Hỏa Hồn - Chương 193

“Thế… hồi xưa anh có ăn nhầm cái gì lạ không đấy?”

Jaegyeom đang lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Shin Jihye, nghe vậy nhíu mày trước câu hỏi đột ngột ấy. Cậu cố gắng lục lọi trong ký ức phủ bụi của mình, nhưng chẳng có điều gì cụ thể hiện ra. Thời gian sống cùng Myojeong đã quá xa xôi, khiến những hồi ức của cậu dần trở nên mờ nhạt.

“Ít nhất thì, tôi chưa bao giờ gặp người cá.” Cậu đáp, giọng điệu chắc chắn.

Dù chỉ nghe nói rằng người cá tồn tại, đây là lần đầu tiên Jaegyeom thực sự chứng kiến một người cá bằng xương bằng thịt. Điều đó có nghĩa là cậu chưa từng trực tiếp ăn máu thịt của họ. Hơn nữa, theo lời Shin Jihye, để trở thành bất lão bất tử nhờ ăn máu thịt người cá, người đó phải là người mà người cá yêu. Nhưng Jaegyeom không hề có ký ức nào về việc mình từng yêu ai đó kể từ khi chào đời.

“Hồi nhỏ tôi hay bị ốm lắm. Nên lúc đó thường xuyên uống thuốc sắc…”

Khi lẩm bẩm nhớ lại, đôi mắt Jaegyeom khẽ di chuyển theo dòng ký ức. Lúc ấy, Yoon Taehee thoáng khựng lại, rồi lặng lẽ hướng ánh nhìn chăm chú vào gương mặt cậu.

“…Cậu nói hồi nhỏ hay bị ốm à?”

“Ừ.”

“Vì sao?”

“Không biết nữa. Khi còn nhỏ, tôi thường đột ngột ngất đi mà chẳng rõ lý do. Cảm giác như có ngọn lửa thiêu đốt trong ngực, rồi mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Mỗi lần như vậy, Myojeong đều mang thuốc sắc đến cho tôi uống, rồi tôi lại khỏe lên. Nhưng phần lớn là thuốc nước, hiếm khi là thuốc viên.”

Yoon Taehee chăm chú quan sát Jaegyeom, rồi bất ngờ giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa gáy cậu. Cử chỉ dịu dàng mà mộc mạc ấy khiến Jaegyeom hơi sững người. Cậu liếc nhìn Yoon Taehee, rồi lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên để tránh bàn tay anh.

Lúc đó, Shin Jihye nghiêng đầu, lên tiếng.

“Anh bảo chưa từng gặp người cá, vậy trường hợp bất lão bất tử của anh chắc không liên quan trực tiếp đến người cá rồi. Chỉ còn lại khả năng là thuốc trường sinh. Có thể anh đã vô tình dùng phải mà không hay biết, hoặc cũng có thể là vì một lý do hoàn toàn khác.”

Shin Jihye chống cằm, ánh mắt đượm vẻ đăm chiêu.

“Tôi cũng không biết nhiều về viên thuốc đó nên chẳng nói thêm được gì. Nhưng chỉ vì gọi là ‘viên thuốc’ thì không có nghĩa nó nhất định phải ở dạng viên, đúng không? Có thể nó đã được hòa tan trong nước, hay trộn vào thức ăn mà không ai nhận ra. Không chừng là thế đấy?”

Shin Jihye nhún vai, đưa ra một giả thuyết mới. Ngay lúc đó, Yoon Taehee cất tiếng hỏi.

“Nếu bất lão bất tử vì ăn máu thịt người cá, thì có cách nào hóa giải không?”

“Theo những gì tôi biết thì giống với người cá. Chỉ cần ăn túi mật của người mình yêu.”

Người cá nếu ăn túi mật của người mình yêu sẽ có được đôi chân như con người, bắt đầu lão hóa như con người, và cuối cùng có thể chết như một con người bình thường.

“Vậy nếu là do viên thuốc mà trở nên bất tử thì sao?”

“Ừm… tôi không chắc lắm, vì cũng không rõ về viên thuốc đó. Nhưng chắc cũng tương tự thôi? Dù sao thì nó cũng bắt nguồn từ người cá mà.”

“Vậy à?”

Yoon Taehee chậm rãi đứng dậy, bước về phía bồn rửa. Anh mở ngăn kéo, lấy ra một con dao, rồi tay cầm dao, nhìn thẳng vào Jaegyeom.

“Vậy thì, bây giờ nếu cậu ăn túi mật của tôi, sẽ biết ngay thôi.”

Trước câu nói dửng dưng ấy, Shin Jihye và Jaegyeom cùng lúc há hốc miệng, sững sờ không thốt nên lời.

“……”

“……”

Yoon Taehee cúi đầu nhìn xuống cạnh sườn của mình, tay còn lại ôm lấy phần gần xương sườn, dường như đang xác định vị trí túi mật.

“Này, anh ta không phải phát điên rồi đấy chứ?” Shin Jihye thốt lên, giọng đầy hoang mang.

Jaegyeom, sau phút giây sững sờ, cuối cùng cũng hoàn hồn. Cậu bật dậy, bước nhanh đến chỗ Yoon Taehee, nắm chặt cổ tay anh, gương mặt đanh lại.

“Anh điên rồi à? Nói cái quái gì thế hả?”

Yoon Taehee nhìn xuống Jaegyeom, ánh mắt điềm tĩnh không chút dao động.

“Vì tôi yêu cậu. Biết đâu túi mật của tôi lại có tác dụng.”

Lời tỏ tình bất ngờ thốt ra trong khoảnh khắc không ai ngờ tới khiến Jaegyeom hoàn toàn câm nín.

Trời ơi, cái gì vậy nè.

Shin Jihye đang chứng kiến cảnh tượng, nghe vậy tròn xoe mắt, vội đưa tay che miệng.

“Vậy… anh định đâm dao vô người ngay tại đây luôn hả?”

“Bị thương cũng không sao. Chỉ cần nhờ nhóc sâm chữa trị là được mà.”

“Anh có bị điên không đấy? Nói cái gì cho nghe lọt tai một chút đi!”

Cơ thể yếu ớt như thế, chẳng phải bất tử gì, vậy mà lại định tự rạch bụng – điều này thật sự vượt quá sức tưởng tượng. Nhưng ánh mắt Yoon Taehee lại toát lên sự nghiêm túc, khiến Jaegyeom bắt đầu nổi giận.

“Thì cũng có mất gì đâu.”

“Tách túi mật ra mà bảo ‘có mất gì đâu’ à?!”

Trong lúc hai người cãi nhau không ngừng, Shin Jihye khoanh tay, chen vào.

“Hay là đến gặp mẹ tôi ở quê đi, hỏi cho rõ luôn?”

Ngay lập tức, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn cô.

“Dù gì thì để biết chính xác nguyên nhân khiến anh bất tử là do người cá hay do viên thuốc từ người cá tạo ra, chỉ còn cách gặp trực tiếp người cá mới rõ được. Mẹ tôi từng nói người cá chỉ cần ngửi mùi của một người là biết ngay người đó có từng ăn thịt người cá hay không. Tôi thì chỉ là nửa người cá nên không rõ lắm. Và mẹ tôi chắc chắn biết nhiều thông tin hơn về viên thuốc đó.”

Yoon Taehee lắng nghe, rồi hỏi.

“Quê của người cá là… Geomun đúng không?”

Shin Jihye lắc đầu.

“Không. Hồi xưa họ sống ở Geomun, nhưng vì bị con người quấy rối quá nhiều nên đã chuyển đi từ lâu. Giờ họ sống ở một hòn đảo xa hơn, tên là Geoyeodo.”

Vừa nói, Shin Jihye vừa thản nhiên vặn vẹo lọn tóc.

“Nhưng nếu không có tôi thì không dễ đâu. Họ sống sâu dưới đáy biển, hai người chắc chắn không thể tự tìm thấy. Vậy nên để tôi xuống biển gọi mẹ lên bờ.”

Cơ thể Shin Jihye lúc này đã bị vảy bao phủ hơn nửa phần chân. Chỉ một hai ngày nữa, đôi chân cô sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đuôi cá – trở thành một người cá hoàn chỉnh. Cơ thể cô giờ đây đã thích nghi hoàn toàn để xuống biển mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

“Nhưng có điều kiện. Hôm qua anh nói sẽ giới thiệu cho tôi một tay môi giới hay bác sĩ lang băm gì đó đúng không? Giới thiệu đi. Và từ giờ hãy bảo vệ tôi. Đừng để Sở Narye phát hiện ra tôi tồn tại.”

Shin Jihye nhìn thẳng vào mắt Yoon Taehee, ánh mắt rõ ràng và quyết đoán khi đưa ra điều kiện.

“Nếu hai người hứa với tôi, tôi sẽ trực tiếp dẫn hai người đến hòn đảo đó.”

“Được, tôi đồng ý.” Yoon Taehee gật đầu không chút do dự.

“Geoyeodo là một hòn đảo nằm xa đất liền, nên không dễ có tàu đi ra đó đâu. Nếu muốn vào đảo và đưa mẹ tôi ra, chắc chắn sẽ mất ít nhất một đến hai ngày. Trong thời gian đó, hai anh phải ở lại đảo chờ. Và tuyệt đối không được để những người cá khác phát hiện. Họ rất thù địch với con người, có thể sẽ tấn công hai anh. Vậy nên tôi sẽ lén đi một mình và đưa mẹ ra.”

“Ừ, được rồi.” Yoon Taehee đáp gọn lẹ, chấp nhận đề nghị của cô.

“……”

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng. Khuôn mặt Jaegyeom dần trở nên căng thẳng. Cậu khó lòng theo kịp tình huống khi Yoon Taehee liên tục tự ý quyết định mà chẳng hề quan tâm đến suy nghĩ của mình.

Cuối cùng, Jaegyeom giật mạnh cổ tay Yoon Taehee, kéo anh đi với vẻ mặt dữ tợn.

“Này. Nói chuyện riêng một lát.”

Sau khi lôi Yoon Taehee vào phòng, Jaegyeom đóng sầm cửa lại và lập tức bộc phát cơn giận.

“Sao anh cứ một mình quyết định mọi chuyện vậy hả?”

Cậu trừng mắt nhìn Yoon Taehee, ánh mắt lạnh băng.

“Chẳng có gì chắc chắn rằng lời nguyền của tôi là do người cá gây ra. Có khi phải mất mấy ngày mới làm rõ được. Vậy mà anh định bỏ lại tất cả để đi gặp người cá à?”

Jaegyeom bật lại, giọng căng thẳng pha lẫn tức giận.

“Thì vì thế mới phải trực tiếp đến hỏi chứ sao.” Yoon Taehee đáp, nét mặt dửng dưng.

“Sắp tới là lúc phải trộm mộc bài rồi. Nếu chuyện không suôn sẻ thì sao? Mà tôi vẫn chưa quyết định có theo kế hoạch của anh hay không nữa.”

“Tôi nói rồi, tôi không quan tâm đến quyết định của cậu.”

Ngay lúc đó, gương mặt Jaegyeom trở nên sắc lạnh.

“Đừng lo. Sẽ không có gì thay đổi cả. Cậu sẽ lấy lại mộc bài và trả tên cho tôi. Tôi sẽ hủy diệt Sở Narye và cướp lấy mặt nạ Bangsangsi.” Yoon Taehee lặng lẽ nhìn Jaegyeom, rồi tiếp tục.

“Và rồi cậu, một ngày nào đó, nhất định sẽ chết.”

“……”

“Nhưng ngày đó… không phải là hai tháng nữa.”

“……”

Cuối cùng vẫn là một vòng lặp không hồi kết. Jaegyeom đã tìm đến Yoon Taehee tối qua vì cậu không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này. Chỉ giữ khoảng cách mà không đối thoại thì chẳng khác nào lãng phí thời gian. Cậu muốn thực sự nói chuyện với Yoon Taehee – về cách hóa giải lời nguyền, nếu có cách thì sẽ thực hiện lời hứa ra sao, kế hoạch sắp tới thế nào, và nếu không tìm được cách thì sẽ làm gì…

Jaegyeom hiểu rõ Yoon Taehee – một người thoạt nhìn ung dung, nhưng thực chất lại cực kỳ cố chấp và tính toán. Người đã âm thầm chờ đợi suốt mười năm để trả thù, luôn cân nhắc vài bước trước khi hành động. Vậy mà giờ đây, anh lại định tự đâm mình và đẩy mọi thứ đến giới hạn – điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Jaegyeom.

“Sao anh cứ hành động theo ý mình vậy hả?”

Jaegyeom nghiến chặt môi, trừng mắt nhìn Yoon Taehee.

“Tôi đã bao giờ nhờ anh giải lời nguyền chưa?”

“Không, chuyện này không phải vì cậu muốn.” Yoon Taehee đáp, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng vào cậu.

“Là vì tôi yêu cậu nên tôi muốn làm vậy.”

Những lời ấy, được thốt ra không chút ngần ngại, lập tức khiến khí thế sắc bén của Jaegyeom dịu xuống.

Yoon Taehee luôn đường hoàng thể hiện sự ích kỷ của mình, trơ trẽn đặt bản thân làm trung tâm và chẳng ngại ngần nói về tình yêu.

“……”

Jaegyeom chợt cảm thấy như đã từng nghe những lời tương tự ở đâu đó.

‘Tôi không nói vì lo cho cậu.’

‘Vì nếu cậu bị thương, tôi sẽ rất đau.’

Khi cậu còn đang lặng thinh, không biết phải đáp lại thế nào, Yoon Taehee bất ngờ đưa hai tay ôm lấy má cậu.

Jaegyeom giật mình, khẽ lùi lại theo phản xạ, nhưng Yoon Taehee đã lên tiếng.

“Hôm qua… sao cậu tìm tôi…?”

“……”

Jaegyeom lưỡng lự, môi mấp máy, rồi gượng gạo đáp, cố giữ vẻ bình tĩnh.

“T-tôi nghĩ là mình cần nói chuyện với anh… nhưng anh không trả lời tin nhắn.”

Ngay lúc đó, Yoon Taehee hơi cúi xuống, gương mặt áp sát vào khuôn mặt cậu đang bị anh ôm.

Hương thơm quen thuộc phảng phất, len lỏi sâu vào tâm trí, khiến Jaegyeom chợt choáng váng.

Yoon Taehee nhẹ nhàng hạ mi mắt, giọng trầm thấp.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“……”

Lông mi Jaegyeom khẽ run, như thể tâm trí cậu đang bị cuốn đi.

“Thật sự… chỉ có vậy thôi à?”

“……”

Cuối cùng, khi hai đầu mũi đã chạm nhau, Yoon Taehee hỏi tiếp.

“Vậy thì tại sao tối qua cậu lại bảo tôi hôn cậu?”

Khoảnh khắc ấy, tim Jaegyeom như rơi xuống vực sâu.

Mình… mình đã bảo anh ta hôn mình á?

Ký ức đêm qua của Jaegyeom bị đứt đoạn giữa chừng. Nhưng khi Yoon Taehee nói vậy, một mảnh ký ức chợt lóe lên rõ ràng.

Tình huống này giống hệt một cảnh déjà vu. Cậu bắt đầu nhớ lại – có lẽ mình thật sự đã hôn Yoon Taehee tối qua.

Hoảng loạn mà chính cậu cũng không nhận ra, Jaegyeom lắp bắp.

“C-cái đó… chỉ là… tôi không tỉnh táo, chỉ là nói nhảm lúc say thôi.”

Yoon Taehee nửa khép mi mắt, ánh nhìn sắc bén dán chặt vào cậu.

“……”

Anh lặng lẽ quan sát Jaegyeom, rồi từ từ cúi đầu, trượt trán mình xuống.

Anh áp đầu vào gáy Jaegyeom, thì thầm như tự nhủ.

“Ừ, dù chỉ là lời nói khi say thì cũng không sao cả…”

Yoon Taehee vẫn tựa trán vào cổ cậu, rồi chậm rãi ngẩng lên.

“Vậy nên lần này cũng coi như cậu không tỉnh táo đi, đi cùng tôi nhé…”

Như một chuyến du hành ngắn trước khi rời xa mãi mãi…

Đến hòn đảo xa xôi ấy.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo