Hỏa Hồn - Chương 179

Gần trưa, Jaegyeom hôm nay phải làm ca chiều. 

Sau khi hồi phục từ cơn bộc phát, những ngày gần đây của cậu trôi qua trong sự bình yên hiếm có. Tuy nhiên, vài ngày đầu sau khi tỉnh lại khá phiền toái, bởi Jeongju và Mesani cứ xem cậu như một bệnh nhân, luôn bám theo không rời. Mãi đến vài ngày sau, Jaegyeom mới thoát khỏi sự chăm sóc thái quá ấy.

Đến giờ ăn, Jaegyeom bước ra phòng khách.

Khi đi về phía bếp, cậu thấy Jeongju đang chuẩn bị bữa trưa. Không cần ai nhắc, Jaegyeom tự động lấy bát đĩa từ tủ lạnh ra. Mesani cũng lon ton chạy đến, đặt thìa và đũa lên bàn.

“Này, thằng nhóc kia đâu rồi?”

“Ngài Khẹc ở ngoài sân ạ.”

Jaegyeom mở cửa trượt nhìn ra sân, thấy Yoo Namsaeng đang nằm sấp ở một góc sàn gỗ trên hiên nhà. Trên mai của Yoo Namsaeng đặt một bông bồ công anh xinh xắn, chắc chắn do Mesani trang trí. 

Jaegyeom bất giác bật cười, nhưng rồi nhanh chóng thu lại nụ cười, giả vờ nghiêm giọng.

“Này, Khẹc, vào ăn cơm. Đến giờ ăn thì phải tự giác ra sắp thìa đũa, mở nắp hộp thức ăn chứ. Cứ phải gọi mới đến hả?”

“Vâng ạ…”

Yoo Namsaeng ngượng ngùng liếc quanh, rồi chậm rãi bò đến chân Jaegyeom. Cậu nhấc bổng nó lên và sải bước về bàn ăn.

Trên chiếc bàn ăn bốn người giờ đây có thêm một chiếc khay lớn, ngoài hai bộ thìa đũa người lớn và một bộ trẻ em. Đó là bát ăn riêng của Yoo Namsaeng. Jeongju gắp phần ăn của nó vào khay.

“Vậy hôm nay tôi cũng xin phép ăn ngon miệng ạ.”

Yoo Namsaeng cúi đầu cảm ơn.

Dù chỉ là một vị khách trọ tạm thời không nơi nương tựa, sau hơn một tuần sống chung, Jaegyeom đã nhận ra vài điều về Yoo Namsaeng. 

Nó rất thích rau sống và trái cây. Lần trước ăn cơm cuốn, Jaegyeom để ý thấy Yoo Namsaeng ăn ngấu nghiến như thể bị ai cướp mất. Từ đó, rau sống bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên bàn ăn: bắp cải non, cà rốt, dưa chuột…

“Dưa chuột! Dưa chuột ngon ngọt tuyệt vời luôn ạ! Tuyệt vời!”

Yoo Namsaeng vừa gặm dưa chuột vừa nói liến thoắng.

Yoo Namsaeng thích nhét đầy thức ăn vào miệng. Khi thấy ngon, nó lặp đi lặp lại câu ‘ngon miệng’ hàng trăm lần, đồng thời vẫy vẫy đôi chân mái chèo. Nó còn có thói quen nói phóng đại. Một lần, Jaegyeom không thấy Yoo Namsaeng dưới sàn và vô tình giẫm nhẹ lên chân nó, thế mà nó làm ầm lên như thể chân bị dập nát.

Rồi…

“Này, ai ăn trộm bánh mì tôi để dành hôm qua hả?”

Nghe Jaegyeom hỏi, Yoo Namsaeng giật mình ngẩng đầu.

“Tôi ăn ạ… đêm qua tôi đói quá…”

Có vẻ Yoo Namsaeng hơi háu ăn, chắc do đã nhịn đói nhiều năm. Jaegyeom cau mày khi biết nó ăn vụng. Thấy vậy, Yoo Namsaeng rụt đầu vào mai, đoán mình sắp bị mắng. Jeongju chợt lên tiếng như nhớ ra điều gì.

“Đúng rồi, nghĩ lại thì cậu Khẹc đói bụng cũng khó tự lấy đồ trong tủ lạnh hay tủ đựng thức ăn được. Từ giờ phải để sẵn đồ ăn vặt trên bàn mới được.”

“Ơ?”  Mắt Yoo Namsaeng trợn tròn. Jaegyeom, đang gắp thức ăn với vẻ thờ ơ, góp lời hờ hững.

“Nó mà bò lên bàn ăn được thì cũng mất ba năm. Để thì phải để dưới sàn ấy.”

“À à, đúng rồi.”

Bất ngờ, Yoo Namsaeng rơi nước mắt lã chã.

“Gì vậy! Khẹc à, sao cậu lại khóc?”

Jeongju giật mình hỏi. Jaegyeom cũng hơi ngạc nhiên, tự hỏi liệu mình mắng chuyện ăn cơm vừa nãy khiến nó tủi thân chăng.

“Tôi sợ… tôi sợ lắm ạ…” Yoo Namsaeng sụt sịt, nhấm nháp miếng dưa chuột đẫm nước mắt.

“Hả? Sợ gì cơ? Có gì đáng sợ đâu?”

“Tôi… tôi chỉ là… tôi hạnh phúc quá thôi ạ…”

Lý do của Yoo Namsaeng khiến mọi người bất ngờ. Gặp được những người tốt bụng, sống trong khung cảnh ấm áp thế này mỗi ngày như một giấc mơ. Càng hạnh phúc, nó lại càng sợ hãi và tủi thân.

“Cái gì? Hạnh phúc thì phải cười chứ, sao lại khóc!”

Jeongju vừa nói vừa xoa đầu Yoo Namsaeng, dỗ dành một cách xởi lởi. Mesani, với khả năng đồng cảm cao, cũng rơm rớm nước mắt theo.

Chỉ Jaegyeom nhìn Yoo Namsaeng với đôi mắt vô cảm. Cậu hiểu rõ cảm giác đó: sợ hãi vì hạnh phúc, bởi biết rằng một ngày nào đó mọi thứ sẽ tan biến. Với Yoo Namsaeng – kẻ từng mắc kẹt một mình trong hang động suốt thời gian dài – những ngày vui vẻ này không thể trọn vẹn mà luôn kèm theo nỗi đau tương xứng với quãng thời gian cô độc ấy.

“Này, vừa khóc vừa ăn dễ nghẹn lắm.”

Jaegyeom cộc cằn nói, gắp vài miếng dưa chuột đặt lên khay của Yoo Namsaeng. Không lời an ủi nào có thể xóa tan nỗi sợ của nó.

“Ăn nhiều vào.”

***

Trở lại nhịp sống thường nhật, mấy ngày nay Jaegyeom bắt đầu tự hỏi liệu cứ thế này có ổn không. Nếu phải chỉ ra ‘cái gì’ khiến cậu trăn trở, thì đó chắc chắn là Yoon Taehee. Nói đơn giản, cậu tự nghĩ: Chẳng phải mình đang bám lấy anh ta quá nhiều sao?

Ăn cơm. Uống trà. Đi xe của Yoon Taehee. Anh ta từng nói chỉ cần vậy là đủ. Và dạo gần đây, cuộc sống hàng ngày của Jaegyeom thực sự diễn ra đúng như mong muốn của Yoon Taehee. Cậu không cố ý chiều theo, nhưng khi tỉnh táo nhận ra, mọi thứ đã tự nhiên thành thế.

Trước hết, Jaegyeom ngày nào cũng đi xe của Yoon Taehee ít nhất một lần. Họ không luôn về chung sau giờ làm, nhưng nếu cùng tan ca, Yoon Taehee nhất định chở cậu về tận nhà. Thậm chí, có những ngày chẳng hẹn trước, chiếc sedan của Yoon Taehee vẫn đậu sẵn trước giờ Jaegyeom đi làm.

Hôm nay cũng vậy. Vừa bước ra ngõ, cậu đã thấy chiếc sedan đen. Yoon Taehee ngồi ở ghế lái, tay gác hờ lên vô lăng, mắt dán vào điện thoại. Jaegyeom cố ý đóng sầm cổng, tạo tiếng động lớn. Cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống.

“Chào.”

Vừa chạm mắt, Yoon Taehee chào hỏi như thường lệ. Jaegyeom gật đầu không đáp, bước lên ghế phụ và thắt dây an toàn với động tác quen thuộc. Chiếc sedan lướt êm ra khỏi con hẻm.

Hôm nay, Yoon Taehee mặc bộ vest ba mảnh kẻ ô màu nâu – lần đầu tiên Jaegyeom thấy anh mặc kiểu này, nên cậu cảm thấy hơi lạ. Ngồi ở ghế phụ, cậu vô thức liếc nhìn Yoon Taehee liên tục. Sau vài lần, Yoon Taehee khẽ mỉm cười.

“Sao vậy? Chẳng lẽ cậu thích tôi rồi?”

Jaegyeom giật mình, kín đáo quay mặt đi.

“Gì cơ?”

“Cậu cứ nhìn tôi mãi.”

Jaegyeom cứng người, nhìn thẳng phía trước, đáp cộc lốc.

“…Đừng nói linh tinh.”

“Vậy sao cậu lại nhìn tôi?”

Im lặng một lúc, Jaegyeom mới gằn giọng.

“…Tôi chỉ xem anh có cắt tóc không thôi.”

Yoon Taehee ngạc nhiên nhìn cậu.

“Sao cậu biết?”

“Nhìn là thấy tóc anh khác rồi.”

Thực ra, Yoon Taehee mỗi tháng cắt tóc một lần, nhưng chỉ tỉa nhẹ nên kiểu tóc không thay đổi nhiều, chỉ ngắn bớt ở tóc mai hay phần thừa.

“Mắt cậu tinh thật đấy.”

Yoon Taehee mỉm cười, rồi thêm.

“À, hay là cậu thích tôi thật?”

Tiếng đèn xi nhan kêu lách tách, anh lại trêu chọc.

“…”

Jaegyeom im lặng nhìn thẳng phía trước. Gần đây, Yoon Taehee thường xuyên nói câu đó. Lúc đầu, cậu còn đáp lại vài câu vô lý, nhưng giờ thì không buồn trả lời. Cậu biết đó chỉ là lời đùa, nhưng từ khi nào đó, nó khiến cậu khó chịu. Bỏ ngoài tai là xong, nhưng cậu lại cứ để tâm đến Yoon Taehee. Cảm giác bình yên bị xáo trộn chẳng dễ chịu chút nào.

Vậy nên, dù ở bên Yoon Taehee ngày càng khó khăn, cậu vẫn cố giấu đi.

“Im miệng và lái xe đi.” 

Dù sao quan hệ giữa họ cũng không tệ, bỏ qua chuyện này, mọi thứ vẫn ổn. Nghe cậu trách, Yoon Taehee mỉm cười dịu dàng.

“Cậu ăn cơm chưa?”

Đó là câu hỏi Yoon Taehee luôn hỏi mỗi lần gặp. Nếu Jaegyeom nói đã ăn, anh sẽ hỏi ăn gì; nếu cậu kể món ăn, anh lại hỏi ngon không. Với một người ít quan tâm người khác như Jaegyeom, sự tò mò liên tục của Yoon Taehee đôi lúc thật kỳ lạ.

Jaegyeom chỉ đơn giản trả lời là đã ăn cơm nhà như thường lệ. Quả nhiên, Yoon Taehee hỏi ‘Cơm nhà món gì?’. Nhưng lần này, Jaegyeom chợt tò mò không biết Yoon Taehee thường ăn gì. Anh luôn hỏi kỹ về bữa ăn của cậu, nhưng hiếm khi kể về mình.

Jaegyeom khẽ hỏi, tay mân mê ngón tay.

“Còn anh?”

“Hửm?”

“Anh ăn cơm chưa?”

Yoon Taehee đang nhìn đường, khựng lại quay sang cậu. Bao lần gặp gỡ, đây là lần đầu Jaegyeom hỏi ngược lại. Chỉ một chút quan tâm nhỏ cũng đủ khiến Yoon Taehee vui vẻ.

“Tôi cũng ăn rồi.”

Yoon Taehee mỉm cười đáp.

“Ăn gì?”

“Chỉ ăn vội cái gì đó bên ngoài thôi.”

“Vậy rốt cuộc là ăn gì?”

Jaegyeom cộc cằn hỏi lại.

“Salad cá hồi bơ với trà chanh yuzu.”

“…”

Ngay lập tức, lông mày Jaegyeom giật giật. Cậu im lặng nhìn thẳng một lúc, rồi quay sang Yoon Taehee với vẻ khó chịu.

“Đừng có giỡn mặt.”

Trước lời trách mắng bất ngờ, Yoon Taehee ngơ ngác. Anh chỉ nói đã ăn salad và uống trà khi cậu hỏi ăn gì, không hiểu sao lại bị bảo là giỡn mặt.

“Gì cơ?”

“Anh cố tình dùng mấy từ tiếng nước ngoài khó hiểu để nói kháy tôi đấy chứ gì.”

“Tôi chỉ nói tên món mình ăn thôi mà…”

Như không cần nghe giải thích, Jaegyeom nheo mắt, lạnh lùng liếc anh. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, những món Yoon Taehee vừa kể rõ ràng đầy ác ý.

“Tôi không có ý đó… thôi được rồi.”

Yoon Taehee cắn môi, cố tập trung lái xe. Nhưng anh không kìm được, tiếng cười khúc khích vẫn bật ra. Anh nhớ lại những lần trước, khi Jaegyeom phản ứng thái quá, nào là ‘Đừng coi thường tôi là dân quê,’ hay ‘Đừng coi thường tôi là người cổ hủ.’

“Không… salad cá hồi bơ…”

Yoon Taehee vừa lái vừa lẩm bẩm, rồi lại cười. Anh tự hỏi món đó trong tiếng Hàn gọi là gì, và sao Jaegyeom lại hiểu theo cách ấy. Thật nực cười, ngớ ngẩn, và… đáng yêu.

“Sao anh lại cười?”

Nhưng cậu không hiểu tại sao Yoon Taehee cười. Chắc anh ta bị sao rồi? Jaegyeom nhìn Yoon Taehee với ánh mắt khó hiểu, tự hỏi anh ta làm sao vậy. Đúng lúc đó, Yoon Taehee khẽ nói.

“Vì vui.”

“…Gì cơ?”

“Ở bên cậu vui lắm.”

Jaegyeom khựng lại, nhìn Yoon Taehee.

“…”

Anh ta… thích mình đến vậy sao?

Vẻ mặt Jaegyeom trở nên kỳ lạ.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo