Khi hai người trở về căn nhà, mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng. Vì là một hòn đảo hẻo lánh, màn đêm nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ. Đúng lúc họ định mở cổng bước vào, từ cuối con hẻm xa xa, bóng dáng bà cụ chủ nhà hiện ra, đôi tay chắp sau lưng, chậm rãi tiến lên.
“Đi đâu về đấy? Chắc đói lắm rồi, mau vào ăn cơm đi.” Bà cụ lên tiếng.
Không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến vậy, đã đến giờ ăn tối. Trong không khí thoảng mùi cơm canh thơm lừng từ những ngôi nhà xung quanh. Theo chân bà cụ, hai người bước vào, một mâm cơm đầy ắp đã được chuẩn bị sẵn sàng.
“Cái này là sao ạ?” Jaegyeom tròn mắt thốt lên, ngạc nhiên trước mâm cơm thịnh soạn trước mặt. Trên chiếc bàn tròn bằng nhôm, thức ăn được bày biện nhiều đến mức tưởng chừng như bàn sắp gãy chân.
Nào là cơm nấu với đậu đen trong nồi, cá thu rán giòn tẩm bột mì, cua ngâm xì dầu tự làm, kim chi lá cải ủ chín mềm, canh tương đặc nấu với ốc luộc băm nhỏ, mực chần thái mỏng, canh rong biển nấu từ loại rong đá mọc trên đảo… Ngoài ra, còn có đủ loại món ăn kèm và một rổ rau tươi hái từ vườn sau.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau ngồi xuống ăn đi.” Bà cụ giục.
Jaegyeom và Yoon Taehee ngồi xếp bằng quanh bàn. Nhìn mâm cơm được chuẩn bị chu đáo, Jaegyeom nuốt nước bọt đánh ực. Đúng chất bữa ăn làng chài, mâm cơm ngập tràn hải sản tươi sống, trông vừa khỏe khoắn vừa bổ dưỡng.
“Không biết có hợp khẩu vị mấy cậu trẻ không nữa.” Bà cụ nói, giọng thoáng lo lắng.
Jaegyeom vốn hiểu rõ khẩu vị của Yoon Taehee, nghe vậy lén liếc nhìn biểu cảm của anh. Với cậu, mâm cơm đầy ắp rau quả và hải sản đúng mùa này chẳng khác nào thiên đường, nhưng cậu không chắc Yoon Taehee nghĩ gì. Lần trước ở quán cơm bình dân, anh đã chê cá tanh và không động đũa vào món rau nào, viện cớ hồi ở chùa ăn rau nhiều đến phát ngán. Dựa vào thói quen ăn uống thường ngày, có vẻ chẳng món nào trên mâm cơm này hợp với Yoon Taehee.
“Nếu biết mấy cậu đến, bác đã ra đất liền mua ít thịt về rồi.” Bà cụ vừa gãi mái tóc xoăn tít như mì tôm vừa nói.
Đúng lúc đó, Yoon Taehee mỉm cười, cầm đũa và thìa lên.
“Không sao đâu ạ. Mâm cơm thế này là sang trọng lắm rồi. Bọn cháu ăn ngon miệng lắm ạ.” Anh lịch sự đáp.
Sau lời cảm ơn, Yoon Taehee xới một muỗng cơm, chấm vào canh rong biển rồi đưa lên miệng. Jaegyeom ngạc nhiên mở to mắt. Cứ ngỡ một người kén ăn và khó chiều như Yoon Taehee sẽ lại ngồi gẩy cơm như mọi khi, vậy mà anh ăn ngon lành, không một lời phàn nàn. Không hề có dấu hiệu chê tanh hay khó chịu với rau, Yoon Taehee bình thản gắp hết món này đến món khác, như thể chưa từng kén ăn bao giờ.
“…”
Thấy vậy, Jaegyeom cũng lặng lẽ cầm đũa. Húp thử một thìa canh rong biển, cậu xúc một thìa lớn tương đặc trộn đều với cơm, thêm vài lá rau gói lại thành cuốn rồi đưa lên miệng. Cắn thêm một miếng ớt xanh giòn rụm – đúng là ngon tê tái.
“Cơm có hợp khẩu vị không?” Bà cụ hỏi.
“Ngon lắm ạ.” Jaegyeom vừa nhai cuốn rau vừa gật đầu liên tục, thái độ nghiêm túc.
Nhìn Jaegyeom ăn uống ngon lành, bà cụ nở nụ cười mãn nguyện. “Nhìn ăn ngon mà thấy vui,” bà nói, rồi đưa bàn tay nhăn nheo xoa nhẹ lưng cậu.
Đúng lúc ấy, Siwoo vẫn lặng lẽ ăn cơm, bỗng ghé sát tai bà cụ thì thầm điều gì đó.
“Gì cơ? Với chú nào cơ?” Bà cụ hỏi lại.
Siwoo liếc nhìn Yoon Taehee, rồi tiếp tục thì thầm bí mật với bà. Nghe xong, bà cụ bật cười khanh khách, sau đó ‘tiết lộ’ cho Yoon Taehee.
“Biết thằng bé vừa nói gì không? Nó bảo sau này lớn lên sẽ lấy chú Yoon Taehee làm chồng đấy.”
Jaegyeom, đang gắp miếng cua ngâm xì dầu, khựng lại và ngẩng đầu lên. Cậu nhìn qua lại giữa Siwoo và Yoon Taehee. Lúc đó, Siwoo đỏ bừng mặt, mím môi lí nhí: “Sao lại nói chứ… Đó là bí mật mà…” Gương mặt cậu bé trông như sắp khóc.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Jaegyeom: Dù là người lớn hay trẻ con, ánh mắt nhìn người cũng giống nhau nhỉ.
“Ồ… Thật sao?” Yoon Taehee nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng chú xin lỗi nhé, chú lại thích người lớn tuổi hơn cơ.” Anh nói tiếp.
Ngay khi lời đó vừa dứt, vai Jaegyeom – người hơn tuổi Yoon Taehee – khẽ giật nhẹ.
“Vậy hả? Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Bà cụ húng hắng ho, hỏi với giọng đầy ẩn ý.
“Cháu ạ? Cháu hai mươi sáu ạ.” Yoon Taehee đáp.
Đôi mắt bà cụ lóe lên. Bà dừng ăn, bất ngờ rút chiếc điện thoại từ thắt lưng, đưa ra xa rồi nheo mắt nhìn màn hình.
“Con gái út nhà bác năm nay ba mươi ba… Vẫn chưa lấy chồng, sống một mình đó.” Bà nói.
“Dạ…?” Yoon Taehee ngập ngừng.
“Nó cứ bảo dạo này đàn ông yếu đuối quá, chẳng ai lọt vào mắt xanh của nó cả. Cứ gào lên là nó có thiếu gì đâu mà phải lấy cái thằng lôm côm này nọ. Bác thật sự đau hết cả lòng gan…” Bà cụ bắt đầu tuôn một tràng chê trách.
“…”
Yoon Taehee, đang ăn cơm, khẽ ho một tiếng rồi vuốt lông mày.
“Cứ nghĩ mình giỏi giang, chảnh chọe lắm. Mà đúng là học hành cũng ra gì, làm cái gì đó… À, luật sư sáng chế ấy. Kiếm tiền cũng bộn.” Bà cụ tiếp tục.
“…”
Từ lời chê bai, câu chuyện dần chuyển thành màn khoe con tự nhiên. Sau một hồi không rõ là chê hay khoe, ý chính lộ ra: bà muốn gán ghép con gái mình với Yoon Taehee để xem mắt.
“Thời nay người ta cũng đặt sự nghiệp lên trước hôn nhân mà bác.” Yoon Taehee khéo léo từ chối.
“Thì cũng phải gặp người tử tế rồi sinh con cái mới là hiếu đạo chứ!” Bà cụ phản bác, mang tư duy điển hình của thế hệ trước.
“Cháu cảm ơn tấm lòng của bác, nhưng cháu nghĩ ép buộc chuyện đó với người không có ý định kết hôn thì hơi thất lễ ạ.” Yoon Taehee nhẹ nhàng đáp.
Dù bị từ chối khéo, bà cụ vẫn không nản, liên tục giục anh thử gọi điện nói chuyện với con gái bà. Có vẻ bà đã ưng tính tình hòa nhã và ngoại hình điển trai của Yoon Taehee lắm rồi. Lúng túng, anh đành viện cớ: “Bác cứ cho cháu số điện thoại, sau này cháu sẽ liên lạc,” để tạm thoát thân.
“Vậy nhé, nhất định đấy. Nhớ đấy!” Bà cụ dặn dò.
Trong lúc ấy, Jaegyeom đã dọn sạch một bát cơm đầy.
Sau bữa ăn, hai người cùng dọn dẹp. Jaegyeom thu dọn mâm, còn Yoon Taehee đeo găng tay cao su rửa bát.
“Trời ạ, thật tình. Để bác làm mà. Mặc kệ đi.” Bà cụ ngăn cản nhiều lần.
Nhưng cả hai vẫn nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ. Được thưởng thức mâm cơm đầy nghĩa tình như thế, giúp lại một tay là điều nên làm.
“Vậy bọn cháu xin phép vào nghỉ trước ạ. Bác với Siwoo cũng nghỉ ngơi đi ạ.” Họ nói.
Bà cụ và Siwoo tiễn hai người ra tận cổng lớn. Đúng lúc đó, Yoon Taehee khựng lại, thốt lên: “À, đúng rồi,” rồi rút ví từ túi quần sau. Anh chợt nhớ chưa thanh toán tiền phòng. Yoon Taehee lấy ra vài tờ 50,000 won, gập đôi cẩn thận và đưa vào tay bà cụ.
(50,000won ~ Hơn 900k)
Bà cụ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy xấp tiền dày cộm. “Ơ kìa? Sao lại đưa nhiều thế này?”
“Dạ, tại cháu cảm ơn bác nhiều quá ạ~” Yoon Taehee đáp, bắt chước giọng địa phương của bà, kèm theo nụ cười tươi tắn làm lộ hai lúm đồng tiền trên má.
Hai người giằng co một lúc, nhưng bà cụ kiên quyết không nhận hết, trả lại hai tờ 50,000 won. Trước sự cương quyết ấy, Yoon Taehee đành nhận lại, rồi quay sang Siwoo.
“Vậy số này là tiền tiêu vặt cho Siwoo nhé. Mua socola mà ăn~” Anh mỉm cười, đưa tiền cho cậu bé.
Bà cụ lại tròn mắt. Cậu trai trẻ này quá nhẹ nhàng và duyên dáng, ai mà nỡ từ chối. “Cái cậu trẻ này, đúng là cáo già. Không phải hạng thường đâu!” Bà cười ha hả, giơ hai tay đầu hàng.
Jaegyeom lặng lẽ quan sát Yoon Taehee với ánh mắt lạ lẫm. Cậu biết anh giỏi giao tiếp, nhưng không ngờ lại khéo léo và duyên dáng đến vậy. Anh dịu dàng với trẻ con, thân thiện với người già.
***
Dù mới chưa đến tám giờ tối, cả hòn đảo đã chìm trong bóng đêm đặc quánh. Đã đến lúc kết thúc một ngày.
“Tôi đi tắm trước nhé.” Yoon Taehee nói.
“Ừ, tùy anh.” Jaegyeom đáp.
Vừa về đến nhà, Yoon Taehee đi thẳng vào phòng tắm. Trong lúc anh tắm, Jaegyeom ngồi bệt trong phòng chính, bật chiếc tivi nhỏ, cũ kỹ, dính đầy dấu tay – khác xa với chiếc hiện đại ở nhà cậu. Kênh thì ít, chẳng có gì đáng xem. Cậu lăn qua lăn lại, tay bấm điều khiển vô thức, miệng ngáp dài.
‘Bác cứ cho cháu số điện thoại, sau này cháu sẽ liên lạc ạ.’
Lời Yoon Taehee lặp lại trong đầu Jaegyeom. Anh ấy định thật sự gọi cho cô ta sao? Nếu gọi, chắc chắn cô ta sẽ tò mò về Yoon Taehee. Vì anh có giọng nói rất hay. Nghe giọng rồi sẽ muốn biết mặt. Rồi sẽ muốn gặp trực tiếp. Mà nếu gặp rồi, cô ta chắc chắn sẽ thích Yoon Taehee. Vì…
Vì sao nhỉ?
“…”
Jaegyeom sững người. Mình đang nghĩ linh tinh gì thế này?
Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở. Yoon Taehee bước ra, vừa lau tóc ướt bằng khăn, vừa mặc áo phông rộng và quần thể thao. Jaegyeom đứng dậy, mặt không biểu cảm.
“Tôi đi tắm.” Cậu nói.
Cậu vào phòng tắm, để dòng nước nóng cuốn trôi những suy nghĩ vẩn vơ. Tắm xong, cả cơ thể lẫn đầu óc đều nhẹ nhõm. Nhưng khi bước ra, Yoon Taehee không còn ở trong phòng. Quấn khăn lên vai, Jaegyeom đi ra thềm nhà, thoáng thấy bóng lưng anh tựa tay lên tường đá, nhìn ra biển và hút thuốc.
“Này.” Jaegyeom xỏ đại đôi giày thể thao, bước lại gần.
“Sao lại ra đây? Mùi thuốc nồng lắm.” Yoon Taehee lập tức gẩy tàn thuốc.
“Đưa đây, tôi thử hút một lần xem.” Jaegyeom giơ tay, vẻ mặt thản nhiên.
“…”
Yoon Taehee hơi sững lại, nhìn cậu chăm chú. Jaegyeom khẽ vẫy tay, như muốn nói ‘nhìn gì, mau đưa đây’. Yoon Taehee do dự một lúc, rồi lấy bao thuốc từ túi quần, rút ra một điếu mới. Nhưng thay vì đưa cho cậu, anh lại đưa lên miệng mình, châm lửa và rít một hơi.
“Làm gì thế? Tôi bảo muốn thử cơ mà.” Jaegyeom nhíu mày.
Đúng lúc ấy, Yoon Taehee tiến lại gần, đặt hai tay lên vai cậu.
“Tôi bảo muốn thử mà, thuốc lá…” Cậu nói.
Yoon Taehee hít sâu một hơi khói, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra sau gáy Jaegyeom, nghiêng đầu sát lại.
Bầu không khí thay đổi trong tích tắc.