Hỏa Hồn - Chương 180

Trở lại nhịp sống công việc thường nhật, Chủ nhiệm Yoon cùng Tập sự Kim tiếp tục kỳ thi viết chính tả từng bị gián đoạn trước đó. Yoon Taehee vẫn đều đặn kèm cặp riêng môn tiếng Hàn cho Jaegyeom mỗi ngày tại phòng chủ nhiệm, và hôm nay đã đánh dấu lần kiểm tra thứ tư của cậu.

Lần kiểm tra đầu tiên kết thúc với kết quả không mấy khả quan: Jaegyeom trượt. Trong ngày ấy, cậu chỉ trả lời đúng duy nhất một câu trong tổng số mười câu hỏi đầy thách thức. Nhìn tờ giấy nháp chi chít lỗi sai, Jaegyeom nghiến răng, lòng tràn ngập thất vọng.

Thực tế, Jaegyeom không hề lường trước kết quả lại tệ đến vậy. Thời còn học cấp ba, cậu từng ghi chép đôi lần, nhưng khi ấy mọi thứ đơn giản hơn nhiều – chỉ việc sao chép nguyên văn từ sách giáo khoa hay bảng đen, chẳng gặp chút khó khăn nào. Ngay cả khi viết bài cảm nhận tại thư viện, cậu cũng làm tương tự.

Chính vì thế, Jaegyeom vô tình tự tin quá mức vào khả năng của mình. Nhưng đến khi phải viết chính tả dựa hoàn toàn vào những gì nghe được, không có bất kỳ tài liệu tham khảo nào hỗ trợ, cậu bộc lộ rõ điểm yếu: chính tả lẫn cách ngắt câu đều trở nên rối loạn và sai lệch nghiêm trọng.

Cảm giác bực bội dâng trào trong lòng Jaegyeom. Việc mắc lỗi đến chín trên mười câu khiến lòng tự trọng của cậu bị tổn thương sâu sắc, đồng thời khơi dậy một tinh thần hiếu thắng mãnh liệt. Trong lúc cậu còn đang ấm ức, Yoon Taehee nhẹ nhàng đưa cho cậu một quyển vở.

‘Những câu sai thì viết lại mười lần vào đây nhé.’

‘Cái gì? Sao tôi phải làm thế?’ 

‘Để lần sau không sai những lỗi tương tự nữa.’

‘Ở đâu ra cái kiểu đó chứ? Lúc đầu có nói gì đâu.’

‘Lập sổ tay ghi lỗi sai là điều cơ bản nhất rồi.’

Jaegyeom vốn chỉ được nghe rằng nếu đậu sẽ nhận được sticker làm phần thưởng, chứ chưa từng biết đến quy tắc phải viết lại mỗi câu sai mười lần. Nếu sớm hay biết hình phạt phiền toái này, ngay từ đầu cậu đã chẳng tham gia kiểm tra viết chính tả ấy. Bất mãn dâng cao, cậu gay gắt phản đối.

‘Điều quan trọng nhất là ôn tập, không phải lặp lại những sai lầm trong quá khứ!’

Triết lý giáo dục của Yoon Taehee, trong mắt cậu, thật sự quá rườm rà và khó chịu.

Dẫu vậy, cuối cùng Jaegyeom vẫn phải cắn răng chịu đựng. Cậu hậm hực viết kín trang giấy, từng nét chữ như được mài ra từ sự cay cú. Vì quá tức tối, cậu siết chặt bút chì đến mức ngòi liên tục gãy. Mỗi lần như thế, Yoon Taehee lại nhẹ nhàng trêu chọc.

‘Có gì bất mãn thì cứ nói ra nhé.’ 

Nghe Jaegyeom quát lại. 

‘Im lặng đi trước khi tôi dùng nắm đấm.’

Anh lập tức im bặt. Và mỗi khi ngòi bút gãy, anh vẫn kiên nhẫn lấy giấy nháp, dùng dao rọc giấy gọt lại bút chì cho cậu một cách cẩn thận.

Việc viết lại mỗi câu sai mười lần quả thực tốn không ít thời gian. Với chín câu sai, cậu phải viết tổng cộng chín mươi câu. Hơn nữa, do không quen viết tay, Jaegyeom mất rất lâu để hoàn thành. Trong hơn một tiếng đồng hồ cậu miệt mài với ‘hình phạt’ này, Yoon Taehee ngồi bên cạnh, lúc thì xử lý công việc, lúc lại lặng lẽ đọc sách.

Lần kiểm tra thứ hai diễn ra với quyết tâm cao độ. Lần này, Jaegyeom làm đúng ba trong mười câu. Dù vẫn chưa giành được sticker, việc tăng thêm hai câu đúng so với lần trước cũng được xem là một bước tiến đáng kể.

Cậu buồn bực vì không đậu, nhưng trong lòng vẫn le lói niềm vui khi nhận ra mình đã tiến bộ đôi chút so với ngày hôm qua. Có vẻ như việc viết lại các câu sai thực sự mang lại hiệu quả. Giờ đây, chỉ cần làm đúng thêm hai câu nữa, cậu sẽ vượt qua bài thi. Mục tiêu dường như đã trong tầm tay.

Lần kiểm tra thứ ba tiếp nối với nỗ lực không ngừng nghỉ. Lần này, cậu làm đúng bốn câu, tăng thêm một câu so với hôm trước. Nhưng Jaegyeom lại tức đến lộn ruột khi trượt ngay trước ngưỡng cửa thành công. Đặc biệt, một câu cậu viết hoàn toàn chính xác lại bị tính sai chỉ vì thiếu dấu chấm câu ở cuối. Nếu không quên dấu chấm ấy, cậu đã đậu.

‘Này, đây chỉ là quên dấu chấm thôi mà. Chữ thì tôi viết đúng hết rồi.’

Jaegyeom bất bình, hậm hực tranh cãi.

‘Nếu cậu không chấm câu ở tất cả các câu thì không nói, nhưng những câu khác cậu đều chấm đúng hết, chỉ có câu này là không. Vậy thì đây là đáp án sai chứ sao nữa.’

Dẫu vậy, sự phản đối của Jaegyeom chẳng thay đổi được gì.

Thực ra, lỗi quên chấm câu này bắt nguồn từ chính Yoon Taehee. Trong lúc ra đề, anh thỉnh thoảng mải mê đọc sách. Dù ban đầu chỉ mở sách để chuẩn bị câu hỏi, anh lại vô tình bị cuốn vào những trang sách mà không hay biết.

Những lúc ấy, dù Jaegyeom có chờ đợi bao lâu, anh cũng không đọc câu hỏi tiếp theo. Cậu đành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Yoon Taehee. Khi đó, anh đắm chìm trong sách với ánh mắt sắc lạnh và vô cảm. Jaegyeom không hiểu sao cứ nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ rằng khi tập trung tuyệt đối, anh ta lại mang vẻ mặt như vậy.

Đến khi Yoon Taehee nhận ra ánh mắt của cậu, anh khẽ kêu ‘À,’ ngẩng lên nhìn lại. Jaegyeom vội quay mặt đi như chưa từng nhìn, vờ làm việc khác. Chính vì thế, cậu quên mất việc chấm câu.

Trong lòng, cậu muốn cãi lý lắm. Tại anh không ra đề đúng giờ ngay từ đầu. Tại anh không ra đề nên tôi mới nhìn anh xem anh làm gì, rồi quên mất chấm câu. Vậy nên việc tôi không chấm câu cũng có phần lỗi của anh… Với lý do đó, Jaegyeom cảm thấy oan ức, nhưng…

‘Anh đúng là đồ tiểu nhân. Với cái bụng dạ hẹp hòi đó thì sống sao nổi?’

Cuối cùng, cậu đành chấp nhận, xem như mình xui xẻo và tự trách bản thân, không tranh cãi thêm.

Và hôm nay, lần kiểm tra thứ tư, một ngày mang tính quyết định, đã đến. Dù tiến bộ chậm rãi, thành tích của Jaegyeom vẫn dần cải thiện qua từng lần thi. Cậu nuôi hy vọng sẽ đạt kết quả tốt, tin rằng hôm nay mình có thể vượt qua con số năm câu. Nhưng khi Yoon Taehee đưa tờ đáp án đã chấm, trái tim cậu như nguội lạnh. Thành tích không những không tăng mà còn tụt dốc, cậu chỉ làm đúng hai câu. Thậm chí, không có lấy một lỗi sai nào đáng tiếc để cậu có thể bám vào mà cãi lý.

Sự kiên nhẫn của Jaegyeom cuối cùng cũng chạm đến giới hạn.

“…”

Cậu im lặng, toàn thân như mất hết sức lực. Lại trượt thêm một lần nữa. Dù ngày nào cũng chăm chỉ viết lại những câu sai, nhìn tờ giấy thi phủ đầy dấu đỏ chói mắt, tâm trạng cậu trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.

Trong cơn tức giận, Jaegyeom vo tròn tờ giấy thi.

Đột nhiên cậu nghĩ; Cái đéo gì thế này? Rốt cuộc cái đéo gì vậy! Cái thứ vô dụng này thì có ích gì mà mình phải phí công vô ích đến thế này?

Bốn lần kiểm tra trôi qua, cậu chưa nhận được dù chỉ một chiếc sticker. Để có quà, cậu cần gom đủ năm sticker, nghĩa là phải tiếp tục kiểm tra viết chính tả này không biết bao nhiêu lần nữa, mà chẳng rõ liệu có đậu nổi hay không. Đột nhiên, mọi nỗ lực trở thành vô nghĩa, chỉ như phí hoài thời gian và công sức.

Cứ thế này thì đến bao giờ mình mới nhận được quà đây? Khi chấp nhận lời đề nghị của Yoon Taehee ban đầu, cậu không ngờ mọi chuyện lại kéo dài và bế tắc đến vậy. Trong tình cảnh không đạt được thành tựu đáng kể nào, thậm chí còn thụt lùi, Jaegyeom cảm thấy chán nản. Dù đã cố gắng chạy hết sức, nhưng khi vạch đích vẫn xa vời, động lực trong cậu dần tan biến.

“Không làm cái này nữa đâu.”

“Sao vậy?”

Jaegyeom ném mạnh tờ giấy thi đã vo tròn xuống đất, bực bội đáp.

“Đằng nào hai tháng nữa cũng xong hết rồi, chính tả với cách ngắt câu thì có liên quan gì chứ?”

Khi thành tựu bị dập tắt, động lực cũng tiêu tan. Với cậu, mọi thứ đột nhiên trở nên vô nghĩa.

“Đằng nào cũng vô dụng, bây giờ học làm gì cho phí công.”

Jaegyeom cau có, ngồi thụp xuống ghế xoay. Nghe vậy, tay Yoon Taehee đang định nhặt tờ giấy thi khựng lại giữa chừng.

“…”

Im lặng bao trùm. Jaegyeom liếc nhìn Yoon Taehee, rồi bất giác khựng người.

“Ừ. Đúng vậy.”

Lúc ấy, Yoon Taehee để lộ một vẻ mặt mà Jaegyeom chưa từng thấy trước đây. Đôi mắt anh ánh lên sự tĩnh lặng xen lẫn u buồn, thoáng chút giận dữ lướt qua. Đó là khuôn mặt của một người vừa bị tổn thương.

“…”

Không nói thêm lời nào, Yoon Taehee nhặt tờ giấy thi Jaegyeom ném đi và thẳng tay vứt vào thùng rác. Anh chậm rãi thu dọn từng thứ, những quyển vở ghi lỗi sai, đồ dùng học tập trước mặt cậu với vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.

Rồi anh cầm cây bút chì, chiếc bút mà anh đã cẩn thận gọt cho Jaegyeom không biết bao lần, bẻ đôi nó mà không chút do dự, ném thẳng vào thùng rác. Cây bút từng được gọt hoàn hảo giờ tan tành trong nháy mắt. Jaegyeom giật mình nhìn cây bút trong thùng rác, rồi ngước mắt lên nhìn Yoon Taehee. Anh đứng dậy khỏi ghế, lẩm bẩm.

“Quả nhiên cậu hiểu.”

Đó là một câu nói mơ hồ, từng vang lên đâu đó trong ký ức của cậu.

“Gì cơ?”

“Cậu hiểu rõ khi nào, nói gì mới có thể khiến tôi đau đớn…”

Yoon Taehee từ từ cụp mắt, giọng nhỏ dần.

“Cậu hiểu rõ quá mà.”

Nói xong, Yoon Taehee quay lưng bước đi. Anh không hề ngoảnh lại, lặng lẽ rời khỏi phòng chủ nhiệm.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo