Hỏa Hồn Novel - Chương 197

Sau khoảng 30 phút kể từ khi rời cảng, Yoon Taehee dần trở nên ít nói hơn hẳn.

“Ê, anh ổn chứ?” Jaegyeom lo lắng hỏi khi nhận ra sắc mặt anh không còn tươi tắn.

“Hình như anh ta say sóng rồi thì phải?” Shin Jihye lên tiếng nhận xét.

Yoon Taehee khẽ gật đầu xác nhận. Dù anh vẫn bình thường khi lái xe đường dài, nhưng chưa đầy 30 phút sau khi lên tàu, cảm giác chóng mặt đã ập đến. Nhìn anh, Jaegyeom thầm nghĩ, với một cơ thể yếu ớt, nhạy cảm và đầy rắc rối như vậy, không biết Yoon Taehee sẽ xoay sở ra sao giữa thế gian khắc nghiệt này.

Yoon Taehee bày tỏ ý muốn vào khoang tàu để nghỉ ngơi một lát. Jaegyeom lập tức lẽo đẽo bước theo sau. Lúc đó, Yoon Taehee khẽ cào nhẹ lòng bàn tay cậu, thì thầm.

“Tôi không sao đâu, cậu ra ngoài ngắm biển đi. Tôi chỉ chợp mắt một chút thôi.”

Dù lời nói ấy mang ý quan tâm, Jaegyeom vẫn chậm rãi đi theo anh vào khoang tàu. Yoon Taehee ngồi xuống một chiếc ghế trống, đặt hai tay gọn gàng trên đùi và nhắm mắt lại. Jaegyeom ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát gương mặt thanh tú của anh. Theo dõi từng đường nét ấy, cậu với tay lấy một chiếc chăn gần đó và nhẹ nhàng đắp lên người Yoon Taehee.

Anh khẽ nghiêng đầu, chớp mắt chậm rãi rồi nhìn Jaegyeom chằm chằm. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, lòng bàn tay Jaegyeom bất giác ngứa ngáy. Cậu lúng túng đứng dậy, nói.

“Nếu thấy buồn nôn thì gọi tôi. Tôi sẽ vỗ lưng cho.”

Vì không thể để Shin Jihye ở lại một mình ngoài boong tàu, Jaegyeom rời khoang và quay ra ngoài.

***

Vừa bước ra, cậu thấy Shin Jihye ngồi trên xe lăn, ánh mắt hướng về phía biển khơi. Một đàn mòng biển kêu quác quác bay lượn trên đầu cô. Shin Jihye hít một hơi sâu, rồi nhắm mắt lại, khẽ nói.

“Ngực tôi đập thình thịch. Tôi muốn nhảy ùm xuống biển quá.”

Jaegyeom không biết đáp lại thế nào, chỉ lúng túng mân mê các ngón tay trước khi cố gắng chuyển chủ đề.

“Cái đó… túi mật… ăn có được không?”

Shin Jihye trừng mắt nhìn cậu, như thể câu hỏi ấy quá ngớ ngẩn.

“Anh điên à? Kinh khủng đến mức không thể tả.”

Jaegyeom cười gượng, đưa tay gãi trán.

“Mọi chuyện đều khó khăn quá.” Shin Jihye tiếp tục. “Việc tìm được túi mật, rồi phải ăn cái thứ kinh tởm đó, và cả việc sống mà phải liên tục giấu đôi chân này, tất cả… Tôi từng nghĩ đến chuyện sẽ sống như một nàng tiên cá.”

Cô từng quay về quê một lần nhưng bị đuổi đi. Dù vậy, nếu cố gắng lăn lộn, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ được chấp nhận. Dẫu bị các người cá khác xem như con vịt xấu xí mà ruồng bỏ, nhưng vì mẹ cô là người cá, cô vẫn còn một chút hy vọng.

“Nhưng mà… tôi không thể làm thế được.” Cô nói.

“Tại sao?” Jaegyeom hỏi.

Sau một thoáng im lặng, Shin Jihye đáp, giọng pha chút cô đơn.

“Vì tôi có người mình yêu mà.”

Gì cơ? Có người yêu rồi á? Jaegyeom trợn tròn mắt. Trước giờ, Jihye luôn nói cô ghét đàn ông loài người và chưa từng yêu ai. Chẳng lẽ…

“Chẳng lẽ là Yoon Taehee…?” Jaegyeom ấp úng hỏi.

Shin Jihye lập tức cau mày, cắt lời.

“Anh nói cái gì thế? Không có hứng.”

“V-vậy tại sao lại gọi Yoon Taehee là ‘cục cưng’?”

“Vì tôi gọi ai cũng là ‘cục cưng’ cả. Chơi một tuần rồi đá thôi, phiền chẳng muốn nhớ tên.”

“…”

“Dù sao thì anh đừng lo. Tôi không quan tâm đâu. Biết là anh với anh ta… cái đó mà.”

“Cái… cái đó là cái gì?”

Shin Jihye hờ hững giơ tay, bắt chéo ngón trỏ và ngón giữa thành hình chữ X.

“Hai người trúng tiếng sét ái tình của nhau rồi còn gì.”

Câu nói bất ngờ khiến Jaegyeom bối rối, hai tai nóng ran. Dù biết Yoon Taehee thích mình, cậu vẫn muốn làm rõ.

“Không phải đâu. Anh ta đơn phương thôi.”

Jaegyeom ra sức phủ nhận, giọng lúng túng.

“Tôi… tôi đâu có phải kiểu thích con trai như anh ta…”

Nghe cậu lắp bắp, Shin Jihye khẽ cười khẩy. Là người từng đi chơi vài ngày với Yoon Taehee, cô sớm nhận ra giữa hai người có một điều gì đó đặc biệt. Kiểu như có tia lửa. Cảm giác ấy không thể chỉ đến từ tình đơn phương. Ít nhất, Jaegyeom cũng có chút rung động với Yoon Taehee.

Trong vài ngày qua, Yoon Taehee luôn dịu dàng với cô, nhưng khi ở bên Jaegyeom, anh lại khác hẳn – vừa tuyệt vọng, khẩn thiết, thậm chí có phần yếu mềm.

Shin Jihye vươn vai, giọng thản nhiên.

“Ừ, hai người cứ yêu nhau vui vẻ đi.”

“…”

Jaegyeom gãi đầu, vụng về chuyển chủ đề.

“V-vậy… người cô thích… không biết chuyện cô là người cá à?”

“Đương nhiên là không biết. Làm sao mà nói được chứ.”

Shin Jihye nhún vai, rồi tiếp tục.

“Là tình đơn phương mà. Tôi chỉ lặng lẽ thích người ta thôi. Vì tình yêu này chắc chắn không thể thành được. Thế nên giờ chỉ cần được ở bên cạnh là đủ rồi.”

“Tại sao lại không thể thành?”

“Vì người đó cũng là con gái.”

Cái gì? Jaegyeom trố mắt nhìn cô.

“Anh cũng thấy rồi còn gì. Eunkyung ấy.”

Eunkyung? Ai là Eunkyung?

Thấy Jaegyeom ngơ ngác, Shin Jihye giải thích.

“Cô gái tóc ngắn hôm trước đó.”

“À…”

Đó là cô gái đã thân thiện nhường chỗ cho Jaegyeom khi cậu chen vào buổi nhậu hôm ấy.

“Tôi gặp Eunkyung lần đầu khi mới học lớp 7. Từ lúc đó, bọn tôi đã là đôi bạn thân nhất. Đã trải qua quá nhiều chuyện cùng nhau, đến mức giờ tôi không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống mà không có em ấy.”

Nói rồi, Shin Jihye đưa mắt nhìn ra biển xa.

“Tôi sẽ ở bên Eunkyung cho đến ngày em ấy gặp được một người đàn ông tốt và kết hôn.”

Jaegyeom lặng lẽ lắng nghe.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn thử đến với Eunkyung. Vì đó chỉ là lòng tham của tôi thôi. Nhưng nếu không có Eunkyung thì tôi không sống nổi. Thế nên tôi sẽ tiếp tục ăn mật người.”

Giọng Shin Jihye run lên từng chút, khóe mắt ửng đỏ.

“Vì tôi là bạn thân nhất của Eunkyung mà. Nên vào ngày Eunkyung lấy chồng, tôi sẽ đứng bằng hai chân và nhận lấy bó hoa cưới từ tay em ấy…”

Cuối cùng, Shin Jihye cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Việc cô bất ngờ bật khóc khiến Jaegyeom bối rối vô cùng. Cậu đứng im như tượng, không biết phải làm gì.

Giữa tiếng sụt sịt, Shin Jihye nói.

“Đúng là lũ đàn ông loài người hạ đẳng, thấy người ta khóc trước mặt mà cũng chẳng biết mang lấy một tờ giấy. Bảo sao tôi ghét mấy thằng đàn ông loài người.”

“…”

Jaegyeom lúc ấy mới luống cuống lục lọi túi quần, túi áo xem có gì để đưa cô lau nước mắt, nhưng chẳng tìm thấy gì. Đầu óc trống rỗng, cậu thậm chí không nghĩ đến việc quay vào trong lấy khăn giấy.

Trong lúc bối rối, Jaegyeom bất ngờ cởi phăng chiếc áo sơ mi đang mặc.

“D-dùng cái này lau đi.”

Giờ chỉ còn chiếc áo phông trắng bên trong, cậu đưa chiếc sơ mi cho Shin Jihye. Cô tròn mắt nhìn cái áo vo tròn, rồi bật cười.

“Phụt, mắc cười quá. Nếu tôi xì mũi vào áo anh thì sao?”

Nhận lấy áo, Shin Jihye vừa nói vừa đưa mu bàn tay lau mũi một cách đùa giỡn. Lúc ấy, nước mắt cô đã ngừng rơi.

Quan sát sắc mặt cô một lát, Jaegyeom rụt rè hỏi.

“V-vậy… cô chưa từng nói với người đó là mình thích họ à?”

“Dĩ nhiên là chưa. Không phải chưa, mà là không thể. Làm sao mà nói ra chuyện đó được.”

“Tại sao lại không thể nói?”

“Nếu bị người cùng giới tỏ tình thì phản ứng khó chịu là điều đương nhiên mà.”

Ừ thì, cũng đúng. Jaegyeom từng hoang mang khi biết Yoon Taehee thích mình. Trong mắt cậu, Shin Jihye thật sự rất trưởng thành khi luôn đặt cảm xúc của người khác lên trước.

Ngược lại, Yoon Taehee hoàn toàn trái ngược. So với Shin Jihye – người biết cân nhắc, nghĩ cho đối phương – thì Yoon Taehee là kiểu người bốc đồng, chỉ làm theo ý mình. Tỏ tình chẳng chút ngần ngại, khiến người ta bao phen khó xử.

Nhưng còn Eunkyung… không lẽ cô ấy cũng có thể thích Shin Jihye sao? Dù cùng giới tính, nếu cả hai đều có tình cảm thì cũng đâu phải không thể? – một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Jaegyeom.

Cậu không nhận ra rằng tư duy của mình đang dần thay đổi.

“Với lại, tình yêu không vĩnh cửu. Kể cả nếu tôi tỏ tình, và Eunkyung cũng thích tôi rồi hai đứa quen nhau, thì cũng đâu phải là kết thúc. Đó là một mối quan hệ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, có thể chia tay, rời xa nhau. Tôi không muốn mất Eunkyung. Nên tôi không định tỏ tình.”

“Nhưng mà, biết đâu người đó cũng thích cô thì sao. Nếu người đó chấp nhận tình cảm của cô và sẵn sàng cho cô túi mật, thì cô có thể sống như một người bình thường… Dù người đó không yêu cô, nhưng vì là bạn thân lâu năm, có khi người đó vẫn sẽ cho cô túi mật đấy.”

Jaegyeom dè dặt nói, như thể muốn bảo: ‘Thì cứ thử nói một câu xem sao, có mất gì đâu.’

Nghe vậy, Shin Jihye vừa sụt sịt vừa bật cười khẽ, nhún vai.

“Anh đúng là buồn cười thật.”

“Gì, cái gì cơ…”

Cậu nhóc luôn cổ vũ cho tình yêu của người khác, nhưng lại quá keo kiệt với chính tình yêu của bản thân.

“Thôi, dù sao cũng được rồi. Tôi cũng chẳng mong lời khuyên gì, nhưng cảm ơn anh. Nhưng vì anh không phải người trong cuộc nên mới nói dễ dàng vậy thôi. Đặt ngược lại thì anh cũng đâu khác gì tôi, đúng không?”

Jaegyeom khựng lại khi Shin Jihye tiếp lời.

“Anh nói đúng. Nếu Eunkyung cũng thích tôi, chấp nhận tình cảm của tôi, rồi cho tôi túi mật, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nhưng chuyện đó cũng giống hệt với anh và ‘người đó’, không phải à? Ý tôi là Yoon Taehee ấy.”

Shin Jihye đã được Yoon Taehee kể sơ qua. Khi cô hỏi vì sao phải giải trừ lời nguyền và liệu có cách nào khác để kết thúc cuộc sống bất tử hay không, Yoon Taehee trả lời rằng vẫn có cách chết mà không cần giải trừ lời nguyền, nhưng anh muốn gỡ bỏ nó để Jaegyeom có thể sống như người bình thường.

“Tôi nghe rồi. Dù có giải lời nguyền hay không thì vẫn có cách để chết, đúng không? Vậy thì anh chẳng cần phải giải lời nguyền gì hết, cứ chấp nhận tình cảm của Yoon Taehee, sống bên nhau rồi sau này chết như người bình thường là được còn gì.”

“…”

Jaegyeom đột nhiên cứng họng. Hiệu quả của việc đặt mình vào hoàn cảnh người khác thật đáng sợ.

“Đấy, thấy chưa? Nó không phải vấn đề đơn giản như lời nói đâu.”

Nếu Eunkyung chấp nhận tình cảm của Shin Jihye, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng đó cũng là tình huống y hệt giữa Jaegyeom và Yoon Taehee. Như Shin Jihye nói, nếu Jaegyeom đón nhận tình cảm của Yoon Taehee, cả hai yêu nhau, quyết định sống cùng, và từ chối cái chết, thì mọi rắc rối sẽ được giải quyết.

“N-nhưng mà… tình huống của tôi và cô khác nhau mà.”

“Ừ thì, tất nhiên là hoàn cảnh khác nhau. Nhưng điều quan trọng là, cả tôi và Yoon Taehee đều mong người mình yêu chọn mình. Như tôi với Eunkyung, anh và Yoon Taehee cũng đang ở tình huống giống nhau. Điều quan trọng nhất là: người mình yêu có cảm thấy như mình hay không.”

Shin Jihye khoanh tay, ngước lên nhìn Jaegyeom.

“Hãy thử đặt mình vào vị trí người khác đi. Anh không chấp nhận tình cảm của Yoon Taehee dù biết rõ, nhưng lại bảo rằng chỉ cần Eunkyung chấp nhận tình cảm của tôi là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Như thế chẳng phải mâu thuẫn sao? Anh thấy không?”

“…”

“Điều khiến tôi sợ là chuyện đó. Nếu tôi nói với Eunkyung rằng tôi thích em ấy, thì có thể bọn tôi sẽ không thể như xưa nữa. Mà nếu tôi còn nói cho em biết mình là người cá? Có thể, như anh nói, em ấy sẽ cho tôi túi mật. Nhưng đó là một canh bạc lớn.”

“…”

“Hoặc là em ấy cho tôi túi mật, hoặc là em ấy rời xa tôi. Một trong hai thôi. Và tôi sợ nhất là việc Eunkyung rời xa tôi, để rồi tôi không bao giờ được gặp lại em ấy nữa. Yoon Taehee cũng vậy. Anh ta sợ anh sẽ rời bỏ anh ta. Muốn ở bên người mình yêu lâu thật lâu — điều đó đâu có gì lạ đâu.”

“Nhưng tôi không biết rốt cuộc Yoon Taehee muốn gì ở tôi. Ban đầu anh ấy bảo không mong gì hết. Rồi tự nhiên lại nói muốn tôi giải trừ lời nguyền rồi sau này chết như người bình thường. Hiện tại thì là như vậy, nhưng anh ấy chưa từng nói gì về tương lai cả.”

Yoon Taehee thật sự khó đoán. Lúc thì nói không cần gì, chỉ cần ăn cơm, uống trà là đủ. Rồi lại bảo phải sống và chết như người bình thường sau hai tháng nữa… Jaegyeom thấy rất khó để hiểu được trái tim của Yoon Taehee.

“Việc Yoon Taehee muốn gì ở anh thì quan trọng gì chứ? Điều quan trọng là tấm lòng của anh kìa.” Shin Jihye khẽ lắc đầu, nói tiếp:

“Đừng lo lắng về trái tim của người khác, mà hãy nghĩ xem trái tim của anh như thế nào. Mình mong muốn gì ở người đó, mình muốn cùng người đó làm gì trong tương lai, mình thật sự nghĩ gì về người đó.”

Shin Jihye ngừng lại, ngẩng lên nhìn Jaegyeom bằng ánh mắt rõ ràng, dứt khoát.

“Vậy thì, anh thấy Yoon Taehee thế nào?”

Câu hỏi thẳng thắn ấy khiến Jaegyeom khựng lại.

“Anh thích Yoon Taehee à?” Shin Jihye hỏi lại, giọng chắc nịch hơn.

“Không, không phải là ghét. Nhưng mà tôi thì…”

“Thế thì còn gì nữa? Không cần nói tiếp đâu.” Shin Jihye cau mày, dứt khoát cắt lời.

“Là thích hay không thích. Phải chọn một trong hai.”

Trước sự phân định rạch ròi ấy, Jaegyeom không biết đáp thế nào.

“…”

Sau một lúc lưỡng lự, Jaegyeom khẽ mấp máy môi.

“Làm sao để biết mình có thích người ta hay không chứ?”

“Cái gì mà làm sao để biết? Đó là chuyện tự nhiên mà biết thôi.”

“Thật ra tôi cũng không rõ thích ai đó là như thế nào.”

Jaegyeom lẩm bẩm, cúi mắt xuống.

“Tôi chưa từng thích hay yêu ai cả.”

Shin Jihye lặng lẽ nhìn mái tóc ngắn của cậu khẽ tung bay trong gió biển.

“Anh sống lâu hơn tôi nhiều mà rốt cuộc ruột gan vẫn như trẻ con vậy.”

“Ý cô là gì?”

“Là anh vẫn còn non lắm đấy.”

Shin Jihye khẽ bật cười, rồi lặng lẽ hướng mắt ra phía đường chân trời xa xăm.

“Không sao đâu, giờ vẫn còn rối bời và lẫn lộn là chuyện bình thường. Nhưng anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Đôi mắt vững vàng và trong trẻo ấy lại hướng lên nhìn Jaegyeom.

“Bởi vì, sớm muộn gì, cũng sẽ đến một khoảnh khắc… mà anh sẽ không còn thấy mơ hồ nữa.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo