Hỏa Hồn - Chương 195

Chiếc sedan đen nhẹ nhàng lướt ra khỏi con hẻm chật hẹp, nhanh chóng hòa vào dòng xe trên đường lớn. Jaegyeom ngồi ở ghế phụ, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, trong khi Yoon Taehee, tay giữ vững vô-lăng, vừa lái xe vừa bắt đầu giải thích lịch trình một cách rõ ràng.

“Trước tiên, chúng ta sẽ đến Yeosu. Nếu đường thông thoáng, hành trình sẽ mất khoảng hơn bốn tiếng. Khi tới nơi, chúng ta sẽ đi thẳng đến bến tàu để lên thuyền ra đảo.”

Họ từng cân nhắc các phương án khác như tàu hỏa hay máy bay, nhưng vì Shin Jihye gặp khó khăn trong việc di chuyển, cuối cùng cả nhóm thống nhất rằng lái xe là lựa chọn tối ưu nhất. Jaegyeom khẽ gật đầu, rồi chợt quay sang Yoon Taehee, hỏi với vẻ băn khoăn.

“Này, tôi nghỉ làm đột ngột thế này có ổn không?”

Yoon Taehee đã xin nghỉ phép hẳn hoi tại trụ sở chính, nhưng Jaegyeom thì bỏ đi mà không báo trước. Cậu thoáng nhớ lại lần bị Kang Yibin trách mắng vì nghỉ không lý do trước đây.

Yoon Taehee mỉm cười nhẹ, giọng điềm tĩnh.

“Tôi đã lo hết rồi.”

Hôm nay, anh trông có vẻ rất vui, dù Jaegyeom không rõ lý do. Nhưng câu trả lời chắc chắn ấy khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Với vị trí của Yoon Taehee, lời nói của anh luôn mang một sức thuyết phục đáng tin cậy.

“Vậy tôi chợp mắt một chút đây. Đến nơi thì gọi tôi dậy nhé.” Jaegyeom nói, ngả người ra ghế.

Từ hàng ghế sau, Shin Jihye nằm dài trong tư thế uể oải. Cô kéo bịt mắt xuống, rõ ràng mệt mỏi vì phải dậy sớm chuẩn bị. Đeo tai nghe, kê gối cổ và duỗi thẳng chân, cô trông như sẵn sàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Jaegyeom nhìn cô, lòng thoáng ghen tị với sự thoải mái ấy. Chắc vì chuyện này chẳng liên quan đến cô nên cô mới vô tư được thế, cậu nghĩ. Ngược lại, cậu không thể giấu nổi sự căng thẳng đang bóp nghẹt mình.

Nếu lời nguyền thực sự liên quan đến người cá…

Các ngón tay cậu vô thức cử động liên hồi. Từ hôm qua, chỉ cần nghĩ đến việc có thể gặp người cá và hóa giải lời nguyền, tim cậu đã đập thình thịch không ngừng. Đêm qua, cậu chẳng thể ngủ được.

Khi Shin Jihye chìm vào giấc ngủ, không gian trong xe trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt. Jaegyeom ngồi im, mắt đượm lo âu nhìn thẳng phía trước. Yoon Taehee, vẫn tập trung lái xe, thoáng liếc sang cậu. Trông Jaegyeom chẳng khác nào người sắp bước vào một cuộc phỏng vấn định mệnh.

“…”

Ngón tay Yoon Taehee gõ nhịp nhè nhẹ trên vô-lăng.

Xe dừng lại ở một đèn đỏ. Trong khoảnh khắc chờ đợi, anh bất ngờ vươn tay bật radio lên. Tiếng lạch cạch vang lên khi anh lướt qua vài kênh, phá vỡ sự im lặng nặng nề. Jaegyeom liếc nhìn anh, hơi ngạc nhiên. Sau vài lần chuyển, Yoon Taehee dừng lại, nhưng không phải ở kênh nhạc cổ điển anh thường nghe.

[Trong phòng ngọc lạnh lẽo tĩnh mịch như ma quỷ~ Chỉ có hình bóng chàng hiện về trong tâm trí…]

Giọng hát pansori* trầm bổng, sâu thẳm và đầy bi ai của nhạc truyền thống Hàn Quốc vang lên, như xé toạc không gian.

(Pansori là một loại hình âm nhạc diễn xướng bằng âm giai nhạc thính phòng truyền thống rất thịnh hành của Triều Tiên.)

“…”

“…”

Bầu không khí căng thẳng tan biến trong chớp mắt. Jaegyeom nhướng mày, nhìn chằm chằm Yoon Taehee. Anh vẫn giữ tay trên vô-lăng, khuỷu tay tựa lên khung cửa, môi mím chặt như đang cố nén cười. Nhưng khóe miệng khẽ cong đã tố cáo ý định trêu chọc của anh.

“Này, anh giỡn mặt với tôi đấy à?” Jaegyeom hỏi, giọng pha chút bực bội.

“Tôi á? Đâu có.” Yoon Taehee đáp, vẻ tỉnh bơ. “Tôi chọn theo sở thích của cậu mà.”

“Sở thích cái gì chứ!”

Lý do ấy chẳng thuyết phục chút nào. Ánh mắt Yoon Taehee lóe lên tia tinh nghịch.

“Này, anh nghĩ ai sống lâu cũng chỉ nghe pansori thôi hả? Định kiến quá đấy. Chuyển kênh đi, hoặc tắt luôn.”

“Vậy cậu thường nghe gì?”

“Tôi cũng nghe nhạc hiện đại chứ bộ.”

“Ai cơ?”

Jaegyeom đảo mắt một lúc, rồi trả lời với vẻ cáu kỉnh.

“Choi Baekho.”

(Thể loại nhạc chính của ông là Ballad truyền thống Hàn Quốc, phần lớn fan là người trung niên và lớn tuổi.)

“…”

Yoon Taehee im lặng, tay xoa cằm suy nghĩ. Với Jaegyeom, nhạc thập niên 70-80 có lẽ đã là ‘hiện đại’ lắm rồi.

“Cậu nghe nhạc Choi Baekho ở đâu vậy?”

“Trên tivi.” Jaegyeom đáp, mặt thản nhiên. “Tối Chủ nhật, kênh 9 có Open Concert, thỉnh thoảng ông ấy xuất hiện. Gần đây còn lên Gayo Stage nữa, cũng trên kênh 9. Nhiều bài hay lắm.”

“…”

“Anh không xem Gayo Stage à?”

“À… Nhà tôi không có tivi…”

Jaegyeom cau mày. Nghĩ lại, hôm qua khi đến nhà Yoon Taehee, cậu đã để ý chỗ đáng lẽ là tivi thì lại chất đầy sách.

“Sao nhà anh không có tivi vậy?”

“Ừ nhỉ.” Yoon Taehee trả lời mơ hồ, kèm theo một nụ cười nhẹ.

Câu nói ấy khiến Jaegyeom, vốn đang ngồi cứng đơ vì căng thẳng, dần thả lỏng hơn.

“Anh có tiền mà không mua tivi thì để làm gì?”

“Hay tôi mua một cái nhỉ?”

“Mua đi.”

“Nếu tôi mua tivi, cậu đến nhà tôi xem nhé?”

“…Cái gì?”

Yoon Taehee khẽ hạ giọng, mắt vẫn nhìn thẳng.

“Nếu tôi mua tivi… cậu có muốn sống chung với tôi không?”

“…”

Jaegyeom im lặng, rồi bất ngờ quay mặt ra cửa sổ, giả vờ thờ ơ.

“N-Nhà tôi cũng có tivi rồi, sao tôi phải làm vậy…”

Yoon Taehee không đáp, chỉ lặng lẽ mỉm cười rồi chuyển sang một kênh nhạc pop. Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, lấp đầy khoảng trống trong xe.

Jaegyeom, mắt vẫn hướng ra ngoài, chìm vào suy nghĩ. Hình ảnh hôm qua hiện về, khi Yoon Taehee cầm dao, sẵn sàng lấy túi mật của mình để giúp cậu. Ký ức ấy khiến lòng cậu rối bời. Nếu lời nguyền được hóa giải, cậu sống một đời bình thường và ra đi như bao người, thì mối quan hệ giữa cậu và Yoon Taehee sẽ ra sao? Họ có còn như bây giờ không? Yoon Taehee rõ ràng rất quan tâm cậu, đến mức hy sinh cả túi mật. Còn cậu… cậu cảm thấy thế nào về anh?

Đèn đỏ chuyển xanh.

Yoon Taehee, lúc này đang gục đầu trên vô-lăng chờ đợi, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Jaegyeom mà không hỏi trước. Anh đan chặt các ngón tay vào tay cậu, rồi cùng đặt lên cần số. Jaegyeom giật mình nhìn sang, nhưng đôi tay đã cùng đẩy cần số tiến lên.

“Đi thôi nào.” Yoon Taehee khẽ nói.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh.

***

Hai tiếng trôi qua kể từ khi họ qua trạm thu phí và vào cao tốc. Sáng ngày thường, đường khá thoáng, và họ đã đi được nửa chặng đến Yeosu.

Vừa lái xe vừa trò chuyện đôi câu với Jaegyeom, Yoon Taehee thấy biển báo trạm dừng nghỉ liền rẽ vào. Cả hai quyết định dừng lại để nghỉ ngơi, hít thở không khí và ăn nhẹ trước bữa trưa.

Yoon Taehee lay Shin Jihye ở ghế sau. Cô lồm cồm ngồi dậy, vẫn ngái ngủ, càu nhàu.

“Lười quá, hai người đi đi.”

Rồi cô lại nằm xuống, chỉnh lại tư thế cho thoải mái.

“Lúc về nhớ mua hạt dẻ nướng với một ly latte nóng cho tôi nhé.” Cô ra lệnh, giọng tỉnh bơ như chuyện hiển nhiên.

Thế là Jaegyeom và Yoon Taehee để cô lại, cùng bước ra khỏi xe.

Vừa xuống xe, Jaegyeom tò mò đưa mắt nhìn quanh. Đây là lần đầu cậu đến trạm dừng nghỉ, và dãy núi trải dài phía sau khiến cậu không khỏi trầm trồ.

“Jaegyeom, cậu làm gì đó?” Yoon Taehee, đã đi trước vài bước, quay lại vẫy tay trêu chọc.

Mải mê ngắm cảnh, Jaegyeom hơi chậm chạp, rồi vội vàng bước theo anh.

Một vài chiếc xe khác đang từ từ tiến vào bãi đỗ. Vì không có đèn tín hiệu hay vạch kẻ đường, họ phải cẩn thận băng qua giữa những xe đang đậu. Đúng lúc đó, một chiếc ô tô từ xa lao tới với tốc độ cao, không hề giảm, suýt đâm vào Yoon Taehee đang đi phía trước.

“Này, coi chừng!” Jaegyeom hét lên, vội lao tới kéo mạnh tay anh về phía sau.

“Cái thằng khốn…!”

Sau khi kéo Yoon Taehee ra khỏi nguy hiểm, Jaegyeom trừng mắt nhìn tài xế, lửa giận bùng lên. Người lái xe cúi đầu xin lỗi đầy áy náy, nhưng cậu vẫn không nguôi tức, ánh mắt dõi theo chiếc xe cho đến khi họ qua đường an toàn.

“Đệt mẹ, lái xe kiểu gì thế hả!” Cậu lẩm bẩm.

Yoon Taehee khẽ cười: “Không sao đâu mà,” rồi nhẹ nhàng vòng tay qua vai Jaegyeom.

Bất ngờ bị ôm, Jaegyeom lúng túng bước theo vài bước, đến khi vào trạm nghỉ mới khéo léo gỡ tay anh ra.

Mùi đồ ăn thơm lừng lan tỏa khắp trạm nghỉ. Jaegyeom ngơ ngác nhìn dãy quầy thức ăn nhanh, rồi ánh mắt dừng lại ở quầy chả cá xiên.
Yoon Taehee nhận ra, khẽ dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay cậu, thì thầm.

“Muốn ăn không? Tôi mua cho.”

Cảm giác nhột nhột khiến vai Jaegyeom giật lên. Cậu dụi tay vào quần, gật đầu hờ hững.

“Ừ.”

Yoon Taehee hỏi thêm xem cậu muốn gì nữa. Họ đi quanh một vòng, mua hai xiên chả cá, mực nướng đá muối, khoai tây nguyên củ và một túi bánh hạt óc chó. Tay họ đầy đồ, nhưng vẫn còn nhiệm vụ mua cà phê theo lời dặn của Shin Jihye.

Để lấy ly latte nóng cho cô, họ bước vào quán cà phê trong khu nghỉ, tiện thể gọi luôn đồ uống cho mình.

“Cậu muốn uống gì?” Yoon Taehee hỏi.

Jaegyeom ngẩng lên, mắt dán vào bảng menu đầy những cái tên lạ lẫm, đầu óc quay cuồng. Thấy cậu lúng túng, Yoon Taehee ghé sát, thì thầm.

“Cậu có biết mấy món trong menu không đấy?”

“…”

Bị trêu, Jaegyeom tự ái, lườm anh.

“Tôi biết hết đấy nhé.”

“Vậy có muốn tôi chọn giùm không?”

“Thôi, để tôi tự chọn.”

Yoon Taehee nén cười, bước lên quầy:

“Cho tôi một ly trà sữa và một ly cà phê latte, cả hai làm nóng. Và…”

Anh quay lại nhìn Jaegyeom, như chờ cậu lên tiếng.

Jaegyeom, vẫn chăm chú nhìn menu, khẽ giật mình, rồi chậm rãi nói.

“Cho tôi… một ly sinh tố sữa chua dâu.”

Yoon Taehee tròn mắt.

“Sữa chua dâu?”

Anh vẫn nhớ lần trước, khi gọi “salad cá hồi sốt bơ”, cậu đã mắng anh thậm tệ.

“Cậu từng uống cái đó chưa?”

“Thật chứ?” Yoon Taehee hỏi lại.

Cảm giác bị nghi ngờ, Jaegyeom bướng bỉnh gật đầu.

“Ừ, tôi cũng từng đi cà phê vài lần rồi.”

Thực ra, đó là nói dối. Cậu từng đến quán cà phê, nhưng đều do Kang Yibin gọi món hộ. Cậu chẳng biết gì về đồ uống, lần này chỉ chọn đại vì thấy chữ ‘dâu’ quen thuộc. Dù sao thì uống gì cũng vậy thôi.

Nhân viên quán lặp lại.

“Một trà sữa nóng, một cà phê latte nóng. Một sinh tố sữa chua dâu. Tổng cộng ba ly, đúng không ạ?”

“Vâng, đúng rồi.” Yoon Taehee gật đầu, lấy thẻ ra.

Đúng lúc đó, Jaegyeom đứng bên cạnh bỗng ngập ngừng chen vào.

“Ly của tôi cũng… làm nóng luôn.”

Cả nhân viên và Yoon Taehee đồng loạt quay sang nhìn cậu.

“Dạ?”

Không chắc họ nghe rõ không, Jaegyeom lặp lại.

“Ly của tôi cũng làm nóng… đồ uống nóng ấy ạ.”

“…”

“…”

Nhân viên nhìn Yoon Taehee với ánh mắt lạnh tanh, như muốn nói: Người đi cùng anh đấy, làm ơn giải quyết đi. Đôi mắt ấy toát lên sự mệt mỏi của một người làm việc quá sức.

Yoon Taehee thoáng bối rối, chống tay lên quầy, cúi đầu.

“Không… sinh tố thì…”

Cuối cùng, không nhịn nổi, anh đưa tay che miệng, bật cười khúc khích.

_____

Hahahaha! Đội 10 cái quần không hết nhục!

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo