Yoon Taehee lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Shin Jihye, tâm trí chìm vào suy tư.
Theo lời cô, Shin Jihye là một ‘nửa người cá’ – con lai giữa cha là người và mẹ là người cá. Người cá có thể ăn túi mật của con người để sở hữu đôi chân, nhưng với Shin Jihye, hiệu quả chỉ tạm thời. Dù đã ăn túi mật, chỉ sau vài ngày, vảy lại mọc lên, và phần thân dưới của cô dần biến trở lại thành thân cá.
“Tôi rất tiếc, chắc cô đã phải chịu nhiều khổ cực.”
Yoon Taehee lên tiếng, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
“Câu chuyện của cô thật đáng thương, nhưng trước tiên, tôi có ba điều cần hỏi.”
Anh giơ tay ra, lòng bàn tay hướng lên như muốn trình bày rõ ràng từng câu.
“Thứ nhất, có thật là ăn thịt và uống máu người cá sẽ khiến con người bất tử không? Thứ hai, nếu điều đó đúng, liệu có cách nào hóa giải sự bất tử ấy không? Thứ ba, có tồn tại thứ gọi là ‘Thuốc trường sinh,’ được tạo ra bằng cách dùng người cá làm vật tế không?”
Shin Jihye, đang lau nước mắt, nhíu mày trước thái độ thẳng thắn và dứt khoát của anh.
“Khoan đã. Nghĩ lại thấy buồn cười thật. Anh nói muốn ‘nói chuyện’ với tôi, nhưng đây đâu phải nói chuyện? Anh đang thẩm vấn tôi thì đúng hơn.”
Cô trừng mắt nhìn Yoon Taehee, ánh mắt sắc bén đầy nghi ngờ. “Vậy rốt cuộc, tại sao anh lại quan tâm đến người cá như thế?”
Yoon Taehee đáp lại bằng giọng trầm và chắc chắn. “Tôi đang tìm cách hóa giải một lời nguyền bất tử.”
Shin Jihye mở to mắt, ngơ ngác. “Bất tử? Tự dưng ở đâu ra vậy?”
Ánh mắt cô vô tình lướt sang Jaegyeom, và những mảnh ghép trong đầu dần ráp nối lại. Cô kinh ngạc hỏi.
“Đừng nói với tôi… cậu ta thật sự đến từ thời Joseon đấy nhé?”
Jaegyeom khẽ gật đầu, không nói gì.
“Tại sao cậu lại bất tử? Có phải vì người cá không?” Shin Jihye tiếp tục dồn hỏi.
“Đó chính là lý do chúng tôi tìm đến cô.” Yoon Taehee chen vào thay cho Jaegyeom.
“Thế còn mẹ cô? Bà ấy đang ở đâu?”
“Mẹ tôi không còn ở đây nữa. Mấy năm trước, bà đã quay về biển rồi.” Shin Jihye trả lời.
“Tại sao?” Yoon Taehee truy vấn.
“Vì chẳng còn lý do gì để bà ở lại đất liền.”
Trước câu trả lời mơ hồ, Yoon Taehee nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi hoặc. Shin Jihye thở dài, tiếp tục.
“Mẹ tôi đến đất liền vì yêu cha tôi. Nhưng rồi cha tôi sa vào cờ bạc, vay nặng lãi khắp nơi, khiến gia đình tan nát. Cuối cùng, mẹ ly dị cha và bỏ đi.”
Yoon Taehee lặng người, không giấu nổi sự bất ngờ trước cái kết quá thực tế ấy.
“Dù sao thì tôi chỉ là nửa người cá thôi, không phải người cá hoàn chỉnh, nên tôi cũng chẳng biết nhiều.”
Shin Jihye nói thêm, tay hờ hững gỡ mảnh khăn giấy dính trên mặt.
“Tôi chỉ đến quê hương của người cá một lần, cách đây vài năm. Lúc đó, tôi theo mẹ về biển vì dù ăn bao nhiêu túi mật, vảy vẫn mọc lại trên chân. Tôi chỉ muốn hỏi xem có cách nào chữa được không. Nhưng tôi ở dưới nước chưa đầy một ngày thì phải quay lại đất liền. Những người cá khác cảnh giác và ghét tôi vì trong tôi có máu người. Thế nên, tôi đành ngồi chờ trên đảo.”
Giọng cô thoáng buồn khi kể lại. Shin Jihye không hoàn toàn thuộc về thế giới loài người, cũng chẳng thể hòa nhập với người cá.
Jaegyeom, người chăm chú lắng nghe từ nãy giờ, cẩn thận hỏi. “Vậy… cô không tìm được cách nào sao?”
“Tìm thì có tìm được. Mẹ tôi gặp một người cá lớn tuổi và kể về hoàn cảnh của tôi.”
Shin Jihye đáp, rồi ngừng lại, giọng trầm xuống.
“Nhưng hóa ra, có một điều kiện mà cả mẹ tôi lẫn tôi đều không biết.”
“Điều kiện gì cơ?” Jaegyeom tò mò.
“Muốn có đôi chân vĩnh viễn, tôi phải ăn túi mật của người tôi yêu. Trước giờ, tôi cứ nghĩ ăn túi mật của bất kỳ ai cũng được, hóa ra không phải. Vì ăn bừa nên cơ thể tôi cứ trở lại như cũ.”
Cô nhún vai, nở nụ cười nhạt. “Thế là tôi cố sống cố chết tìm một người để yêu. Nhưng anh nghĩ xem, làm sao tôi có cảm tình với đàn ông loài người được? Tôi hẹn hò hết người này đến người khác mỗi tuần, vậy mà chẳng cảm thấy gì.”
Yoon Taehee, vốn đang im lặng vuốt cằm, bất ngờ hỏi. “Cô ghét con người à?”
“Người cá vốn đã ghét loài người rồi.” Shin Jihye đáp.
“Không, tôi hỏi về cô cơ.”
“Tôi? Tôi chỉ ghét đàn ông loài người thôi.” Cô khẳng định, khuôn mặt trở nên cứng rắn.
“Tại sao?”
“Vì cha tôi. Chính ông ấy khiến tôi căm ghét tất cả đàn ông loài người.”
Yoon Taehee gật đầu như thể đồng cảm.
“Nhìn cha mẹ tôi mà xem. Đó là lý do người ta nói tình yêu thật đáng sợ. Có câu ‘yêu ai là gan mật gì cũng dám cho,’ đúng không? Thực ra, câu đó xuất phát từ thế giới người cá. Tình yêu chỉ là cảm xúc thoáng qua. Ban đầu, họ chắc cũng tưởng sẽ bên nhau mãi mãi, nhưng cuối cùng vẫn chia tay.”
Shin Jihye khoanh tay, cười mỉa mai.
Jaegyeom thận trọng hỏi tiếp. “Vậy… sao mẹ cô lại yêu được một người như cha cô?”
“Ở đâu mà chẳng có trường hợp đột biến. Mẹ tôi chắc cũng là một trong số đó.” Cô trả lời thờ ơ, rồi thở dài nặng nề.
“Trước đây, tôi từng oán trách cả cha lẫn mẹ. Nếu đã yêu thì yêu đi, sao phải sinh ra tôi? Tôi đâu muốn được sinh ra để sống khổ sở thế này – không phải người, cũng chẳng phải cá. Giá như họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, tôi còn đỡ tủi. Nhưng cuối cùng, họ vẫn tan vỡ.”
Vì vậy, Shin Jihye không tin vào tình yêu. Mối quan hệ của cha mẹ đã khắc sâu trong cô niềm tin rằng chẳng có tình yêu vĩnh cửu. Tất cả chỉ là cảm xúc nhất thời, và hy sinh cả đời vì một khoảnh khắc đam mê là điều ngu ngốc.
“Ba mươi năm trước, mẹ tôi yêu một người đi biển – cha tôi.” Cô kể tiếp.
***
“Những gì tôi sắp kể là câu chuyện mẹ tôi từng kể lại.” Shin Jihye bắt đầu.
Từ xa xưa, người cá được xem là linh vật trong truyền thuyết, là sứ giả của thần biển, mang nhiệm vụ bảo vệ ngư dân và che chở cho các đảo. Mẹ cô rất tự hào vì là người cá. Khi bão tố hay sóng lớn bất ngờ ập đến, người cá sẽ phát tín hiệu cho ngư dân, thậm chí dồn cá về phía họ. Để tỏ lòng biết ơn, con người tổ chức lễ cúng cầu ngư và dâng lễ vật tạ ơn.
Người cá là loài đặc biệt với khả năng phục hồi vượt trội. Vết thương nhanh chóng lành lại, thậm chí tay chân bị mất cũng có thể tái sinh. Nhờ khả năng ấy, họ không già đi. Tuy nhiên, họ không bất tử, mà chỉ không lão hóa. Đến một thời điểm nhất định, người cá sẽ đối mặt với ‘vĩnh miên’ – giấc ngủ ngàn thu, cách họ gọi cái chết.
Khác với con người, người cá không già và có thể sống rất lâu nếu không có biến cố đặc biệt. Nhưng họ vẫn có cách thoát khỏi vòng đời dài đằng đẵng ấy: ăn túi mật của con người.
Chuyện này bắt nguồn từ thời người cá còn sống gần gũi với con người và thường yêu họ. Khi một người cá dưới biển yêu một con người, họ có hai lựa chọn để ở bên người mình yêu. Một là người cá cho người đó ăn máu thịt của mình, khiến người đó sở hữu cơ thể giống người cá – không lão hóa và có khả năng phục hồi. Hai là người cá ăn túi mật của người mình yêu, từ đó có đôi chân vĩnh viễn, trở thành người bình thường, sống và chết như bao người khác.
Dù trở thành người, họ vẫn giữ một số đặc điểm của người cá, như khả năng thở dưới nước và tự do biến đổi giữa hình dạng người và cá. Shin Jihye từng chứng kiến mẹ mình biến hình vài lần.
Mối quan hệ giữa người cá và con người bắt đầu rạn nứt khi tin đồn lan truyền trên đất liền. Lời qua tiếng lại khiến thông tin bị bóp méo. Một số ngư dân tung tin rằng ăn thịt và máu người cá sẽ trường sinh bất lão, và tin đồn ấy lan rộng.
Từ đó, con người bắt đầu săn bắt người cá không khoan nhượng. Vì lòng tham của họ, người cá suýt tuyệt chủng. Từ hàng trăm cá thể, giờ chỉ còn khoảng hai mươi. Những người cá sống sót rời bỏ đảo Geomun – quê hương ban đầu – và chuyển đến nơi khác, cắt đứt mọi liên hệ với loài người.
Con người tin vào tin đồn, bắt và ăn thịt người cá, nhưng chẳng có gì thay đổi. Cách đó chỉ hiệu quả khi giữa người cá và con người có tình yêu thật sự. Nhưng rồi một người đã dùng bùa chú đặc biệt, lấy người cá làm vật tế để tạo ra ‘Thuốc trường sinh,’ giúp hắn bất lão bất tử. Nhưng Shin Jihye không biết nhiều về thứ thuốc ấy. Mẹ cô chỉ nói nó kinh khủng và không muốn kể thêm.
“Đó là tất cả những gì tôi biết.” Shin Jihye kết thúc, rồi nhìn chằm chằm Jaegyeom.
“Thế… hồi xưa anh có ăn nhầm cái gì lạ không đấy?”