Hỏa Hồn Novel - Chương 194

Jaegyeom trở về ngôi nhà chung của ba người khi mặt trời đã vượt quá đỉnh đầu.

“Jaegyeom à, hôm qua có chuyện gì vậy? Cả ngày cậu không bắt máy đấy!”

Vừa đặt chân vào nhà sau một đêm vắng mặt không lời giải thích, Jaegyeom lập tức bị Jeongju và Mesani lao ra đón ngay tại cửa. Cậu thoáng lúng túng, vội vàng bịa ra một lý do thoái thác. 

“À, do bận việc nên phải làm thêm giờ thôi.”

“Jeongju, lấy giúp tôi cái túi với.” 

Jaegyeom lên tiếng ngay khi bước qua ngưỡng cửa.

“Tự dưng đòi túi làm gì thế?” Jeongju ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.

“Ừm… mai tôi phải đi đâu đó, định sắp đồ trước.”

“Gì cơ? Cậu đi đâu vậy?”

Jaegyeom không đáp, chỉ khẽ đưa tay xoa gáy, vẻ mặt lảng tránh.

‘Vậy nên lần này cứ xem như cậu không tỉnh táo mà đi cùng tôi nhé…’

Lời mời gọi của Yoon Taehee vang lên trong đầu cậu. Không tìm được lý do đủ sức thuyết phục để từ chối, Jaegyeom đành để bản thân bị cuốn theo và đồng ý cùng Yoon Taehee lẫn Shin Jihye đến Geoyeodo. 

Khi tra cứu lịch tàu, Yoon Taehee bảo rằng hôm nay không còn kịp, nên cả nhóm quyết định dời chuyến đi sang ngày mai. Mỗi ngày chỉ có hai chuyến tàu đến Geoyeodo – một vào buổi sáng, một vào buổi trưa – nên dù có xuất phát ngay bây giờ, họ cũng chẳng thể đặt chân lên đảo trước khi ngày tàn. Cuối cùng, cả ba thống nhất sẽ tự chuẩn bị hành lý và lên đường từ sáng sớm hôm sau.

Jaegyeom quay sang Jeongju, viện cớ. “Tôi có chuyến công tác phải đi.”

“Công tác? Giờ cậu còn phải đi công tác nữa sao? Vì chuyện gì thế?”

“…”

Thực ra, chuyến đi này là để kiểm chứng xem lời nguyền bất tử dai dẳng ám ảnh cậu có thật sự liên quan đến người cá hay không. Nhưng mọi thứ vẫn chỉ là phỏng đoán, chẳng có gì chắc chắn. Sau một thoáng ngập ngừng, Jaegyeom đáp lấp lửng. 

“Ờ… chắc là có việc cần điều tra.”

“Đi đâu cơ?”

“Hả? À… hình như là một hòn đảo nào đó…”

“Không phải việc nguy hiểm gì chứ?”

Jaegyeom lặng lẽ gật đầu trấn an, khiến Jeongju thở phào nhẹ nhõm. Anh ta bước đi lấy một chiếc ba lô rồi đưa cho cậu. Jaegyeom mang mấy bộ quần áo từ phòng ra, bắt đầu xếp đồ. Nghe tin cậu sẽ rời nhà vài ngày, Mesani buồn bã, gương mặt rầu rĩ. Yoo Namsaeng thì nằm dài trên đầu Mesani, lặng lẽ dõi theo từng động tác của Jaegyeom.

“Đại nhân, vậy bao giờ ngài về ạ?”

“…”

“Đại nhân ơi?”

Dù Mesani cất tiếng hỏi với giọng buồn thiu, Jaegyeom vẫn không nghe thấy. Lúc ấy, tâm trí cậu đang hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Bởi lẽ đây là lần đầu tiên, một manh mối để hóa giải lời nguyền bất tử dường như đã nằm trong tầm tay.

Vài ngày trước, khi Yoon Taehee tiết lộ anh đang tìm cách phá bỏ lời nguyền, Jaegyeom từng nổi giận. Cậu đã tin rằng cuộc đời mình sẽ khép lại trong hai tháng nữa, nên việc Yoon Taehee tự ý thay đổi lời hứa khiến cậu cảm thấy bị phản bội. Nhưng nói thật lòng, lúc đó Jaegyeom chưa thực sự cảm nhận được ý nghĩa nặng nề của việc ‘hóa giải lời nguyền’, và cậu cũng chẳng tin Yoon Taehee có thể tìm ra cách.

Thế nhưng, như mọi lần, Yoon Taehee lại mang đến một vấn đề vượt xa dự tính của cậu.

Lời nguyền bất tử có thể liên quan đến người cá. Nếu điều đó là thật, thì hẳn phải tồn tại một cách để cậu trở lại làm người bình thường. Và nếu những gì Yoon Taehee nói là đúng, Jaegyeom sẽ có cơ hội phá bỏ lời nguyền, sống một cuộc đời chẳng khác gì người khác. Khi giả thuyết mơ hồ về việc hóa giải dần trở thành một khả năng rõ ràng, rồi tiến gần hơn đến hiện thực, lòng Jaegyeom bắt đầu rối ren. Cậu không còn giận Yoon Taehee vì đã nuốt lời nữa, mà chỉ thấy trong lòng ngập tràn những cảm xúc phức tạp, khó gọi tên.

Nếu thật sự có thể hóa giải lời nguyền…

Đôi tay Jaegyeom đang gấp quần áo dần chậm lại. Dù chỉ còn hai tháng để sống, cậu vẫn chưa tìm ra lý do đủ mạnh mẽ để tiếp tục tồn tại. Yoo Namsaeng từng nói rằng lý do sống chẳng quan trọng, nhưng Jaegyeom vẫn không thể định hình được con đường trong tim mình. Câu nói ‘không cần lý do để sống tiếp’ nghe thì đơn giản, rõ ràng, nhưng lại mơ hồ như làn khói cậu cố nắm mà không được.

Nếu phá được lời nguyền và sống như người bình thường… thì sau đó, mình sẽ thế nào?

“Jaegyeom à, cậu đang lo lắng gì sao?”

Đúng lúc ấy, Jeongju đang giúp cậu sắp đồ bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu và hỏi. Vai Jaegyeom khẽ giật, bởi cậu đang ngồi bất động giữa lúc xếp hành lý, chìm trong dòng suy tư.

“Hả? À… không có gì…”

Lúc ấy, cậu mới nhận ra ba gương mặt nhỏ đang vây quanh, chăm chú nhìn mình. Thoát khỏi cơn mơ màng, Jaegyeom vội đưa tay xoa đầu, cố tỏ ra bình thản để đánh lạc hướng. 

“Lo gì chứ… không có đâu.”

“Nhưng dạo này trông cậu cứ thiếu sức sống thế nào ấy.”

“Chắc tại công việc gần đây hơi mệt thôi.”

Mấy ngày trước, Jaegyeom từng đột nhiên giam mình trong phòng không bước ra, khiến Jeongju âm thầm để ý cậu từ đó. Anh ta cảm thấy bất an, dù chẳng rõ nguyên nhân. Dường như Jaegyeom đang giấu điều gì trong lòng, mà cậu vốn chẳng phải người dễ bộc bạch tâm sự. Dù bề ngoài có vẻ thẳng thắn, đến những khoảnh khắc quan trọng, cậu lại kín đáo hơn ai hết.

Jeongju luôn hy vọng Jaegyeom sẽ mở lòng và chia sẻ, nhưng cậu chẳng phải kiểu người hay dựa dẫm vào ai. Bao giờ cũng tự mình suy nghĩ, tự mình giữ vững tinh thần, rồi tự mình quyết định. Qua thời gian dài sống như thế, cậu thiếu niên ấy đã học cách mạnh mẽ theo kiểu thờ ơ rất riêng, nhưng Jeongju vẫn luôn nhìn thấy nỗi cô đơn ẩn sâu trong sự kiên cường đó.

Lần này cũng vậy, Jaegyeom chẳng hé lộ gì. Jeongju cũng không gặng hỏi thêm. Anh chỉ lặng lẽ chờ đợi – chờ đến ngày cậu nhận ra mình không hề đơn độc, rằng luôn có người ở bên. Có lẽ rời nhà một thời gian lúc này cũng chẳng phải ý tồi.

“Ừ, nhân tiện đi công tác ở đảo, cậu tranh thủ nghỉ ngơi luôn đi.” Jeongju vừa nói vừa nhẹ nhàng bóp vai Jaegyeom vài cái. “Đừng chỉ mải làm việc nhé. Cứ xem như đi nghỉ, thư giãn đầu óc một chút. Ăn thật nhiều món ngon, ngắm thật nhiều cảnh đẹp rồi hẵng về.”

Jaegyeom khựng lại đôi chút, rồi ngẩng lên nhìn anh.

“Jaegyeom à, cậu chưa từng đến đảo bao giờ, đúng không?”

“Hả? À… ừ…”

“Đến một nơi xa lạ, cậu sẽ cảm nhận được sự khác biệt. Biển cả có thể giúp cậu dễ thở hơn, và cậu sẽ thấy những điều mới mẻ. Có những chuyện chỉ khi tự mình trải qua mới hiểu được.”

“…”

“Vậy nên, đừng suy nghĩ gì hết! Và nhớ chụp thật nhiều ảnh nhé!”

Jaegyeom lặng lẽ mân mê dây ba lô.

“…Ừ.”

Sau một lúc trầm ngâm, cậu khẽ gật đầu. Jeongju nói đúng. Lúc này, mọi thứ vẫn chỉ là khả năng – chưa có gì chắc chắn. Những suy nghĩ trong đầu cậu giờ đây chẳng qua cũng chỉ là phiền muộn vô ích. Quyết định tương lai sau khi nắm rõ mọi thứ vẫn chưa muộn. Bởi khi đặt chân đến hòn đảo ấy, chắc chắn mọi đáp án sẽ hiện rõ.

Vậy nên, cứ để đến lúc đó rồi tính tiếp.

Jaegyeom siết chặt dây kéo ba lô.

***

Sáng hôm sau.

Jaegyeom khoác ba lô lên vai, được mọi người trong nhà tiễn ra tận cửa. Khi đẩy cổng bước ra, cậu thấy chiếc sedan của Yoon Taehee đã đậu sẵn trong ngõ.

“Chào.”

Yoon Taehee, đang tựa nghiêng trên mui xe, ngậm điếu thuốc, cất tiếng chào như thường lệ. Anh chậm rãi quan sát Jaegyeom từ đầu đến chân. Với áo sơ mi dài tay kẻ caro xanh sẫm điểm đỏ, bên trong là áo thun trắng và quần jeans, Jaegyeom trông như một sinh viên đại học còn non nớt.

Yoon Taehee nhướng mày cười, trêu. “Mặc thế này giống sinh viên năm nhất quá đấy.”

“Anh cũng giống sinh viên mà.” Jaegyeom đáp lại.

Yoon Taehee diện áo phông cổ chữ V màu xám than, quần ống rộng và đôi giày thể thao nhẹ nhàng. Mái tóc xõa xuống trán khiến anh trông thoải mái, gần gũi hơn bình thường. Ngày thường, họ chỉ gặp nhau trong trang phục công sở, nên lần gặp gỡ với quần áo đời thường thế này gần như là đầu tiên.

“Tôi thì qua tuổi đi học lâu rồi.”

“Chẳng lẽ tôi chưa qua chắc?” Jaegyeom đáp với vẻ thờ ơ.

“Ồ, ra đúng giờ đấy nhỉ? Lên xe đi.” Shin Jihye thò đầu qua cửa sổ ghế sau, lên tiếng chào.

Thấy Jaegyeom đeo ba lô, Yoon Taehee ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, rồi vẫy tay xua khói trước mặt. Anh bước tới, nhận lấy ba lô từ tay Jaegyeom, lẩm bẩm. 

“Cái ba lô này nặng thật.”

Bên trong là mấy chai nước thuốc do Mesani pha chế. Dù Jaegyeom đã nhiều lần khẳng định chuyến đi này không nguy hiểm và chẳng cần lo lắng, Mesani vẫn rưng rưng nước mắt níu lấy cậu, nhất quyết bắt cậu mang theo. Cuối cùng, Jaegyeom đành miễn cưỡng chấp nhận.

Yoon Taehee mở cốp xe để cất ba lô. Bên trong đã có một vali nhỏ của Shin Jihye, một ba lô cỡ vừa của Yoon Taehee, và một thùng chứa đầy những thứ lặt vặt lẫn lộn.

Lúc ấy, Jaegyeom để ý thấy một chiếc xe lăn gấp gọn nằm ở một góc.

“Cái này là gì?” Cậu chỉ tay vào và hỏi.

Yoon Taehee liếc nhìn về ghế sau. “Chân cô ấy gần như dính lại rồi, nên đi lại sẽ rất khó.”

Shin Jihye đang ngả người thoải mái trên ghế, như thể chiếc xe này là phòng riêng của cô. Hai chân cô dính chặt vào nhau theo đặc tính của người cá, phủ đầy lớp vảy bạc lấp lánh.

Chỉ trong một ngày, phần thân dưới của Shin Jihye đã trở nên giống hình dạng người cá hơn rất nhiều.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo