[Một lát nữa, con tàu sẽ cập bến Geoyeodo… Những hành khách xuống tại Geoyeodo xin hãy chuẩn bị rời tàu và kiểm tra kỹ tư trang…]
Khi tàu cập bến Geoyeodo, trời đã xế chiều.
Sau hành trình kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, chiếc phà neo lại tại cầu cảng. Jaegyeom, Yoon Taehee và Shin Jihye bắt đầu chuẩn bị rời tàu. Yoon Taehee, nhờ một giấc ngủ ngắn trên phà, trông đã hồi phục khá nhiều, sắc mặt tươi tắn hơn hẳn so với lúc khởi hành.
Vừa đặt chân lên đảo, ánh nắng vỡ vụn rải rác khắp nơi như chào đón ba người. Mùi biển đặc trưng – tanh nồng pha lẫn chút mặn mà – lập tức bao trùm lấy họ.
Geoyeodo là một hòn đảo nhỏ nằm ở cực nam quần đảo Dadohae, ít người biết đến trừ những ai thực sự quen thuộc với vùng này. Dân cư trên đảo thưa thớt, chỉ hơn bốn mươi hộ sinh sống. Tại cầu cảng, vài chiếc thuyền đánh cá neo đậu lặng lẽ, xung quanh là những đống lưới cá rối tung, phao hư hỏng và lốp xe cũ nằm la liệt. Trên đê chắn sóng, những con mòng biển lon ton bước đi, góp phần tạo nên một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng. Dù vắng vẻ, hòn đảo vẫn mang một vẻ đẹp riêng biệt.
“Giờ thì tụi mình phải đi đâu đây?” Shin Jihye lên tiếng. Đây là lần thứ hai cô đến Geoyeodo. Trước đó, cô từng ghé thăm đảo cùng mẹ và giờ đang cố gắng nhớ lại đường đi.
“Hình như là đi vòng qua phía kia, rồi ra sau đảo thì phải.” Cô nói, đưa tay chỉ hướng. Từ khi đặt chân lên đảo, vẻ mặt Jihye rạng rỡ, không giấu nổi sự háo hức. Jaegyeom và Yoon Taehee cùng đẩy chiếc xe lăn của cô, bước đi bên nhau.
Những người dân đang làm việc gần đó ngẩng lên, liếc nhìn ba người lạ qua trang phục khác biệt của họ.
Sau một lúc đi bộ, cả ba đến được mép cuối của hòn đảo.
“Nhớ ra rồi! Chính chỗ này!” Jihye reo lên.
Phía sau đảo hiện ra những vách đá dựng đứng, bị gió biển bào mòn qua năm tháng. Khác với bến tàu ngập nắng, nơi đây u ám, ánh sáng hầu như không len lỏi tới. Sóng biển ở đây dữ dội hơn, gió thổi mạnh hơn hẳn so với vùng nước lặng ngoài khơi. Dưới chân họ là lớp sỏi đá gồ ghề, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Giữa những tảng đá lớn nhỏ, từng đợt sóng xô vào rồi rút đi không ngừng.
Nhìn ra biển với ánh mắt sáng rực, Jihye chỉ tay và nói.
“Kia kìa! Chính chỗ đó!”
Nơi cô chỉ là một khe hẹp giữa hai vách đá và mỏm đá, trông giống như một eo biển thu nhỏ. Theo truyền thuyết về con rồng từng bay qua, người dân gọi đó là ‘Thung lũng Long Mạch’. Khu vực này thường xuyên có xoáy nước và dòng chảy mạnh, đến mức cả dân câu cá lẫn ngư dân địa phương đều hiếm ai dám đến gần.
“Hồi trước, khi mẹ dắt tôi về quê, tôi đã lặn qua khe đá đó, bơi xuyên qua xoáy nước. Mẹ nói nếu không phải người cá thì tuyệt đối không thể vượt qua được.” Jihye kể lại.
Vì vậy, từ đây, không ai có thể tiếp tục đồng hành cùng cô. Đã đến lúc chia tay.
“Vậy tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Cô nói, rồi gạt tấm chăn phủ trên chân ra. Đôi chân ẩn dưới tấm chăn giờ đã dính liền, hai bàn chân hợp nhất thành hình dạng giống đuôi cá.
“Cô chắc chứ? Đi ngay có mệt không?” Jaegyeom lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.” Jihye đáp, giọng chắc chắn.
Dù Jaegyeom và Yoon Taehee trông có phần mệt mỏi sau chuyến đi dài, Shin Jihye lại tràn đầy sức sống.
“Dù chỉ là mang nửa dòng máu người cá, nhưng vẫn là người cá mà.” Cô cười khẽ.
Sống lâu ở thành phố, cô không nhận ra rằng càng gần biển, cô càng cảm thấy khỏe khoắn và vui vẻ lạ thường.
“Nếu nhanh thì chỉ mất một ngày, chậm thì có thể hai, ba ngày. Nhưng tôi sẽ cố quay lại sớm nhất có thể. Đừng gây chuyện gì đấy, ngoan ngoãn chờ tôi nhé.” Jihye dặn dò.
Nói xong, cô cởi phăng áo khoác ngoài. Bên trong, cô đã mặc sẵn bộ đồ lặn rash guard từ trước, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng ngay từ đầu. Trong chớp mắt, cô thay đồ xong và quay sang Yoon Taehee.
“Đưa tôi cái vali với.”
Cô tắt nguồn điện thoại, cho vào túi zip chống nước rồi niêm phong cẩn thận. Khi trở lên bờ, cô cần liên lạc với hai người, bởi với cơ thể người cá, cô không thể tự di chuyển mà phải nhờ họ quay lại đón.
“Cất vali và xe lăn vào kẽ đá cho khuất đi, đừng để người khác nhìn thấy. Người ta mà phát hiện thì rắc rối đấy. À, đặc biệt trong vali có quần áo để thay, máy tính bảng, tai nghe bluetooth nữa, cẩn thận giữ khô ráo nhé. Nếu bị nước vào hỏng, mọi lỗi là do hai anh đó.” Jihye khoanh tay, ra lệnh đầy kiêu kỳ.
“…”
“…”
Yoon Taehee bật cười nhẹ, rồi gật đầu.
“Chắc sẽ không hỏng đâu, nhưng nếu có, tôi sẽ mua hết đồ mới cho cô.”
Anh vui vẻ đảm nhận việc hậu cần, tìm một khe đá khuất sóng để nhét túi zip chứa điện thoại vào.
“Điện thoại tôi để tạm ở đây. Khi quay lại thì nhớ gọi ngay nhé.” anh nhắc.
“Biết rồi.” Jihye đáp.
Vừa dứt lời, cô tháo búi tóc buộc chặt trên đầu, rồi từ xe lăn lao mình xuống biển. Một tiếng ‘bõm!’ vang lên, nước bắn tung tóe.
Jaegyeom và Yoon Taehee dõi theo nơi cô vừa nhảy xuống. Chẳng bao lâu, Jihye ngoi lên khỏi mặt nước, vuốt mái tóc dài ướt đẫm ra sau và nở nụ cười rạng rỡ, toát lên sự tự do và giải thoát.
“Vậy tôi đi đây nha!” Cô vẫy tay mạnh mẽ về phía hai người.
“Đi cẩn thận đấy!”
“Bọn tôi sẽ đợi.” Cả hai đáp lại.
Shin Jihye bắt đầu bơi thẳng về phía Thung lũng Long Mạch. Làn vảy lấp lánh dưới nước phản chiếu ánh sáng, rực rỡ như cầu vồng. Chỉ trong chớp mắt, cô đã biến mất vào làn nước sâu thẳm, để lại những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển.
Jaegyeom đứng yên, nhìn mãi về nơi Jihye vừa khuất dạng, lẩm bẩm.
“Kỳ diệu thật. Đây là lần đầu tiên tôi thấy người cá ngoài đời.”
Giờ đây, Jaegyeom và Yoon Taehee không còn gì để làm ngoài việc chờ Shin Jihye trở lại cùng người cá. Jaegyeom siết chặt nắm đấm.
Ngay lúc đó, cậu nhận ra mình đang kỳ vọng. Chỉ cần một, hai ngày nữa, cậu có thể tìm được manh mối để thoát khỏi cuộc đời bất tử đầy ràng buộc này. Dù chưa biết sau khi giải thoát khỏi lời nguyền, mình sẽ làm gì, Jaegyeom vẫn không thể ngăn trái tim đập nhanh hơn vì hy vọng được tháo bỏ xiềng xích ấy.
Nhưng bên cạnh mong muốn Jihye sớm trở lại, một cảm giác mâu thuẫn thoáng qua – một phần trong cậu lại hy vọng… cô sẽ không bao giờ quay về.
“…”
Đôi mắt Jaegyeom chìm xuống, lặng lẽ. Cậu không thích kỳ vọng. Khi trái tim phồng lên vì hy vọng rồi xẹp xuống, khoảng trống để lại chỉ là sự trống rỗng và bất lực. Một trái tim từng rực cháy giờ co rúm thảm hại. Nếu không kỳ vọng từ đầu, cậu sẽ không phải thất vọng hay tổn thương. Vậy mà, dù biết rõ điều đó, cậu vẫn ngu ngốc hy vọng hết lần này đến lần khác.
Bất chợt, một nỗi lo trỗi dậy. Nếu lời nguyền này không liên quan gì đến người cá thì sao? Nếu sau tất cả, chẳng có gì thay đổi, và sự thật tuyệt vọng là lời nguyền không thể hóa giải thì…?
Đúng lúc đó, một luồng hơi ấm áp chạm vào phía sau đầu cậu.
“Không sao đâu, tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Yoon Taehee cất tiếng, như thể nhìn thấu nỗi lòng Jaegyeom.
Jaegyeom khựng lại, quay đầu nhìn anh. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Yoon Taehee nhắm mắt rồi mở ra, lặp lại lời an ủi: “Không sao đâu, tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Kỳ diệu thay, trái tim đang chao đảo của Jaegyeom bỗng dịu lại.
Cả hai đứng yên, lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu.
‘77 à, mong chờ một điều gì đó không phải là sai đâu. Ừ thì, đúng là nếu không hy vọng thì cũng không thất vọng… nhưng tôi nghĩ, con người vẫn nên sống với chút hy vọng nào đó…’ lời của Im Lim Hyomoon chợt vang lên trong đầu cậu.
“…”
Dù sao, sống với chút kỳ vọng trong tim vẫn là điều Lim Hyomoon từng tin tưởng. Jaegyeom quay đầu nhìn ra đường chân trời. Yoon Taehee cất giọng trầm thấp.
“Đi thôi?”
“…Ừ.”
Sau khi tiễn Shin Jihye an toàn, hai người chậm rãi rời đi. Yoon Taehee gập gọn xe lăn theo lời Jihye dặn, cất cùng vali vào khe đá khuất tầm mắt. Họ men theo con đường cũ, vòng nửa vòng đảo để quay về gần bến tàu.
Vì Jihye sẽ mất vài ngày mới trở lại, việc đầu tiên họ cần làm là tìm chỗ trọ tạm.
***
Geoyeodo nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hòn đảo yên bình, dân cư thưa thớt, các cửa hàng hầu hết tập trung quanh bến tàu. Khi trở lại khu vực này, họ thấy một dãy cửa hàng liền kề: tiệm bán dụng cụ câu cá, quán sashimi, và một cửa hàng nhỏ trông giống nhà dân bình thường. Trên tấm biển cũ kỹ treo trước cửa, dòng chữ nguệch ngoạc ghi: [Có nhận khách trọ.]
Không chần chừ, Yoon Taehee bước đến tiệm tạp hóa ấy. Jaegyeom lặng lẽ theo sau, tin rằng Yoon Taehee sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.
“Có ai ở nhà không ạ?” Yoon Taehee gọi.
Bên trong không một bóng người.
“Xin chào, có ai không ạ?” Anh gọi thêm lần nữa.
Cánh cửa trượt bên trong mở ra, một bà lão tóc xoăn xù, trông như người nhà quê bình dị, bước ra. Sau lưng bà, một đứa trẻ thò đầu nhìn trộm Jaegyeom và Yoon Taehee, đôi mắt lấp lánh tò mò.
“Cháu chào bác ạ, bọn cháu muốn xin ở trọ một hai hôm…” Yoon Taehee cúi đầu lễ phép.
“Ừ, được rồi, được rồi.” Bà lão gật đầu đồng ý. May mắn là vẫn còn phòng trống.
Lúc đó, đứa bé kéo nhẹ chiếc quần thun của bà, thì thầm gì đó. Đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, bị sún mất răng cửa.
“Ừm, họ là khách từ đất liền, định ở lại vài hôm đó mà.” Bà lão trả lời, có vẻ đứa bé tò mò về hai người lạ.
Yoon Taehee mỉm cười hiền hậu, cúi xuống ngang tầm mắt đứa bé.
“Chào cháu nhé?”
Đứa trẻ ngượng ngùng trốn sau lưng bà, rồi rụt rè đáp.
“Ào… Ào chú…”
“Cháu mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi ạ…”
“Bảy tuổi à? Thế sang năm là vào lớp một nhỉ.” Yoon Taehee nói, rồi hỏi tiếp: “Chú xoa đầu cháu được không?”
Đứa trẻ xoay người một lúc, rồi khẽ gật đầu. Yoon Taehee mỉm cười, dùng bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu bé vài cái.
“Kẹp tóc dễ thương ghê. Cháu tên gì nào?”
“Kim Shiwoo ạ…”
“Shiwoo? Tên cũng ngầu quá.”
Do mất răng cửa, phát âm của Shiwoo hơi ngọng. Nhìn Shiwoo, Yoon Taehee bất giác nhớ đến Yeonok, còn Jaegyeom thoáng nghĩ về Mesani.
(*Yeonok là linh quỷ gọi ai cũng là chị.)
Anh ta lúc nào cũng dịu dàng với trẻ con, Jaegyeom thầm nghĩ, lặng lẽ quan sát Yoon Taehee đang ngồi xổm trước mặt bé.
“Thằng bé là cháu nội bác đó.” Bà lão kể. Con trai và con dâu bà sống ở thành phố, nhưng vì có việc nên gửi Shiwoo về đảo ở với bà một thời gian.
Ra vậy… Jaegyeom đứng lùi lại, không tham gia cuộc trò chuyện.
“Nhưng mà, mấy cậu đến hòn đảo này làm gì vậy? Đây là đảo nhỏ, chỉ có mấy ông già mê câu cá thi thoảng ghé qua, hai cậu trai trẻ như vậy đến đây có gì mà xem.” Bà lão hỏi.
Yoon Taehee khéo léo đáp rằng họ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. May mắn, bà không hỏi thêm.
“Vậy bọn cháu có thể ở nhờ nhà bác được không ạ?” Yoon Taehee tiếp tục.
“Nhà bác thì cũng còn phòng trống đấy, nhưng hai cậu trai cao to ở chung một phòng thì hơi chật. Phía đằng kia có một căn nhà bỏ trống, nếu muốn thì qua đó ở cũng được.” Bà lão trả lời.
“Nhà bỏ trống ạ?”
Bà lão khoanh tay sau lưng, gật đầu. Bà cho biết nếu đi lên một chút từ ngôi nhà hiện tại, qua một con hẻm dốc, sẽ thấy một ngôi nhà đất sét cũ. Hơn mười năm trước, bà từng sống ở đó, nhưng sau này đã xây một ngôi nhà mới kiểu phương Tây ở chỗ hiện tại.
“Là nhà cũ nên cũng xuống cấp đôi chút, nhưng có hai phòng.” Bà nói thêm.
Jaegyeom bắt đầu phân vân: ở chung một phòng trong nhà hiện đại hay thuê trọn căn nhà đất cũ với hai phòng riêng?
Chưa kịp quyết định, Yoon Taehee đã dứt khoát trả lời, không chút do dự.
“Cho bọn cháu ở căn riêng ạ.”