Đoàn chủ im lặng lắng nghe câu chuyện của miêu quỷ. Anh không nói lời nào trong suốt một lúc lâu. Sau một hồi trầm ngâm, anh chợt liếc xuống cổ tay trái, mân mê chiếc đồng hồ và lẩm bẩm như thể đang tự nhủ.
“Shishi, ngươi nói đúng. Bổn hương luôn đứng về phía ta…”
Yoon Taehee hiểu rõ hàm ý của lời nói đó. Nó giống như cảm giác khi cánh buồm được căng ra và gió thuận bất ngờ nổi lên. Anh đã trải qua cảm giác này nhiều lần trong đời – một trực giác rùng mình báo hiệu thời khắc định mệnh đang đến gần.
Nếu người cá nắm giữ chìa khóa của sự bất tử, thì có lẽ họ cũng biết cách hóa giải nó. Có thể chính người cá là kẻ nắm giữ bí mật để giải trừ lời nguyền. Hiện tại, họ là sinh linh duy nhất mà anh có thể thoái thác hy vọng.
Ngay lập tức, Yoon Taehee rời khỏi đình viện, hướng thẳng đến Sở Narye.
Vừa đến trụ sở chính, Yoon Taehee lập tức tra cứu thông tin cá nhân của Shin Jihye và nhanh chóng tìm thấy tài khoản mạng xã hội của cô ta. Với tài khoản cá nhân trong tay, việc theo dõi hành tung của cô ta trở nên dễ dàng.
Yoon Taehee từng cho rằng người cá, nếu tồn tại, sẽ ẩn mình ở những nơi hẻo lánh như vùng biển xa, nông thôn vắng vẻ hay góc khuất thành phố. Nhưng anh đã lầm. Trái với suy nghĩ của anh, người cá không hề ẩn mình mà hoạt động ngay tại trung tâm Seoul, cụ thể là ở Gangnam.
Qua mạng xã hội, Shin Jihye hiện lên như một người hoạt bát, tự tin, luôn được nhiều người vây quanh. Không có điểm gì quá bất thường. Anh phát hiện ra rằng cô ta từng là người mẫu cho đến đầu những năm 20 tuổi, sau đó đột ngột rời khỏi làng giải trí – một thông tin dễ dàng tra cứu.
Nắm được thông tin cơ bản, Yoon Taehee xin nghỉ phép và bắt đầu theo dõi Shin Jihye. Theo lời miêu quỷ, cô ta mê hoặc một người mới mỗi tuần, nên chỉ cần tiếp cận cô ta, mọi việc sẽ dễ dàng.
Và như Yoon Taehee dự đoán, anh nhanh chóng lọt vào mắt xanh của Shin Jihye.
‘Anh có muốn đi chơi với em không? Trông anh cũng khá đấy chứ?’
Yoon Taehee nhanh chóng trở thành ‘đối tượng hẹn hò’ của Shin Jihye, hay nói cách khác, là con mồi mà cô ta nhắm đến.
Giả vờ làm con mồi, Yoon Taehee tự lao vào bẫy như ruồi sa vào mạng nhện, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Anh tin rằng chỉ cần ở bên Shin Jihye một tuần, cơ hội sẽ đến. Suốt thời gian đó, anh theo dõi sát sao mọi hành động của cô ta.
Anh cần nắm trong tay bằng chứng không thể chối cãi.
Vì vậy, Yoon Taehee phải chịu đựng từng ngày như cực hình, cùng Shin Jihye đi ăn, dạo chơi, uống trà, và đưa cô ta về nhà. Mỗi giây phút trôi qua đều khiến anh phát điên vì nuối tiếc, nhưng anh vẫn cắt đứt mọi liên lạc bên ngoài, dồn hết tâm trí vào Shin Jihye.
Khoảnh khắc giả tạo này là để đổi lấy những giây phút vĩnh cửu bên Jaegyeom.
Thời gian dần trôi, và đến ngày thứ ba, Shin Jihye trước đó luôn mặc quần ngắn, bất ngờ diện một chiếc váy dài chạm mu bàn chân. Ngay lập tức, Yoon Taehee nhận ra điều gì đó.
‘Kẻ đó phải ăn túi mật người một tuần một lần để duy trì đôi chân. Nếu không, lớp vảy cá sẽ bắt đầu mọc ra…’
Chắc chắn, đôi chân của cô ta đã bắt đầu biến đổi. Yoon Taehee muốn kiểm tra ngay bàn chân của Shin Jihye, nhưng anh kiềm chế, tính toán cẩn thận. Vạch trần bây giờ là quá sớm; có thể cô ta chưa biến đổi hoàn toàn hoặc đã che giấu kỹ lưỡng.
Vậy nên… chỉ cần đợi thêm một ngày nữa thôi. Chỉ một ngày.
Ngay lúc đó, một vị khách không mời xuất hiện tại quán rượu – không ai khác chính là Jaegyeom. Vừa nhìn thấy cậu, trái tim Yoon Taehee đập loạn nhịp như phát điên.
Sao cậu lại có mặt ở đây…?
Tuy nhiên, lúc này Yoon Taehee đang giả vờ bị Shin Jihye ‘mê hoặc’, diễn xuất một cách cẩn thận. Đây không phải lúc để chào hỏi hay giải thích. Nếu hành động thiếu suy nghĩ, anh có thể bị nghi ngờ và mọi kế hoạch sẽ tan thành mây khói. Cơ hội ngàn vàng có thể tuột mất chỉ vì một sai lầm nhỏ.
‘Không quen, lần đầu thấy.’
Vì thế, Yoon Taehee đành giả vờ không quen biết Jaegyeom, dù trong lòng không muốn. Anh chỉ mong Jaegyeom rời đi trước khi tình hình trở nên tệ hơn. Nhưng trái với mong đợi, Jaegyeom không những không đi mà còn chen vào đám đông, thản nhiên ngồi uống rượu như không có gì xảy ra.
Sự có mặt của Jaegyeom đẩy Yoon Taehee vào nhiều tình huống nguy hiểm, buộc anh phải cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng như thường lệ, Jaegyeom – biến số không thể lường trước – đã làm đảo lộn mọi thứ. Kế hoạch của Yoon Taehee hoàn toàn sụp đổ.
‘Người cá trong truyền thuyết giả dạng thành miêu quỷ… Cuối cùng cũng tìm được rồi.’
May mắn thay, đúng lúc đó, vài chiếc vảy bắt đầu xuất hiện trên mu bàn chân của Shin Jihye, như thể số phận đang ủng hộ họ. Vở kịch giả dối và ngụy trang cuối cùng cũng kết thúc. Nhận ra mình bị lừa, Shin Jihye nghiến răng nói.
“Rốt cuộc anh đang định làm gì vậy hả?”
“Nói chuyện.”
“Gì cơ?”
“Không phải với tư cách người cá và con người, mà là giữa Shin Jihye và Yoon Taehee.”
“Thế anh muốn nghe cái gì?”
“Tất cả những gì cô biết về người cá.”
Yoon Taehee dừng lại, liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh.
“Nhưng nói chuyện ở đây không tiện lắm. Nếu cô không phiền, chúng ta có thể đến nhà tôi để nói chuyện được không? Nơi này tai vách mạch rừng.”
“Tại sao tôi phải làm vậy? Nếu tôi từ chối thì sao?” Shin Jihye trừng mắt nhìn Yoon Taehee, ánh mắt đầy thách thức.
“Tiếc là… chuyện đó không nằm trong lựa chọn.” Yoon Taehee nhếch môi, từ tốn trả lời. Rồi anh đập mạnh chiếc quạt xuống sàn.
“Giờ cô chỉ có hai lựa chọn.”
“Một là về nhà của ‘Quý Tài Yoon Taehee’. Hai là về nhà của ‘pháp sư trừ tà Yoon Taehee’.”
Nghe đến ‘pháp sư trừ tà’, đôi mắt Shin Jihye run rẩy dữ dội.
“Thông tin về người cá rất hiếm, kể cả ở Sở Narye. Nếu tôi là ‘pháp sư trừ tà Yoon Taehee’ đã từng đối đầu với miêu quỷ thì khi trở về, tôi sẽ báo cáo rằng: Tôi đi săn một miêu quỷ ăn nội tạng người, nhưng hóa ra lại bắt được người cá trong truyền thuyết.
Nhưng nếu tôi là Quý Tài Yoon Taehee – người đã biết cô là người cá giả dạng miêu quỷ ngay từ đầu – thì tất nhiên, tôi sẽ không báo cáo như vậy.”
Yoon Taehee là người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục tiêu. Anh có thể trở nên ti tiện và xảo quyệt nếu cần. Với khả năng phân tích tình huống sắc bén, anh luôn biết cách chiếm thế thượng phong.
Shin Jihye tái mặt, nghiến răng hỏi.
“Hừ… đồ khốn… Anh dám đe dọa tôi sao?”
“Ai biết được. Nhưng xét cho cùng thì người dọa trước là cô mà?”
“Cái gì? Anh nói cái quái gì vậy?”
Yoon Taehee vuốt cằm, từ tốn kể lại câu chuyện về ‘Kim Tròn Vo’.
“Kim Tròn Vo…!!!” Khi nhận ra sự thật, Shin Jihye tức giận hét lên. “Chỉ vì nó dễ thương mà nó muốn làm gì thì làm sao? Tôi đã chăm sóc nó rất tốt đấy!”
Jihye run lên vì tức giận, nghiến răng trừng mắt nhìn Yoon Taehee.
“Vậy là anh định dùng chuyện đó để khống chế tôi sao?”
“Không, tôi chỉ nói là… cô may mắn thôi.”
“Cái gì?”
“Gặp tôi thì còn là may đấy. Nếu là một pháp sư khác, cô đã bị tống về Sở Narye hoặc bị biến thành vật nghiên cứu rồi. Nhưng tôi thì không định làm vậy.”
Yoon Taehee vừa nói vừa gập cây quạt, nhướng mày. Shin Jihye cười khẩy.
“May mắn? Thật nực cười. Anh rõ ràng là cố tình tiếp cận để nắm thóp tôi, vậy mà dám nói là may mắn?”
“Đúng, tôi cố tình tiếp cận để bắt thóp cô. Nhưng cô đừng quên, chính cô là người phạm tội. Cô đã ăn túi mật của người khác.”
“Dù sao túi mật cũng không phải là cơ quan thiết yếu, có hay không cũng chẳng sao. Người ta vẫn sống tốt mà không có nó, thậm chí còn cắt bỏ nếu bị đau. Vậy mà anh gọi đó là tội lỗi sao?”
“Ừ thì… tôi cũng nghĩ thế. Túi mật không phải cơ quan quan trọng. Nhưng dù sao, làm tổn thương người khác là sai. Nếu phải phân định đúng sai, lỗi là ở cô.”
Shin Jihye trừng mắt nhìn Yoon Taehee, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Yoon Taehee tiếp tục.
“Dù sao, điều quan trọng là cô đã giả dạng miêu quỷ để che giấu thân phận. Cho dù không phải tôi, sớm muộn gì Sở Narye cũng sẽ tóm được cô.”
Không biết phải nói gì, Shin Jihye chỉ lặng im, môi mím chặt.
Yoon Taehee nói tiếp, giọng điệu lạnh lùng.
“Nếu cô cần ăn túi mật định kỳ để duy trì hình dạng con người, thì thay vì dựa vào miêu quỷ, cô nên tìm cách ẩn mình tốt hơn trong xã hội. Chẳng hạn như thuê người buôn nội tạng hoặc một bác sĩ bất hợp pháp để cung cấp cho cô. Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian và công sức hơn nhiều. Dù là môi giới hay lang băm, nếu cô cần thì tôi có thể giới thiệu.”
Những đề xuất của Yoon Taehee vô cùng thực dụng nhưng cũng vô đạo đức đến tột cùng. Thay vì bàn về đúng sai, anh chỉ chỉ trích sự thiếu khôn ngoan trong cách hành xử của Jihye. Trước lời đề nghị trắng trợn về một hành vi phạm pháp còn tồi tệ hơn, Shin Jihye chỉ biết trợn mắt kinh ngạc, không thốt nên lời.
“Anh điên thật đấy.”
“Là do cô quá chủ quan thôi.”
Cuối cùng, Shin Jihye cúi đầu, hét lên trong giận dữ và tuyệt vọng.
“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì đây?!”
“Tôi nói rồi mà. Đổi chỗ, rồi cùng nhau ‘nói chuyện’ một cách bình tĩnh.”
“……”
“Nếu chưa thể quyết ngay thì tôi cho cô thời gian. Suy nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, Yoon Taehee quay sang Jaegyeom đang say rượu ngủ mê man trên sofa.
“Jaegyeom à.” Anh khẽ gọi, lay nhẹ vai cậu, nhưng Jaegyeom không hề tỉnh giấc.
Yoon Taehee cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Jaegyeom, rồi khẽ cắn một cái lên môi cậu, không đau mà giống như một cử chỉ âu yếm tinh nghịch.
Sau đó, Yoon Taehee nhẹ nhàng bế Jaegyeom lên như bế một đứa trẻ. Anh vén tay áo, liếc nhìn đồng hồ, rồi quay sang Shin Jihye với ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy, cô quyết định chưa?”
Thời gian mà Yoon Taehee dành cho Shin Jihye để suy nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ khoảng một phút.
Và đó chính là lý do Shin Jihye xuất hiện tại căn hộ 1402, tòa B, chung cư Hyfelis.
_____
Lúc bả gào tên Kim Tròn Vo, tui buồn cười quá. Đang nghiêm túc tự nhiên Kim Tròn Vo~
Tui định giữ nguyên tên phiên âm hàn nhưng mà đến đoạn này thì Kim Tròn Vo cute hơn haha!
Thứ 4 tuần sau là lịch bão chương nhé~ Tui cố định trước 25 chương.
Sau đó mỗi một câu trả lời đúng, tui sẽ thêm 1 chương truyện. (Không spam, có thể trả lời đến khi đúng.)
Câu hỏi là: Tính đến chương 190, cụ và nhóc mập mờ đã hôn môi bao nhiêu lần?
Chốt câu trả lời đến 20h thứ 4 ngày 30/4/2025 nha~ Chơi lớn luôn!