Trên một buổi sáng ngập nắng, Jaegyeom dần tỉnh giấc, vẫn ôm chặt chiếc gối trong cơn mơ màng. Mở mắt lờ mờ, cậu nhận ra mùi hương dễ chịu từ chiếc gối, khiến cậu thích thú dụi mặt vào đó. Dù chăn gối êm ái và thoải mái, cậu cảm thấy điều gì đó không quen thuộc – khác hẳn với bộ chăn ga cậu thường dùng. Chớp mắt vài lần, Jaegyeom bật dậy, thốt lên.
“Cái… cái gì vậy?”
Cơn buồn ngủ tan biến ngay tức khắc. Cậu nhìn quanh – đây không phải phòng mình.
Mọi thứ hiện ra trước mắt đều lạ lẫm. Bộ chăn ga màu xám mềm mại chẳng phải của cậu, chiếc giường rộng lớn với đống gối to đùng xung quanh cũng khác xa cái giường quen thuộc ở nhà. Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Căn phòng rộng thênh thang, chỉ có mỗi chiếc giường trơ trọi giữa không gian.
Jaegyeom đảo mắt quan sát, rồi bước xuống giường. Cậu tiến đến cửa phòng, đặt tay lên nắm cửa, lòng bỗng dâng lên chút hồi hộp khó hiểu. Khẽ hé cửa, cậu thò đầu ra ngoài. Một phòng khách rộng rãi hiện ra. Jaegyeom rón rén bước vào, ngó nghiêng khắp nơi.
Điều đầu tiên đập vào mắt là chiếc giá sách khổng lồ chiếm trọn một bức tường, chật kín những cuốn sách. Quay đầu lại, cậu thấy bộ sofa da đen bóng loáng, bên cạnh là cửa kính lớn sát trần. Jaegyeom bước đến gần cửa sổ, áp trán vào kính nhìn ra ngoài. Trời nắng rực rỡ, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Từ tầng cao, những tòa nhà phía dưới trông nhỏ xíu như đồ chơi.
Bất chợt, cậu để ý một chiếc áo vest nằm lộn xộn trên sofa.
“…”
Jaegyeom nhặt lên, không chút do dự đưa lên mũi ngửi. Mùi hương quen thuộc của Yoon Taehee thoảng qua. Cuối cùng, cậu nhận ra – đây là nhà của Yoon Taehee.
Ký ức đêm qua ùa về: cậu đã đến quán rượu tìm Yoon Taehee, nhưng có lẽ vì uống quá nhiều rượu mạnh, mọi thứ sau đó trở nên mờ mịt. Chắc hẳn Yoon Taehee đã đưa cậu – lúc ấy say khướt, về đây.
Nhưng Yoon Taehee đâu rồi? Jaegyeom đứng ngây người nhìn quanh, chợt nghe tiếng nước chảy từ đâu đó. Lắng tai, cậu hướng mắt về phía âm thanh – có vẻ là phòng tắm. Chắc anh ta đang tắm, cậu nghĩ.
Jaegyeom quyết định đợi chủ nhà ra để hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng trước hết, cổ họng cậu khô khốc. Không chần chừ, cậu mở tung chiếc tủ lạnh to đùng. Vừa nhìn vào, cậu nhăn mặt: bên trong chỉ có một hộp cà chua bi héo rũ và một hộp bánh pizza vuông. Hé hộp pizza ra, cậu thấy vài miếng còn nguyên nhưng đã cứng đơ, trông thảm hại. Đồ uống thì chỉ vỏn vẹn vài chai soju. Người này sống kiểu gì vậy trời?
Không tìm được nước, Jaegyeom đành mở vòi nước ở bồn rửa, hứng tay rồi uống ừng ực. Dập tắt cơn khát, cái bụng lại réo lên. Cậu định chờ Yoon Taehee để ăn cùng, nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn đều đều, dù đã đợi khá lâu.
Sao tắm lâu thế không biết? Gần trưa rồi, giờ này mà ăn sáng thì cũng muộn quá rồi. Từ lúc tỉnh dậy, cậu đã đói meo. Không chịu nổi nữa, Jaegyeom quyết định tìm thứ gì đó lót dạ.
Tủ lạnh đã trống rỗng, cậu chuyển sang lục tủ bếp, tất nhiên chẳng thèm xin phép. Nhưng trong đó cũng chẳng khá hơn: lác đác vài gói hạt dinh dưỡng, mấy túi bột protein, một ít kẹo dẻo và bánh kẹo linh tinh, toàn đồ ăn vặt.
Không hỏi ý chủ nhà, Jaegyeom tự tiện lấy một gói hạt, mang ra phòng khách rồi ngả người xuống sofa. Cậu nhấm nháp từng miếng, đúng lúc ấy, tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, rồi cửa bật mở. Một người mặc áo choàng tắm bước ra, vừa đi vừa dùng khăn quấn mái tóc dài còn ướt.
“Cục cưng à, lấy cho em bộ đồ thay với…”
Rào rào! Gói hạt trên tay Jaegyeom rơi xuống sàn.
“…”
“…”
Ánh mắt họ chạm nhau. Từ làn hơi nước mờ mịt, Shin Jihye bước ra, khiến Jaegyeom bối rối tột độ. Sao cô ta lại ở nhà Yoon Taehee?
“Cục cưng đâu rồi?”
“…Hả?”
Shin Jihye quét mắt từ đầu đến chân Jaegyeom, rồi nheo mắt.
“Cục cưng của tôi đâu rồi?”
Jaegyeom ngơ ngác nhìn quanh, lúng túng đáp.
“À… tôi cũng không biết…”
“Ha, cậu vẫn còn diễn trò à?”
“…Hả?”
Shin Jihye khoanh tay, giọng mỉa mai.
“Chán rồi, đừng diễn nữa. Mấy người giả vờ không quen biết để tiếp cận tôi, tôi biết hết. Cậu nghĩ tôi ngốc đến mức tin cái trò không biết gì ấy chắc?”
Cô tuôn một tràng không ngừng nghỉ, trong khi Jaegyeom thực sự chẳng hiểu gì, chỉ biết tròn mắt ngây ngô.
Thấy vậy, Shin Jihye lắc đầu chán nản, mệt mỏi thả người xuống sofa. Vì cô ngồi sát bên, Jaegyeom rón rén đứng dậy.
“…”
Hôm qua, Shin Jihye và Yoon Taehee rõ ràng rất thân thiết. Vậy mà sáng nay, người ở đây lại là cậu, không phải cô. Cậu từng nghĩ Yoon Taehee đã chia tay Shin Jihye và chỉ đưa mình về. Nhưng giờ cô ta lại xuất hiện. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đang lén nhìn Shin Jihye với nỗi bất an, cậu chợt thốt lên.
“…Ơ?”
Cô vắt chéo chân, để lộ đôi chân khác thường. Những vảy xanh dương lấp lánh kéo dài đến ống chân, đổi màu theo ánh sáng, đẹp đến mức cậu không thể rời mắt. Đang mải mê nhìn, Shin Jihye ngẩng lên, cau mày khó chịu.
“Nhìn gì mà nhìn?”
“Ch…chân… sao lại…?”
Cô nhíu mày.
“Biết rồi còn hỏi? Tại thuốc giải hết tác dụng dần đấy.”
“…Thuốc giải?”
“Ừ. Bọn tôi phải ăn mật người mới mọc được chân.”
Cái gì? Ăn mật người? Jaegyeom sững sờ.
“Dù sao thì, mang cho tôi bộ đồ thay đi.” Cô thản nhiên ra lệnh, tay vẫy vẫy.
Nhưng đây đâu phải nhà mình, làm sao mình biết đồ ở đâu? Jaegyeom lúng túng bước đi, lần mò quanh nhà cho đến khi tìm được phòng thay đồ. Không xin phép, cậu mở tung ngăn kéo, thấy quần áo xếp gọn gàng. Sau một hồi lục lọi, cậu chọn được quần short và áo thun, rồi rụt rè mang đến.
“Đ…đây…”
Shin Jihye, đang lau tóc trên sofa, lạnh lùng nhận lấy.
Xong ‘nhiệm vụ’, Jaegyeom cúi người ngượng ngùng, nhặt lại mấy hạt rơi dưới sàn.
“Không có máy sấy tóc à?”
Lại máy sấy tóc? May mà cậu quen với thứ này, Jaegyeom gãi đầu, đi tìm, và thấy nó trên bàn trang điểm trong phòng ngủ. Mang ra định đưa cho cô, thì…
Shin Jihye bất ngờ cởi áo choàng tắm.
“Hộc!”
Hoảng hốt trước cảnh hở hang, Jaegyeom vội che mắt.
“C…không… trước mặt người ngoài mà…! Tự nhiên cởi áo thế là…!”
Cậu run rẩy, đầu gối mềm nhũn, tim đập thình thịch. Thấy vậy, Shin Jihye bực dọc.
“Đàn ông loài người đúng là phiền phức.”
Thật nực cười, cô ta nghĩ. Mặc áo thun vào, cô đứng dậy, chọc mạnh ngón tay vào ngực Jaegyeom, vừa trừng mắt vừa quát.
“Này, mấy người không cởi trần à? Bọn tôi bình thường chẳng mặc áo. Các người suốt ngày cởi trần ngoài đường, vậy mà thấy người khác làm thì như gặp đại họa, lố bịch!”
Cô ép sát, mắng nhiếc khiến cậu nghẹt thở. Bị dồn vào chân tường, Jaegyeom chắp tay biện hộ nhưng Shin Jihye đã ngắt lời.
“Tất cả là do tư tưởng lệch lạc của mấy người thôi.”
“…”
“Đầu óc mấy người có vấn đề từ đầu rồi. Biết chưa?”
“…”
“Sao im thế? Tôi nói sai à?”
“…”
Không biết đáp sao, cậu co rúm lại.
“X…xin lỗi… nhưng… nam nữ khác biệt mà…”
Giọng cậu nhỏ xíu, lắp bắp.
“Cái gì? Nam nữ khác biệt?”
Shin Jihye nhăn mặt, như vừa nghe chuyện hài hước nhất.
“Này, cậu nghĩ đây là thời Joseon à? Cậu từ thời Joseon đến hả?”
“Đ…đúng vậy…”
“Bây giờ là thế kỷ 21 rồi!”
Đang mắng, cô bỗng khựng lại.
“…”
“…”
“Khoan đã, cậu vừa nói gì?”
Shin Jihye nhíu mày, tiến sát lại. Jaegyeom giật mình lùi bước. Cô nhìn cậu nghi ngờ.
“Lại trò gì nữa đây? Lần này là concept gì?”
“…”
“Cậu bảo từ thời Joseon đến? Thật không?”
Jaegyeom ấp úng, không đáp. Cô nheo mắt nhìn chằm chằm.
“Đợi đã. Để tôi sấy tóc xong rồi nói tiếp.”
Shin Jihye hờ hững cầm máy sấy, bật lên. Vùuu… Tiếng máy vang vọng trong căn nhà tĩnh lặng. Jaegyeom đứng im, tay siết chặt, chờ đợi.
“Không có lược à?”
“Ha… hả?”
“Lược chải đầu.”
“T-tôi không rõ…”
Cậu lại lục tung nhà, cuối cùng mang lược đến.
“Đây ạ…”
“Ừ, cầm đó chút.”
Jaegyeom đứng cung kính bên cạnh, tay cầm lược, đợi cô sấy xong.
Đúng lúc ấy, cửa ra vào kêu bíp bíp rồi mở ra. Yoon Taehee bước vào, đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông đen rộng thùng thình, tay xách túi giấy lớn. Ánh mắt họ chạm nhau.
“…”
“…”
Vùuu… Tiếng máy sấy vẫn vang. Yoon Taehee nhìn Shin Jihye đang sấy tóc, rồi sang Jaegyeom đứng như tượng, cầm lược bên cạnh.
“Cậu làm gì thế?”Anh hỏi.
Jaegyeom lúng túng nhìn lảng đi.
“Ơ? Cục cưng, anh vừa đi đâu về?”
Shin Jihye tắt máy sấy, quay lại hỏi. Yoon Taehee giơ túi giấy lên, đáp ngắn gọn.
“Vì nhà chẳng có gì ăn.”
“Anh là kiểu người ăn sáng đều đặn à?”
“Không hẳn, chỉ muốn chuẩn bị cho cục cưng thôi.”
Vẫn cái kiểu lố bịch như ngày hôm qua, khiến Jaegyeom cau mày.
“Cho em? Em đâu có hay ăn sáng.” Cô nói.
Yoon Taehee đặt túi lên bàn ăn, đáp.
“Không, không phải cô.”
Yoon Taehee tiến lại gần Jaegyeom, tháo mũ trên đầu xuống rồi đội lên cho cậu.
“Hợp lắm đấy.”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng nâng má Jaegyeom.
“Vì cục cưng của tôi là kiểu ăn đủ ba bữa mỗi ngày.”
Jaegyeom khựng lại, ngẩng lên nhìn anh. Yoon Taehee tựa đầu vào vai cậu, cọ trán như mèo nhỏ, thì thầm.
“Ngủ ngon chứ…?”
_____
Aaaaaaa~Cục cưng của tôi~