Bốn ngày trước, Yoon Taehee lần đầu tiên nắm được tung tích của người cá. Mọi chuyện bắt nguồn từ một câu hỏi đầy ẩn ý.
‘Tôi có bảo anh thích tôi sao?’
Tối hôm đó, Yoon Taehee say đến mức chân không vững, thân hình loạng choạng bước về nhà trong men rượu nồng nặc. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh lập tức lê bước đến đình viện. Dù rượu đã tan bớt, cơ thể anh vẫn nặng trĩu, đầu óc quay cuồng như bị giông bão cuốn trôi. Tâm trí anh tựa hồ chìm trong đống đổ nát, nhưng Yoon Taehee là kiểu người dù đứng giữa hoang tàn vẫn buộc mình nghĩ đến những việc cần làm, những điều có thể làm. Sáng hôm ấy, anh có hẹn với một vị khách.
Vừa đặt chân lên gác, Yoon Taehee gục đầu xuống bàn, cơ thể như mất hết sức sống. Cơn đau đầu do hậu quả của rượu khiến anh cảm tưởng như hộp sọ sắp nứt toác, dạ dày thì quặn thắt từng cơn. Tâm trạng anh chìm vào vực sâu tuyệt vọng, nỗi thất vọng lớn đến mức không lời nào diễn tả nổi. Trong cơn mệt mỏi, anh lẩm bẩm.
“Người cá… vẫn chưa tìm thấy à?”
Paehyeon luôn lặng lẽ đứng bên, nghe vậy cúi mặt với vẻ u ám. Suốt mấy ngày qua, anh ta đã lùng sục dọc bờ biển, dò hỏi mọi linh vật và linh hồn về tung tích người cá, nhưng kết quả vẫn là con số không. Anh ta khẽ đáp, giọng đầy áy náy.
“…Vâng, tôi xin lỗi.”
Nghe tin chẳng có tiến triển, Yoon Taehee im lặng. Sự tĩnh lặng của anh nặng nề đến mức khiến Paehyeon bất an, chỉ mong vị khách đến sớm để phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
Đúng lúc ấy, Saero xuất hiện, gương mặt rạng rỡ.
“Thưa đoàn chủ, có người tìm gặp.”
Rồi cậu ta vui vẻ nói tiếp.
“Đoàn chủ, bạn của bạn tôi đến nhờ giúp đỡ. Họ bảo có chuyện muốn nói trực tiếp, nếu có thể xin người dành chút thời gian lắng nghe.”
Saero vừa cười vừa trình bày. Đây là một thay đổi kể từ khi tin đồn về Bích Tà Đoàn lan rộng. Nhiều linh hồn, dù phải qua vài người trung gian, vẫn tìm đến nhóm để cầu cứu, tin rằng Bích Tà Đoàn sẽ đứng về phía họ. Dù gọi là ‘yêu cầu’, thực chất cũng chỉ giống như những vụ kiến nghị dân sự thông thường.
Paehyeon nhăn mặt, lập tức phản đối.
“Không có hẹn trước mà dám đường đột đến gặp, đúng là vô lễ. Đuổi về đi.”
Anh ta lo ngại vì thủ lĩnh đang trong trạng thái tồi tệ, chẳng có lý do gì để tiếp một kẻ không mời mà đến. Nhưng Yoon Taehee, đưa tay vuốt mặt đầy mệt mỏi, khẽ nói.
“Không sao, bảo vào đi.”
Paehyeon lộ rõ vẻ không hài lòng, nhưng Saero đã nhanh chóng mở cửa. Khi cánh cửa bật ra, một con vật bốn chân bước vào, dáng đi đĩnh đạc và tự tin. Đó là một con mèo trông dữ tợn.
“Xin chào. Tôi là miêu quỷ, tên là Mập.” Nó tự giới thiệu.
Con miêu quỷ mang tên ‘Mập’ có đôi má phúng phính. Nếu là mèo thường, nó chẳng thể nói chuyện, nhưng vì là linh hồn, việc giao tiếp hoàn toàn tự nhiên. Nó nhảy lên ghế, thu mình ngồi xuống.
Miêu quỷ là linh thú sinh ra từ oán hận của mèo, không có bóng. Chúng thường xuất hiện ở vùng nông thôn hay miền núi, nhưng thời hiện đại, khi mèo hoang bị xua đuổi khắp đô thị ngày càng nhiều, miêu quỷ cũng dần xuất hiện ở mọi nơi. Chỉ còn bản năng hoang dã, chúng săn mồi và ăn nội tạng, đôi khi cả của con người. Ở thành phố, mỗi năm vẫn có một vài xác người bị moi nội tạng được phát hiện.
“Ừ, chào nhé. Có chuyện gì vậy?”
Yoon Taehee, vẫn gục đầu xuống bàn trong nỗi buồn bã, lười nhác đưa tay ra. Mèo Mập tiến đến gần, lễ phép dụi đầu vào tay anh một cách tự nhiên.
“Tôi là thủ lĩnh của một con hẻm ở phường Sungin 1. Năm ngoái, tôi gặp anh Saero lần đầu khi anh ấy đang lục lọi thùng quyên góp quần áo cũ, từ đó thỉnh thoảng có qua lại.”
“Vậy à.”
“Có một con người rất xấu xa, tôi đến đây để cầu xin người dạy cho hắn một bài học.”
Yoon Taehee nghe vậy, lạnh lùng đáp.
“Không phải tụi ngươi thỉnh thoảng cũng săn người sao? Nếu vậy thì tự xử lý hắn luôn đi chứ…”
Miêu yêu nghiêm mặt, vẫy đuôi phừng phừng, phản bác.
“Người nói gì thế ạ? Hình như người đang hiểu lầm nghiêm trọng về chúng tôi, miêu yêu. Xin mạn phép được làm rõ ràng ngay tại đây. Chúng tôi không đụng đến con người một cách tùy tiện. Chỉ những ai khi còn sống đã bắt nạt hoặc hành hạ chúng tôi, chúng tôi mới xử lý. À không, không phải xử lý, mà là sự trừng phạt chính đáng.”
Nó vươn vai dẻo dai, rồi tiếp tục.
“Nguyên tắc của chúng tôi là không giao du với con người. Chúng tôi bảo vệ các bạn mèo hoang, đi bắt chuột hoặc săn mồi, sống cuộc đời tự do tự tại.”
Mèo, rắn và một vài sinh vật thông minh khác thường được gọi là linh vật, nhờ trí tuệ sắc sảo đến mức sau khi chết vẫn có thể ảnh hưởng đến người sống hoặc lưu lại trần thế. Trong số đó, một số linh thú sở hữu trí tuệ ngang ngửa con người. Mỗi con có lý do riêng để bám trụ, nhưng miêu yêu ở thành phố gần như là thần hộ mệnh của mèo hoang.
“Chúng tôi không trả thù người vô tội. Chỉ ghi nhớ những kẻ đã làm điều xấu với mình để báo oán. Phần lớn miêu yêu đều có thiện cảm với con người. Bởi khi còn là mèo hoang, chúng tôi từng nhận thức ăn từ nhiều người tốt bụng ở các con hẻm, nên chúng tôi biết ơn họ.” Mèo Mập giải thích.
Yoon Taehee gật đầu, tỏ vẻ lắng nghe. Miêu yêu kể tiếp.
“Cách đây vài năm, có một tên ác nhân dụ dỗ được một miêu yêu ngây thơ trong bọn tôi để làm điều xấu. Con miêu yêu này tên là Kim Tròn Vo – cái tên do con người từng sống cùng nó đặt. Dù đã thành miêu yêu, Kim Tròn Vo vẫn nhớ nhung con người vì từng được yêu thương.
Tuy nhiên, miêu yêu chúng tôi không kết thân với con người. Dù gặp ai đó có thể nhìn thấy mình, chúng tôi cũng giả vờ không biết, vì như vậy tốt cho cả đôi bên. Nhưng Kim Tròn Vo, vì ký ức được yêu thương khi còn sống, vẫn lén lút đi theo loài người.
Cách đây vài năm, Kim Tròn Vo gặp một kẻ ác ngoài đường. Hắn đã khai nhãn nên nhìn thấy nó và còn xoa đầu nó. Từ đó, hai bên trở nên thân thiết, thường xuyên gặp gỡ chào hỏi.
Cho đến một ngày, tên ác nhân đưa ra yêu cầu kỳ lạ. Hắn bảo sẽ đưa cho Kim Tròn Vo một người và yêu cầu nó móc lấy túi mật của người đó. Kim Tròn Vo vốn quý mến hắn, nên đồng ý. Với nó, việc đó chẳng quá khó.
Tuy nhiên, như tôi đã nói, miêu yêu không động vào con người nếu không có oán thù. Nếu cần săn mồi, chúng tôi chỉ bắt chuột, thỉnh thoảng vào chuồng gà hay lên núi. Nhưng tên ác nhân không dừng lại sau một lần. Mỗi tuần, hắn lại dắt thêm người mới – những người bị mê hoặc – đến và bắt Kim Tròn Vo lấy túi mật của họ. Việc đó kéo dài suốt nhiều năm.
Kim Tròn Vo, trong thời gian đó, chịu đựng sự dày vò tinh thần rất lớn vì phải lấy túi mật của những người vô tội.
Gần đây, Kim Tròn Vo không chịu nổi nữa. Trong lúc quẫn trí, nó nói với tên ác nhân rằng mình không thể tiếp tục, muốn dừng lại. Thế là hắn – vốn luôn tỏ ra tử tế – lập tức thay đổi thái độ, đe dọa sẽ báo cáo chuyện này lên Sở Narye.”
“Báo lên Sở Narye sao?”
Yoon Taehee, vẫn im lặng lắng nghe, chống cằm, đôi mắt lộ vẻ chán chường.
“Vâng, nên Kim Tròn Vo trong cơn tức giận mắng ‘Mách đi, mách đi, lêu lêu đồ mách lẻo!’ rồi bỏ chạy. Sau đó, nó đến tìm tôi – thủ lĩnh con hẻm – và kể lại toàn bộ câu chuyện.”
“……”
“Tôi đã cố nghĩ đó chỉ là lời đe dọa suông… nhưng vấn đề là kẻ ác đó biết nơi ẩn náu của bọn tôi. Từ hôm đó, chúng tôi không có lấy một giây phút yên ổn. Chúng tôi từng nghĩ đến việc săn hắn, nhưng hắn không phải con người bình thường, nên không dễ đối phó.”
“Ra vậy… chắc hắn là một Quý Tài. Vì ngươi nói hắn đã khai nhãn…” Yoon Taehee suy đoán.
“Không đâu ạ. Theo lời Kim Tròn Vo, hắn không phải Quý Tài bình thường. Hắn là… một người cá.”
Yoon Taehee khựng lại. Paehyeon, đứng bên cạnh, cũng không giấu nổi kinh ngạc. Cả hai không ngờ câu chuyện lại dẫn đến người cá.
“…Gì cơ? Người cá?”
“Người đó từng thì thầm với Kim Tròn Vo rằng mình là người cá, và phải ăn túi mật người mới mọc được đôi chân. Mỗi tuần phải ăn một lần, nếu không sẽ mất đi đôi chân và da cá lại mọc ra…”
Mắt Yoon Taehee lóe lên một tia sáng điên cuồng.
“Túi mật…”
Anh và Paehyeon liếc nhìn nhau. Mèo Mập tiếp tục.
“Vậy nên, cứ mỗi tuần, kẻ đó dùng năng lực của người cá để dụ dỗ một người khiến họ mê muội rồi đưa họ đến để Kim Tròn Vo lấy túi mật. Những người bị mê hoặc đều không nhớ gì về khoảng thời gian đó.”
Đang kể, miêu yêu bỗng kích động, lấy chân đập mạnh vào cái tách trà trống trên bàn. Tách vỡ tan tành dưới sàn, vang lên tiếng choang. Paehyeon giật mình cau mày, còn Saero luống cuống la lên.
“Gì thế này! Làm cái gì vậy!”
“Ái chà! Xin, xin lỗi… Tôi không kiểm soát được, là thói quen thôi…” Mèo Mập đáp.
Nhưng Yoon Taehee chẳng để tâm đến cái tách vỡ, điềm tĩnh nói.
“Không sao, cứ kể tiếp đi.”
“Thực ra, Kim Tròn Vo định giữ bí mật chuyện kẻ ác đó là người cá. Nhưng vì tôi gặng hỏi mãi nên nó mới kể. Người đó dặn nó tuyệt đối không được tiết lộ với ai. Chính vì vậy, giờ đây Kim Tròn Vo sợ hãi đến phát run. Người duy nhất có thể bảo vệ chúng tôi lúc này là các vị linh quỷ cao quý.”
Miêu yêu giơ chân trước lên, để lộ bộ móng vuốt sắc nhọn.
“Tên của kẻ ác đó… là Shin Jihye.”
_____
“Mách đi, mách đi, lêu lêu đồ mách lẻo!” Hahahaha~ Hề vcl~