Hỏa Hồn - Chương 199

“Cho bọn cháu ở căn riêng ạ.”

Dù Yoon Taehee tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến, Jaegyeom vẫn không phản đối. Thực ra, trong lòng cậu đã thoáng lo lắng, không biết Yoon Taehee có bất ngờ đề nghị ở chung một phòng hay không. Dẫu sao, nếu buộc phải ở cùng, cậu thà chọn căn nhà riêng với hai phòng để mỗi người có không gian riêng tư, thoải mái hơn, chẳng phải e dè ánh mắt của ai.

Bà lão chủ nhà ra hiệu bảo họ đi theo, nói sẽ dẫn đến căn nhà đất. Jaegyeom và Yoon Taehee lặng lẽ bước sau bóng lưng gù của bà, men theo con hẻm dốc lát đá. Sau một đoạn đường, phía sau bức tường đá thấp thoáng hiện ra ngôi nhà nhỏ làm bằng đất sét. Họ đẩy cánh cổng tôn cũ kỹ, lớp sơn bong tróc gần nửa, rồi bước vào trong.

“Nhà có cũ tí nhưng ở được đấy.” Bà lão vừa nói vừa đưa chìa khóa cho họ.

Ngôi nhà nông thôn bé nhỏ, kết hợp giữa đất sét và gỗ, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã toát lên vẻ cổ kính. Dù mang dấu ấn thời gian với nét cũ kỹ, nơi này được bảo trì kỹ lưỡng, không một chỗ hỏng hóc hay xập xệ. Bức tường đá cao ngang vai người lớn bao quanh, giữa sân là chiếc giường gỗ rộng rãi, một góc ngập nắng xếp đầy chum gia vị, và khu vườn nhỏ xanh mướt với đủ loại rau – tất cả gợi lên một khung cảnh hoài niệm thân thương. Đã lâu lắm rồi Jaegyeom mới được thấy lại một ngôi nhà như thế, cảm giác hoài cổ bất giác trào dâng trong lòng.

Bà lão dặn dò, nếu cần gì hay gặp bất tiện cứ nói, rồi quay về nhà chính. Đến giờ cơm, họ sẽ xuống đó ăn cùng bà.

Jaegyeom và Yoon Taehee đặt hành lý xuống sàn gỗ, bắt đầu quan sát ngôi nhà. Khi đẩy cánh cửa giấy truyền thống sang bên, họ phát hiện một gian nhỏ với bếp và nhà vệ sinh. Phòng chính và phòng phụ đối diện nhau, ngăn cách bởi khoảng sàn gỗ giữa nhà.

“Có cả máy giặt nữa này.” Yoon Taehee lên tiếng khi mở cửa nhà vệ sinh.

“Cũng có tivi này.” Jaegyeom đáp lại từ phòng chính.

“Cái gì cần có đều có nhỉ.” Cả hai đồng thanh, thoáng ngạc nhiên.

Sau khi xem xét xong, họ ngồi phịch xuống bậc thềm gỗ. Ngôi nhà nằm trên đồi cao, từ đây có thể phóng tầm mắt ra bến tàu và biển cả. Khung cảnh yên bình, lười biếng trải rộng trước mắt khiến cả hai lặng im ngắm nhìn, không ai nói lời nào.

Đã lâu rồi họ mới có một khoảng thời gian trống rỗng đến vậy. Chờ Shin Jihye quay lại, họ chẳng biết làm gì để giết thời gian. Với Yoon Taehee, những phút nghỉ ngơi thế này hiếm hoi như vàng, còn Jaegyeom thì ngoài xem tivi và chơi game cũng chẳng có việc gì khác, nên sự tĩnh lặng này thật lạ lẫm.

Yoon Taehee đề nghị đi dạo quanh đảo, vừa thư giãn vừa khám phá. Chẳng có gì bận rộn, Jaegyeom vui vẻ đồng ý. Họ theo lối mòn từ sân sau ngôi nhà, bước đi không mục đích. Chẳng biết bao lâu sau, một khu rừng tự nhiên tuyệt đẹp hiện ra trước mắt.

Dọc con đường rừng rậm rạp, Jaegyeom thong dong sải bước. Nhưng khi đi cùng Yoon Taehee, cậu nhận ra điều này: bản tính điềm đạm của Yoon Taehee khiến anh bước đi chậm rãi. Với tốc độ tự nhiên của mình, Jaegyeom chẳng mấy chốc đã bỏ xa Yoon Taehee một đoạn.

Quay lại nhìn, cậu sốt ruột lên tiếng.

“Này, sao anh đi chậm như rùa vậy? Đi nhanh lên chút coi.”

Yoon Taehee, tay khoanh trước ngực, điềm tĩnh đáp.

“Trong mấy lúc như này, người đi nhanh nên đợi người đi chậm chứ.”

Jaegyeom trừng mắt, ánh nhìn đầy bất mãn: Đúng là chỉ giỏi nói. Nhưng nghĩ lại, cậu chợt nhớ đến Myojeong. Dù ông ấy đi nhanh hơn cậu rất nhiều, mỗi lần cùng bước, ông luôn điều chỉnh nhịp chân cho phù hợp, thậm chí dừng lại chờ nếu khoảng cách giãn ra, chưa từng thất hẹn.

Hít sâu một hơi, Jaegyeom cảm nhận hương rừng trong lành tràn đầy lồng ngực.

“Là rừng cây bách Nhật Bản nhỉ?” Yoon Taehee ngắm nhìn khung cảnh rậm rạp, giọng trầm nhẹ cất lên.

Jaegyeom quay sang, ngạc nhiên.

“Anh biết rõ phết nhỉ?”

“Hồi nhỏ tôi lớn lên trong chùa mà.” Yoon Taehee đáp, như thể đó là điều hiển nhiên.

À, phải rồi. Yoon Taehee từng kể anh lớn lên trong chùa, nơi thường tọa lạc trên núi, nên việc anh am hiểu về cây cối chẳng có gì lạ. Bất chợt, Jaegyeom thấy tò mò về quá khứ của Yoon Taehee – anh đã sống ở đâu, làm gì, và trưởng thành thế nào để trở thành người như hôm nay.

“Thế hồi đó đầu anh có cạo trọc luôn không?” Cậu buột miệng hỏi, dù câu hỏi có phần ngớ ngẩn.

Yoon Taehee bật cười khẽ.

“Không xuất gia nên không cạo đầu đâu.”

Dù sống như nhà sư, anh chỉ là một cư sĩ.

“Vậy à.” Jaegyeom gật đầu hờ hững.

Thời tiết vùng phía nam ấm áp hơn Seoul nhiều, thoáng chút oi nóng. Jaegyeom phất phất áo thun, rồi cởi áo sơ mi khoác ngoài. Thấy vậy, Yoon Taehee chìa tay.

“Đưa tôi cầm cho.”

Jaegyeom thoáng nghĩ: Cái này cũng phải cầm giúp sao? Nhưng vẫn đưa áo qua. Không ngờ, Yoon Taehee cầm lấy, vòng qua eo cậu và buộc lại gọn gàng. Bất ngờ trước hành động ấy, Jaegyeom theo phản xạ nghiêng người né ra sau.

Thực ra, Yoon Taehee chỉ muốn giúp cậu khỏi phải xách tay lỉnh kỉnh. Thấy Jaegyeom đứng cứng đơ, anh mỉm cười.

“Bất ngờ lắm hả?”

“…” Jaegyeom không đáp, chỉ lặng im.

Vượt qua lối mòn xuyên rừng, họ đến một sườn núi, nơi biển cả mênh mông trải dài trước mắt.

OA—— Một tiếng trầm trồ thoát ra từ Jaegyeom.

Trên đỉnh đồi hiếm hoi bằng phẳng, một bãi hoa anh thảo vàng rực rỡ nở thành cụm, đẹp đến ngoạn mục. Những chùm hoa dại trải dài khắp cánh đồng, phía sau là đường chân trời và toàn cảnh hòn đảo. Ánh hoàng hôn vàng cam lan tỏa trên mặt biển tĩnh lặng.

Soạt —— Gió thoảng qua, hoa rung rinh nghiêng mình như cúi chào. Jaegyeom hít sâu, lồng ngực căng tràn, một cảm xúc khó tả nghẹn lại trong lòng. Đứng trước thiên nhiên hùng vĩ này, cậu như đối diện với điều kỳ diệu, trái ngược hẳn với những ngày đơn điệu mệt mỏi thường nhật. Một nguồn cảm xúc mãnh liệt trào dâng, không thể kìm nén – đó là ‘sức sống của cuộc đời.’

Cậu chợt nhớ lời Yoo Namsaeng từng nói: ‘Dù hạnh phúc kết thúc và bất hạnh ập đến, tôi vẫn chịu đựng được. Vì đã từng có một ngày đẹp khi còn sống, tôi có thể chờ đợi. Nếu kiên nhẫn, ngày tốt lành chắc chắn sẽ đến.’ Nếu thật sự có một ngày đẹp trong đời, Jaegyeom nghĩ, chính là bây giờ – hôm nay, khoảnh khắc này.

Cậu lặng lẽ quay sang Yoon Taehee. Giữa cánh đồng hoa rực rỡ, Yoon Taehee nhắm mắt, dáng vẻ tĩnh lặng mà cô độc dưới ánh hoàng hôn. Jaegyeom ngây người, như bị thôi miên. Vầng trán lộ ra khi tóc bay trong gió, gương mặt thanh tú, hàng mi cong dài – cậu cảm giác như nhìn thấu những suy nghĩ lấp lánh trong anh, như thể cả thế gian chỉ còn hai người họ.

“…”

Jaegyeom thầm ước thời gian ngừng trôi. Như cảm nhận được ánh mắt, Yoon Taehee mở mắt, lặng lẽ nhìn lại cậu. Rồi anh cúi xuống, ngắt một bông hoa anh thảo vàng, nhẹ nhàng đưa cho Jaegyeom.

“Cứ mỗi lần nhìn cậu, tôi lại nghĩ… thật may vì mình còn sống.”

Tim Jaegyeom như thắt lại. Câu nói ấy cậu từng nghe, trong bài chính tả đầu tiên Yoon Taehee ra đề. Lúc đó cậu thấy lạ, giờ mới hiểu – đó không phải lời trích dẫn, mà là tâm tư của chính Yoon Taehee.

Anh xoay cành hoa, lẩm bẩm.

“Chào? Tôi thích cậu…”

Bông hoa nhỏ đung đưa trong gió, trái tim Jaegyeom đập thình thịch. Yoon Taehee luôn đi trước, chờ đợi câu trả lời từ cậu, dù cậu biết rõ tình cảm ấy mà vẫn lảng tránh. Yoon Taehee sợ cậu sẽ rời xa, từng nói người nhanh hơn nên đợi người chậm lại.

Bước chân họ chưa bao giờ đồng điệu. Yoon Taehee im lặng đến phút cuối mới lên tiếng, còn Jaegyeom, dù thẳng thắn, lại lặng thinh trong khoảnh khắc quan trọng. Họ luôn đối lập như thế.

Shin Jihye từng nói: ‘Rồi sẽ có ngày cậu không còn nhầm lẫn nữa.’ Nhưng Jaegyeom vẫn rối bời. Cậu nghĩ mình không nên nhận bông hoa, nhưng tay đã vô thức đón lấy – nó quá đẹp để từ chối.

“Đẹp thật…”

Cậu ngắm hoa, rồi nhẹ nhàng cài lên tai Yoon Taehee. Anh khựng lại, mắt mở to, sau đó rút hoa xuống, lặng lẽ nhìn. 

Và rồi… anh đưa hoa vào miệng, nhai ngấu nghiến.

“Anh điên à? Sao tự nhiên lại ăn hoa?” Jaegyeom trừng mắt, kinh ngạc.

“Vì tôi thích cậu.” Yoon Taehee đáp, như thể điều đó quá hiển nhiên.

“Vậy ăn hoa rồi thấy vui không?”

“Không… đắng và chát lắm.” Yoon Taehee nhăn mặt, tay ôm cằm.

“Anh thật sự kỳ quặc đấy.” Jaegyeom lắc đầu. Một người kỳ lạ, vì thích cậu mà ăn hoa.

“Cậu đúng là… ngốc chết đi được…”

Khoảnh khắc ấy, Jaegyeom cảm nhận được tình yêu là gì – sẵn sàng mổ bụng lấy mật vì người mình yêu, kể cả nhai nuốt bông hoa người ấy chạm vào. Thứ vừa thơm ngát vừa đẹp đẽ, nhưng cũng đắng chát. Đó chính là tình yêu của Yoon Taehee.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo