Hỏa Hồn - Chương 196

“Có gì mà vui dữ vậy? Đừng cười nữa.”

Jaegyeom và Yoon Taehee quay lại xe, tay cầm một đống đồ ăn vặt. Suốt dọc đường, Yoon Taehee không ngừng khúc khích cười, khiến Jaegyeom phải trừng mắt nhìn anh với vẻ khó chịu.

‘Quý khách ơi, sinh tố là đồ lạnh nên không thể làm nóng được đâu ạ…’

Chỉ vì bị lộ chuyện không biết sinh tố là gì, giờ đây Jaegyeom đang cầm trên tay một ly sinh tố sữa chua dâu mát lạnh. Nếu lúc đầu Yoon Taehee không trêu chọc bằng câu hỏi ‘Cậu biết menu quán cà phê không đấy?’, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra. Tuy nhiên, Yoon Taehee vẫn cứ cười không ngớt.

Không lẽ thằng nhóc này bị gió thổi vào phổi à?

Jaegyeom cảm thấy bị chọc tức một cách vô lý. Nhìn Yoon Taehee cười đến rung cả vai, cậu càng bực bội, nghiến răng, siết chặt tay rồi đấm nhẹ vào bắp tay anh một cái.

“Đừng có cười nữa.”

“Đau mà~” Yoon Taehee giả vờ ôm tay, làm nũng như thể thật sự bị đau.

“Có mua phần của tôi không đấy?”

Từ ghế sau, Shin Jihye cựa mình ngồi dậy, tháo bịt mắt ra, giọng ngái ngủ hỏi. Jaegyeom liền lấy đồ ăn vặt trong túi và ly latte trong vali đưa cho cô.

“Sao mua nhiều thế? Tôi chỉ cần bánh óc chó thôi mà.”

“Mấy cái còn lại tôi mua cho mình ăn.” Jaegyeom vừa gãi má vừa lí nhí đáp.

“Ăn hết chỗ này á? Bộ nhịn đói mấy ngày rồi hả?”

“Không… đâu có…”

“Lạ thật, mơ ước tương lai của anh là làm thánh ăn à?”

“Thánh gì cơ…”

Sau cú đấm nhẹ của Jaegyeom, Yoon Taehee cũng ngừng cười và nổ máy xe. Họ không có nhiều thời gian để thong thả – nếu không muốn trễ chuyến tàu, họ phải nhanh chóng lên đường. Chiếc sedan đen rời khỏi trạm dừng chân, tiếp tục lăn bánh trên đường cao tốc.

Trong cảm giác lái xe êm ái, Jaegyeom bắt đầu thưởng thức món khoai tây bi. Sau vài câu trò chuyện ngắn với Jaegyeom, Shin Jihye lại đeo bịt mắt và ngủ tiếp, tiếng khò khò khẽ khàng vang lên. Jaegyeom dùng nĩa nhựa xiên một viên khoai tây, cho vào miệng. Khoai tây bi phủ bơ béo ngậy, thơm lừng, rất bùi.

“Ngon không?”

“Ừ.”

“Tôi cũng muốn ăn thử.”

Nghe Yoon Taehee nói vậy, Jaegyeom chọn một viên vừa miệng, xiên lên bằng nĩa rồi đưa cho anh. Yoon Taehee há miệng “A~” như chờ được đút, rất tự nhiên. Bàn tay Jaegyeom khựng lại một chút.

À, đúng rồi… đang lái xe thì đút cho tiện hơn nhỉ.

Dù hơi ngượng, Jaegyeom vẫn đút khoai cho Yoon Taehee.

“Thế nào?”

“Ừm, ngon đấy.”

Jaegyeom lén quan sát chuyển động hàm của Yoon Taehee khi anh nhai.

“Muốn thêm một cái nữa không?”

“Không, vậy thôi.”

Quả nhiên, Yoon Taehee ăn rất ít.

Hết chỗ khoai tây, Jaegyeom chuyển sang xiên chả cá. Lúc mua, cậu đã nhờ người ta rưới sẵn tương cà lên, trông vô cùng hấp dẫn. Cậu nhìn chằm chằm vào nó rồi cắn một miếng to. Vị dai của chả cá chiên hòa quyện với tương cà thật sự rất tuyệt.

“Ngon không?”

“Ừ.”

Jaegyeom đưa xiên chả cá đang ăn dở tới gần miệng Yoon Taehee, ý mời anh nếm thử. Yoon Taehee khẽ hé miệng, chuẩn bị cắn một miếng, thì đột nhiên chiếc xe bị xóc. Tay Jaegyeom lệch hướng, khiến phần chả cá dí thẳng vào mặt Yoon Taehee. Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Yoon Taehee quay sang nhìn Jaegyeom với vẻ ngơ ngác. Vì chả cá đã được phủ đầy tương cà, nên giờ mũi và cằm của anh đều dính đầy tương.

“…”

“…”

Jaegyeom nhìn khuôn mặt Yoon Taehee với vẻ ngơ ngác và mấy vệt tương cà quanh miệng, không nhịn được mà phá ra cười. Cậu ngửa đầu ra sau, cười lớn: “Ha ha ha!” Càng nhìn càng buồn cười, Jaegyeom vừa cầm xiên chả cá vừa ôm bụng cười nghiêng ngả.

Yoon Taehee lặng lẽ nhìn Jaegyeom đang cười đến mức mặt nhăn nhúm. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy cậu cười như vậy. Cậu thiếu niên với khuôn mặt rạng rỡ ấy lúc này trông đúng như độ tuổi của mình.

“Lau cho tôi đi.” Yoon Taehee nói.

“Tiếc quá, liếm sạch đi cho đỡ phí.” Jaegyeom đáp, vẫn cười.

“Hả? Gì mà liếm chứ…”

Yoon Taehee ngẩn người trước câu trả lời bất ngờ, nhưng rồi cũng bật cười khẽ. Thấy Jaegyeom cười vui vẻ như thế, anh không thể không cười theo. Hai người, như hai đứa học sinh vụng về, nhìn nhau rồi cùng khúc khích cười. Lúc trước chỉ có Yoon Taehee cười, nhưng lần này Jaegyeom là người không thể dừng lại.

Cuối cùng, Yoon Taehee phải tự lấy khăn ướt để lau sạch tương dính trên cằm. Jaegyeom vẫn còn cười tủm tỉm, cố gắng ngừng cười bằng cách hé cửa sổ ghế phụ. Ngoài cửa kính, khung cảnh vụt qua nhanh, là những ngọn núi không tên trải dài. Từng làn gió mát lành len qua khe cửa, thổi vào trong xe, mang đến cảm giác dễ chịu.

Dù cố nhìn ra ngoài để bình tĩnh lại, Jaegyeom vẫn không nhịn được mà cười khẽ. Lúc ở trạm nghỉ, khi thấy Yoon Taehee cười nhiều như vậy vì một chuyện chẳng có gì, cậu từng nghĩ ‘Có gì đáng cười đâu’. Nhưng giờ đây, Jaegyeom hoàn toàn hiểu được tại sao Yoon Taehee lại cười như thế.

Cảm nhận làn gió lướt qua, Jaegyeom bỗng thấy tim mình đập rộn ràng. Không hiểu sao tâm trạng cứ lâng lâng, háo hức một cách lạ thường. Cảm giác này, đã từ rất lâu cậu không còn nhớ đến – vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

Đúng vậy… Đây là cảm giác gọi là ‘vui vẻ’.

Jaegyeom, giờ phút này, cảm thấy khá vui.

***

Sau hành trình dài, họ đến Yeosu.

Vừa đặt chân đến vùng tận cùng của tỉnh Jeollanamdo, mùi biển mặn thoang thoảng đã lan tỏa trong không khí. Shin Jihye, sau một giấc ngủ sâu, giờ đang mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô hạ kính xe xuống, hít hà mùi biển. Đôi mắt cô ánh lên sự sống động và phấn khởi khó tả.

Yoon Taehee lập tức lái xe đến Bến tàu khách ven biển Yeosu. May mắn, họ đến kịp chuyến tàu. Anh đỗ xe tại bãi đậu ở cảng Yeosu, rồi lấy hành lý và xe lăn từ cốp xe ra. Vì không thể mang xe vào đảo, họ buộc phải để xe lại bãi đậu trong vài ngày và quay lại sau.

Biển ở ngay trước mắt, những con mòng biển bay lượn trên bầu trời, và mùi biển mặn mòi càng trở nên rõ rệt. Yoon Taehee mở cửa ghế sau, nhanh chóng dựng xe lăn sát lại. Shin Jihye nắm lấy tay cầm cửa xe, ngồi phịch xuống xe lăn. Đôi chân cô vẫn được phủ kỹ bằng chăn.

Cả ba người tiến vào trong nhà ga để lên tàu. Tất cả hành lý đều do Yoon Taehee xách. Dù phải mang hai túi hành lý và kéo thêm vali, trông có vẻ nặng nhọc, nhưng anh không tỏ ra chút khó khăn nào. Jaegyeom đẩy xe lăn của Jihye, đi theo sau Yoon Taehee.

Họ lên một chuyến phà đi Geoyeodo. Để đến được Geoyeodo, họ phải đi qua một số hòn đảo khác, và hành trình mất khoảng hai tiếng. Jaegyeom, lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt một con tàu lớn như vậy và cũng là lần đầu lên tàu, cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm. Cậu quay đầu nhìn khắp nơi, đầy tò mò.

Ùuuuuu——

Tiếng còi tàu vang lên ầm vang khi phà bắt đầu lướt qua mặt nước. Đất liền dần khuất xa. Jaegyeom đứng bên lan can, ngắm nhìn đại dương rộng lớn và bầu trời xanh thẳm. Đứng giữa biển khơi, ngước nhìn bầu trời bao la khiến trong lòng cậu vang lên một thứ âm hưởng lạ lùng, lan tỏa như những làn sóng. Từ lúc nào, trên môi Jaegyeom đã nở một nụ cười.

Cậu thẫn thờ nhìn ra biển một hồi lâu, rồi bỗng quay đầu lại. Có tiếng ồn ào từ đâu đó vọng đến. Nhìn về phía phát ra âm thanh, cậu thấy một nhóm người đang đứng ở lan can phía đối diện, cho mòng biển ăn. Trên tay họ là gói snack vị tôm. Hễ ai giơ tay cầm bánh ra ngoài, mấy con mòng biển bay lượn quanh tàu liền lao tới cướp lấy ngay. Mọi người vừa cười hét vừa liên tục chìa snack ra cho mòng biển. Jaegyeom quan sát cảnh tượng đó bằng ánh mắt đầy tò mò.

“Muốn thử không?”

Lúc đó, Yoon Taehee đang ở cạnh Jihye, thấy vậy liền bước lại gần và nhẹ nhàng hỏi cậu.

“Thôi.” Jaegyeom nhanh chóng lắc đầu với vẻ thờ ơ.

Không nói thêm gì, Yoon Taehee lặng lẽ biến mất một lúc, rồi quay lại với một gói snack tôm trên tay. Hóa ra trên tàu có cửa hàng tiện lợi. Jaegyeom, không cưỡng lại được, đành lấy một nắm bánh từ gói snack.

Cậu đưa tay ra ngoài lan can với đống bánh tôm trên tay. Ngay lập tức, một con mòng biển lao đến cướp lấy.

“Ồ ồ! Chạm vào tay tôi luôn rồi này!”

Jaegyeom giật mình giữ lấy tay mình, bất ngờ thốt lên to hơn thường ngày. Cậu vốn luôn trầm lặng và dửng dưng, nhưng khoảnh khắc này lại tràn đầy sức sống. Yoon Taehee ngẩn người nhìn cậu, như thể bị cuốn hút bởi điều gì đó.

Jaegyeom cúi xuống nhìn tay mình với vẻ ngỡ ngàng, má ửng đỏ, trông không khác gì một cậu thiếu niên đúng nghĩa. Hình ảnh sinh động ấy mang đến cho Yoon Taehee một cảm xúc khó tả – một cảm giác sống động, chân thật. Mái tóc mềm của cậu bay nhẹ trong gió biển. Đột nhiên, lồng ngực Yoon Taehee nhói lên một cách kỳ lạ.

Bất ngờ, Jaegyeom chạy nhanh về phía Yoon Taehee. Với động tác nhanh nhẹn, cậu đặt một miếng bánh tôm lên đỉnh đầu anh. Một con mòng biển ngay lập tức phát hiện ‘con mồi’ và sà xuống. Yoon Taehee theo phản xạ ngửa mạnh đầu ra sau, mắt mở to ngạc nhiên. Còn Jaegyeom thì phá ra cười, mặt nhăn nhúm lại vì cười quá mức.

“Tôi sẽ bị hói đầu đấy!”

“Bôi than lên là được chứ gì.” Jaegyeom đáp, vẫn cười.

Jaegyeom trông thật sự rất vui vẻ. Việc lên tàu, đến đảo, cho mòng biển ăn, hay đứng giữa biển khơi – từ đầu đến cuối, mọi thứ đều là lần đầu tiên. Cậu nghĩ, về đến nhà nhất định phải kể hết cho mọi người ở nhà nghe. Cậu còn cảm thấy muốn đi tàu thêm một lần nữa. Lần sau mà được đi cùng Mesani với Jeongju thì chắc sẽ vui lắm.

Nghĩ đến đó, Jaegyeom bỗng khựng lại mà không hay biết.

Lần sau.

Lần sau nữa.

Từ lúc nào, Jaegyeom đã tự nhiên nghĩ đến việc sẽ có ‘lần sau’ như một điều hiển nhiên.

_____

Đừng để cụ thất vọng nha, please~

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo