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?]

Kang Yibin vội vàng hỏi, giọng điệu tràn đầy lo lắng.

“À, tôi không sao. Như cô thấy đấy, tôi vẫn bình an vô sự và đang nói chuyện điện thoại đây.”

[May quá, may quá…]

Giọng nói của cô lặp lại một câu duy nhất, khẽ run rẩy vì xúc động.

“Cô lo lắng cho tôi à? Hôm qua tôi bận rộn cả ngày nên quên mất việc liên lạc. Tôi thật sự ổn, cô cứ yên tâm.”

Anh ngắn gọn giải thích cho Kang Yibin những gì đã xảy ra. Anh kể rằng mình đã sử dụng Pin ẩn luân để thoát khỏi hiện trường, tình hình đã được giải quyết, và Jaegyeom cũng an toàn – một câu chuyện được anh chọn lọc và sắp xếp khéo léo.

[Chủ nhiệm, tôi xin lỗi… tất cả là tại tôi…]

“Sao lại là tại Quản lý Kang chứ?”

Yoon Taehee khẽ cười nói.

[Hức, nhưng vốn dĩ là tôi…]

“Chuyện chi tiết thì gặp nhau rồi nói. Tôi sắp đến tổng bộ rồi.”

[Chủ nhiệm…]

“Vậy thì gặp nhau ở văn phòng nhé.”

***

Gần trưa, Yoon Taehee bước vào tổng bộ với khuôn mặt đầy vết bầm, sải bước dài trên hành lang. Trước khi đến văn phòng Đội 1, anh có một nơi cần ghé qua.

Đứng trước cửa phòng Trưởng ban Trục dịch, Yoon Taehee gõ nhẹ rồi lập tức mở cửa bước vào.

“Ơ, chị ở đây rồi ạ. Tôi cứ tưởng chị vẫn chưa đến làm.”

Yoon Taehee nói bằng giọng điệu bình thản rồi tiến vào trong. Seok Juryeon, đang ngồi sau bàn làm việc, ngẩng lên nhìn anh rồi khựng lại. Dù mới sáng sớm, bàn làm việc của bà đã ngập trong đống hồ sơ. 

Sắc mặt Seok Juryeon trông tệ hơn hẳn so với chỉ một ngày trước.

“Chị đã ăn gì chưa ạ?”

Yoon Taehee thản nhiên hỏi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Seok Juryeon im lặng nhìn anh một lúc, rồi cụp mắt xuống đống giấy tờ, đáp ngắn gọn.

“Ừ.”

Như mọi khi, Yoon Taehee không hề xin phép mà vẫn bước thẳng vào phòng trưởng ban. Anh đi đến chiếc ghế sofa da, ngồi phịch xuống. Nhưng điều đáng chú ý là anh chọn đúng vị trí thường ngày của Seok Juryeon – một chỗ ngồi uy quyền, quay lưng lại bàn làm việc.

Ngồi vắt chéo chân, Yoon Taehee với tay lấy tờ báo trên bàn tiếp khách, mở ra đọc, tự nhiên như thể đây là văn phòng của chính mình.

“…”

Seok Juryeon không nói gì, Yoon Taehee cũng im lặng. Ngoài tiếng sột soạt của tờ báo được lật giở, căn phòng chìm trong một sự tĩnh lặng nặng nề.

Đang lật báo, Yoon Taehee bất ngờ lên tiếng.

“Chị không có gì muốn nói với tôi sao?”

Trước câu hỏi mang tính bóng gió, tay Seok Juryeon, đang ký vội lên giấy tờ, khựng lại. Bà đặt chiếc bút máy xuống, ngẩng đầu lên, nhìn vào gáy Yoon Taehee một lúc rồi khẽ đáp.

“Trưởng ban Choi của Ban Ám hành nói sẽ chính thức xin lỗi cậu.”

“Vậy ạ?”

“Nghe nói họ đã bí mật thành lập một đội đặc nhiệm để thực hiện nhiệm vụ, nhưng một pháp sư trừ tà trong đội lại cấu kết với Kim Yegwoon vì lợi ích cá nhân. Trong quá trình đó, hắn đã tuồn bình xịt do Phòng Điều chế phát triển ra ngoài. Trưởng ban Choi đích thân thừa nhận mọi trách nhiệm thuộc về Ban Ám hành.”

Yoon Taehee vừa lật báo vừa gật đầu. Anh hiểu rõ Seok Juryeon, bà không phải người thích nói dài dòng như vậy.

“Vậy thì sao ạ?”

“Nghe nói pháp sư trừ tà gây ra chuyện lần này sẽ bị khai trừ trong tuần. Đó là quyết định tự nguyện của Ban Ám hành để tránh nguy cơ lộ danh tính. Bình xịt do Phòng Điều chế sản xuất cũng sẽ được thu hồi và tiêu hủy toàn bộ.”

“Ra vậy.”

Yoon Taehee khẽ cười, ngón tay mân mê mép tờ báo. Lời giải thích tỉ mỉ từ tổng bộ chẳng khác nào một màn ‘cắt đuôi’ vụng về, nhưng anh vẫn gật đầu, vờ như không nhận ra.

“Vậy đó là tất cả những gì chị muốn nói sao?”

Anh ngửa đầu ra sau, mắt rời khỏi tờ báo. Trong tầm nhìn của anh, khuôn mặt Seok Juryeon hiện lên lộn ngược, như thể anh đang trồng cây chuối. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Seok Juryeon bất ngờ lảng tránh.

Yoon Taehee nhíu mày, cảm thấy lạ. Seok Juryeon dường như không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bà cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào giấy tờ với vẻ mặt khó đoán.

“Bị bắt trong tình huống không thể dùng quỷ khí mà vẫn bình an trở về, chị có vẻ không ngạc nhiên chút nào.”

Yoon Taehee mỉm cười nói. Anh không có ý định tiết lộ bất cứ điều gì về thuốc trường sinh hay ‘Thầy’. Anh cần tỏ ra như không biết gì, chỉ đơn giản là người vô tình vướng vào âm mưu của Ban Ám hành, gặp nguy hiểm rồi thoát ra.

“À, hay là… Yoon Taehee thì kiểu gì cũng thoát được?”

Anh nói thêm, giọng giả vờ bông đùa. Nhưng ngay cả thế, Seok Juryeon vẫn không phản ứng gì đáng kể. Bà chỉ im lặng, mắt dán chặt vào giấy tờ.

“Nếu chị tin tưởng tôi đến vậy thì tôi cũng cảm ơn. Nhưng chị không tò mò muốn biết tôi đã thoát ra như thế nào sao?”

Cuối cùng, Seok Juryeon ngẩng đầu lên, vẻ mặt cứng đờ. 

“Ừ, cậu đã thoát ra bằng cách nào?”

Câu hỏi ấy nghe như một cuộc đối thoại gượng ép. Yoon Taehee nhún vai, đáp.

“Tôi dùng Pin ẩn luân.”

“…Vậy à, ra là vậy.”

Yoon Taehee nghiêng đầu, nhìn bà chằm chằm, rồi gác tay lên lưng ghế sofa, trầm ngâm. Đột nhiên, anh lên tiếng.

“Trưởng ban, có lẽ nào chị cảm thấy có lỗi với tôi không?”

Mắt Seok Juryeon khẽ dao động trước câu hỏi bất ngờ.

“Sao vậy? Chị không cần cảm thấy có lỗi đâu, trưởng ban.”

Yoon Taehee khẽ mỉm cười nói.

“Chị còn nhớ những lời tôi đã nói vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Nghe vậy, Seok Juryeon khựng lại, ngẩng đầu lên.

‘Tôi là Yoon Taehee. Không biết tuổi, không cha mẹ. Vậy nên hãy xích tôi lại và dùng tôi như một con chó săn. Đến khi nào không cần nữa thì cứ vứt bỏ tôi cũng được.’

“Chị có thể vứt bỏ tôi bất cứ lúc nào, nếu chị cho rằng tôi không còn giá trị. Dù sao, nếu không có chị, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi.”

Anh mỉm cười, nhưng rồi nụ cười dần tắt, giọng nói trở nên lạnh lùng.

“Tôi có thể đến được đây cũng nhờ cả vào chị… Vậy nên chị đừng cảm thấy có lỗi.”

Nói xong, Yoon Taehee đứng dậy, vẻ mặt nhẹ nhõm. Seok Juryeon ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi phòng.

“…”

Còn lại một mình trong phòng Trưởng ban Trục dịch, Seok Juryeon nhắm mắt, cúi đầu. Thực ra, bà đã biết Yoon Taehee sẽ an toàn trở về từ trước. Đây là lần đầu tiên trong đời bà đi ngược lại ý muốn của Sở trưởng Sở Narye. 

Hôm qua, Seok Juryeon đã đi cứu Yoon Taehee.

***

Khi Yoon Taehee bước vào văn phòng sau khi rời phòng trưởng ban, các thành viên trong đội đứng dậy chào đón anh như thường lệ. Nhưng bầu không khí hôm nay có phần khác lạ – nặng nề và trầm lắng. Anh nhanh chóng nhận ra lý do.

“Chủ nhiệm, anh không sao chứ ạ?”

Các thành viên nhìn khuôn mặt đầy vết bầm của anh với ánh mắt lo âu. Dựa vào phản ứng của họ, có vẻ Kang Yibin đã kể gì đó về sự việc hôm qua. Yoon Taehee trao đổi vài câu với mọi người, rồi liếc sang Kang Yibin. Vẻ mặt cô trông tệ hại, quầng thâm dưới mắt sâu hoắm, yếu ớt như sắp ngã quỵ.

“Hôm nay Jaegyeom sẽ không đến. Có vẻ cậu ấy căng thẳng quá sau chuyến đi hiện trường hôm qua nên bị cảm. Tôi đã bảo cậu ấy nghỉ cả ngày.”

Vừa nói, anh vừa kín đáo ra hiệu cho Kang Yibin. 

“Quản lý Kang.”

Yoon Taehee khẽ liếc về phía phòng chủ nhiệm.

“Cô qua đây, tôi nói chuyện một lát.”

Kang Yibin đứng dậy, lặng lẽ đi theo anh vào phòng.

“Vẻ mặt cô không tốt lắm… cô ổn chứ?”

Kang Yibin im lặng gật đầu.

“Có lẽ nào cô đã nói gì với các thành viên trong đội rồi?”

Cô không đáp ngay, chỉ im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại, vẻ mặt u ám.

“Chủ nhiệm không sao thật sao?”

“Sao cơ?”

“Hôm qua anh suýt gặp chuyện lớn đấy.”

Yoon Taehee vuốt cằm, thờ ơ đáp.

“Thì… suýt nữa thôi mà, có phải thật sự xảy ra đâu. Với lại, trưởng ban cũng đã nói rồi, chuyện lần này là do một pháp sư trừ tà của Ban Ám hành tự ý…”

Kang Yibin cau mày, cắt ngang.

“Anh thật sự tin lời đó sao?”

Cô nghiến răng, giọng đầy tức giận.

“Sở Narye đã phản bội anh đấy, chủ nhiệm.”

Yoon Taehee, đang treo áo khoác lên ghế, khựng lại, quay sang nhìn cô. Kang Yibin ôm mặt bằng hai tay, đứng im hồi lâu. Yoon Taehee, lúc này đang ngồi hờ trên bàn làm việc, bước lại gần, chắp tay sau lưng, khẽ cúi người hỏi.

“Cô khóc à?”

Bầu không khí đang nghiêm trọng bỗng bị giọng điệu trêu chọc của anh phá vỡ. Kang Yibin bực mình bỏ tay xuống, trừng mắt.

“Tôi không có khóc!”

Nhờ vậy, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười hiếm hoi, nhưng rồi cô cụp mắt, lẩm bẩm.

“Chỉ là… tôi không thể tha thứ…”

Kang Yibin rũ vai, lắc đầu. 

“Biết chủ nhiệm gặp nguy hiểm mà tổng bộ không làm gì cả. Đây chẳng phải là phản bội thì là gì? Dù nghĩ thế nào tôi cũng không thể tha thứ.”

Và người cô không thể tha thứ nhất chính là bản thân mình. 

Tổng bộ không hành động khi biết Yoon Taehee gặp nguy hiểm, nhưng chính cô cũng bất lực ,không thể xông pha cứu anh như Jaegyeom, cũng không dám chống lại lệnh của Seok Juryeon. Cả đêm qua, Kang Yibin không ngủ được, dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi.

“Hôm qua tôi đã chết một lần rồi…”

Kang Yibin hít sâu, giọng cay đắng.

Đó là ánh mắt của một người nhìn lâu đài cát tan biến dưới làn sóng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo