Hỏa Hồn - Chương 191

Tối hôm trước, Yoon Taehee đã đưa người cá cùng Jaegyeom về nhà mình. Từ sáng sớm, tâm trạng anh rạng rỡ hẳn lên.

“Ngủ ngon không…?”

Chỉ qua một đêm, vùng đất cằn cỗi trong lòng Yoon Taehee như bừng nở sắc hoa. Nơi từng lạnh lẽo, khô héo giờ đây đón chào hơi ấm mùa xuân – một phần nhờ việc anh đã thành công trong kế hoạch bắt được người cá, nhưng hơn hết là nhờ tấm lòng nhân hậu của chính chủ nhân của mảnh đất.

Chủ nhân trái tim ấy, vừa ấm áp hơn bất kỳ ai, lại đôi lúc lạnh lùng hơn tất thảy, đã khiến lớp băng giá trong lòng tan chảy hoàn toàn. Chỉ cần nhìn thấy Jaegyeom nằm trên chiếc giường của mình, trong căn phòng của mình, giữa ngôi nhà của mình, Yoon Taehee đã cảm thấy lồng ngực căng tràn hạnh phúc. Anh lặng ngắm Jaegyeom ngủ say giữa đống gối, rồi cũng chìm vào giấc ngủ – đến khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

“Hả? Ờ…”

Nhưng Jaegyeom, người mất đi ký ức từ giữa đêm qua, chỉ thấy bối rối trước tình cảnh này.

“Cảm thấy trong người thế nào?”

“…Ổn, ổn mà.”

“Còn đầu?”

“Đầu… đầu cũng không đau.”

Vài ngày trước, sau trận cãi vã trước cửa nhà, Yoon Taehee đã cắt đứt mọi liên lạc. Hôm qua, khi Jaegyeom đến quán rượu, anh còn giả vờ không quen biết, giữ thái độ lạnh nhạt. Vậy mà giờ đây, anh lại dịu dàng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

“…”

Jaegyeom khẽ đẩy trán Yoon Taehee đang tựa lên vai mình, vô thức liếc sang Shin Jihye. Hôm qua, cô và Yoon Taehee trông rất thân thiết ở quán rượu. Nhưng kỳ lạ thay, lúc này Shin Jihye chẳng thèm nhìn anh lấy một lần. Cô bình thản thu dọn máy sấy tóc, rồi cúi xuống nhặt những sợi tóc rụng trên sàn – như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan đến mình.

Jaegyeom mang trong lòng hàng tá câu hỏi: Người này sao lại ở đây? Cái chân đầy vảy kia là gì? Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Liếc trộm Shin Jihye thêm chút nữa, Jaegyeom ngập ngừng kéo áo Yoon Taehee, thì thầm vào tai anh.

“…Này, chân người đó kỳ lắm.”

Nghe giọng nghiêm túc của Jaegyeom, Yoon Taehee đưa mắt nhìn về phía Shin Jihye.

“Cô ấy là người cá đấy.”

Lời đáp nhẹ nhàng ấy khiến Jaegyeom tròn mắt kinh ngạc. Dù đã sống nhiều năm, đây là lần đầu cậu gặp một người cá ngoài đời. Có lẽ tiếng thì thầm không nhỏ như cậu nghĩ, vì Shin Jihye nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.

“Cái gì vậy? Thật sự không biết sao?”

Rồi cô lẩm bẩm bực bội.

“Chết tiệt. Tưởng là được cử đến để theo dõi tôi. Biết thế đã trốn đi cho rồi…”

Jaegyeom hạ giọng nhỏ hơn nữa, hỏi tiếp.

“Người cá sao lại ở đây?”

Yoon Taehee nhìn cậu, ánh mắt thoáng vô cảm.

“…”

Sau một khoảnh khắc im lặng, anh nhẹ nhàng đặt tay lên má Jaegyeom.

“Để giải lời nguyền của cậu.”

Câu trả lời thì thầm ấy khiến mắt Jaegyeom mở to hơn nữa.

“…Gì cơ?”

“Lời nguyền của cậu có thể liên quan đến người cá.”

Yoon Taehee bắt đầu kể ngắn gọn những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Anh cho biết mình đã theo dõi người cá từ trước, rồi tình cờ phát hiện Shin Jihye – người anh nghi là người cá. Để xác nhận, anh âm thầm tiếp cận và ở gần cô ta suốt thời gian đó.

“…”

Nghe xong, Jaegyeom nghẹn lời, đầu óc quay cuồng. Cậu chưa bao giờ nghĩ lời nguyền bất tử của mình lại liên quan đến người cá, càng không ngờ Yoon Taehee thực sự đang nỗ lực hóa giải nó. Hóa ra câu nói ‘đừng tìm đến cái chết nữa’ của anh là chân thành.

‘Tôi cũng không muốn thích cậu…’

Mới vài ngày trước, cậu còn giận dữ vì câu nói ấy. Vậy mà giờ đây, Yoon Taehee đang miệt mài chạy khắp nơi để biến lời nói của anh thành sự thật.

“…”

Jaegyeom vừa bực mình vì anh tự ý hành động không hỏi ý kiến cậu, vừa cảm nhận một luồng cảm xúc lạ lùng trào dâng. Tim cậu đập rộn ràng, lồng ngực nóng ran.

Không kìm được, cậu buột miệng.

“Anh lúc nào cũng vậy. Ít nhất cũng nên nói trước một tiếng chứ. Tôi cứ tưởng anh không trả lời tin nhắn, giả vờ không quen biết, là vì anh đã từ bỏ chuyện trả thù và… từ bỏ cả tôi…”

Đang nói, Jaegyeom khựng lại. Yoon Taehee nhướng mày, hỏi.

“Tôi đã… gì cơ? Từ bỏ cậu?”

Jaegyeom không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ cúi đầu.

“…”

Cứ tưởng anh không còn thích tôi nữa…

Câu ấy suýt thốt ra, khiến cậu hoang mang. Đầu óc rối bời. Chính cậu cũng thấy ý nghĩ ấy thật kỳ lạ.

Nếu nói ra, chẳng phải giống như mình mong anh ấy vẫn còn thích mình sao…

“Thì… thì là… cái đó…”

Jaegyeom ấp úng, tay vân vê vành mũ, thì bất ngờ…

“Này, hai người nghĩ tôi là phông nền chắc?”

Shin Jihye đột ngột lên tiếng, giọng sắc lạnh, quay sang quát cả hai.

“Ngồi trước mặt tôi mà thì thầm to nhỏ từ nãy giờ là sao hả?”

Cô ngồi bắt chéo chân trên sofa, rõ ràng không hài lòng. Nhờ sự chen ngang ‘tự nhiên’ của Shin Jihye, Jaegyeom đang bí lời, vội tìm cớ đổi chủ đề.

“À, anh mua gì ngoài đó thế?”

Cậu giả vờ bình thản, lục túi giấy. May mắn là Yoon Taehee không gặng hỏi thêm, chỉ bảo.

“Ăn chút gì đi rồi nói chuyện tiếp.”

Thức ăn Yoon Taehee mang về là cháo. Anh chọn cháo để dễ tiêu, lo Jaegyeom mệt vì uống quá nhiều rượu hôm qua. Nhưng dù say bí tỉ đêm trước, hôm nay cậu lại tỉnh táo lạ thường.

“Cháo gì đấy?”

Shin Jihye tiến đến bàn ăn, thò đầu hỏi.

“Cháo bào ngư.”

Dù vừa nói không ăn sáng, cô chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống một góc bàn. Jaegyeom không thoải mái với cô, nên chọn ngồi cạnh Yoon Taehee.

“Ồ, mua loại đắt tiền nhỉ.”

Shin Jihye gật đầu, cầm đũa lên. Yoon Taehee hỏi.

“Người cá có ăn được hải sản không đấy?”

Giọng anh pha chút trêu đùa, khiến Shin Jihye lườm anh.

“Không sao cả. Dù gì tôi cũng chỉ là người cá nửa vời thôi mà.”

“Gì cơ?”

Yoon Taehee đang chống cằm thì khựng lại, ngước nhìn cô chăm chú.

“Làm gì mà ngạc nhiên thế?”

Shin Jihye thản nhiên xúc thìa cháo.

“Người cá nửa vời là sao?”

“Tôi là con lai giữa người và người cá, nên chỉ có một nửa là người cá thôi.”

Cô vừa nói vừa ăn, thêm một câu như không quan trọng.

“Mẹ tôi là người cá, còn bố tôi là con người.”

***

Shin Jihye kể tiếp.

Lúc nhỏ, tôi không biết mình là người cá.

Bố mẹ chẳng bao giờ nói. Nhà tôi trông bình thường như bao nhà khác.

Mãi đến năm mười tuổi, tôi mới phát hiện mình khác biệt. Hè năm đó, cả gia đình bên nội đi chơi suối. Tôi cùng mấy chị họ thi nín thở dưới nước. Nhưng khi lặn xuống, tôi thở được tự nhiên. Thấy lạ, tôi chạy đến hỏi mẹ. Mẹ bảo.

‘Jihye à, thật ra con là người cá đấy.’

Mẹ tôi vốn là người cá sống dưới biển. Rồi mẹ gặp bố tôi – một người làm nghề đi biển – và họ yêu nhau.

Bố cầu hôn bằng cách tặng mẹ túi mật của mình. Mẹ ăn túi mật ấy và trở thành người thường.

Từ đó, tôi biết mình không giống mọi người. Nghĩ lại thì… nhà tôi chưa từng đi biển bao giờ.

Mẹ ghét biển, nhưng hóa ra là vì mẹ sợ tôi xuống biển sẽ phát hiện sự thật, nên cố tránh. Mẹ nghĩ suối thì không sao, vì không phải biển.

Ban đầu tôi không tin, nhưng dần cũng quen. Chẳng có gì thay đổi cả. Mẹ dặn đừng kể ai, nên tôi giữ bí mật một mình.

Rồi đến năm mười chín tuổi, một sáng thức dậy, tôi thấy vảy mọc trên chân. Hoảng sợ, tôi chạy đến kể với mẹ. Nhưng mẹ cũng không rõ lý do.

Hôm đó giữa mùa hè, vậy mà tôi phải đi học với đôi tất đen kín mít để che vảy…

(Chuyện đó để sau.)

Dù sao, hôm sau mẹ tìm được một túi mật người đưa cho tôi. Mẹ tin nếu tôi ăn, mọi thứ sẽ bình thường.

Tôi cũng tin vậy. Dù ghê tởm, tôi vẫn cố nuốt vì muốn trở lại như trước.

Quả nhiên, vảy biến mất. Tôi mừng lắm.

Nhưng chưa hết chuyện.

Vài ngày sau, vảy lại mọc lên.

Lúc đó, tôi nhận ra mình không thể thoát khỏi vòng lặp này…

***

Shin Jihye kể với vẻ bình thản, rồi đột nhiên im bặt.

“Thật là… tức chết đi được.”

Nước mắt lấp lánh trong mắt cô. Rồi cô òa khóc.

Jaegyeom giật mình, liếc cô rồi quay sang Yoon Taehee. Anh lặng lẽ đẩy hộp khăn giấy về phía cô.

Cả hai không ai hỏi ‘Sao lại khóc?’

“Tóm lại thì…”

Shin Jihye rút vài tờ khăn, xì mũi thật mạnh, rồi tiếp tục.

“…Từ nhỏ tôi mơ làm người mẫu. Năm mười bảy tuổi, tôi bắt đầu, nhưng khi vảy mọc trên chân… tôi cảm giác như trời sụp xuống. Ban đầu, tôi nghĩ sẽ ổn, nên liều uống đủ loại túi mật. Nhưng vô ích. Vài ngày sau, vảy lại mọc. Thời gian tôi có đôi chân bình thường chỉ kéo dài ba ngày. Sau đó, vảy lan từ mu bàn chân lên ống chân, đầu gối, đùi… Nếu để một tuần, vảy phủ kín chân, hai chân dính lại thành đuôi cá – thành người cá thật sự. Nếu không uống túi mật mỗi tuần, tôi không thể đi lại bằng chân nữa, có thể biến thành nửa dưới của cá. Tôi chỉ làm người mẫu được vài năm rồi bỏ. Để ngăn vảy, ba ngày phải ăn túi mật một lần, nhưng điều đó gần như bất khả thi. Khi giấc mơ tan biến, tôi chỉ biết uống rượu, sống lêu lổng mỗi ngày… Các anh sinh ra đã có đôi chân bình thường, chắc không hiểu cảm giác của tôi đâu.”

Shin Jihye cúi mặt, khăn giấy dính quanh mắt.

“Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường thôi mà…”

_____

Cảm ơn các bồ đã ủng hộ~ Iu iu :3

Tối nay tui up nốt chương nha!

Chúc mừng 50 năm giải phóng!!!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo