Hỏa Hồn - Chương 201

“Tôi bảo muốn thử mà, thuốc lá…”

Khi khuôn mặt Yoon Taehee bất ngờ tiến lại gần, tim Jaegyeom đập thình thịch. Cậu chỉ nói muốn thử hút thuốc lá thôi, chứ không hề có ý định nhận khói trực tiếp từ anh. Mùi dầu gội còn vương trên mái tóc chưa khô hẳn hòa quyện cùng mùi thuốc lá, tạo nên một hương thơm ẩm ướt đầy gợi cảm. Hai khuôn mặt dần áp sát, gần đến mức đầu mũi gần như chạm nhau.

Lúc Jaegyeom như bị thôi miên, khẽ cúi mắt xuống…

Cốc cốc cốc——!

“Này các cháu, ngủ rồi đấy à?”

Đúng lúc ấy, tiếng đập mạnh vào cổng vang lên cùng giọng nói của bà chủ nhà. Vai Jaegyeom giật bắn vì bất ngờ, cậu vội lùi lại. Yoon Taehee nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc rồi bước ra mở cổng. Bà chủ nhà đứng đó, tay cầm một chiếc túi đựng rượu và vài món nhắm đơn giản.

Bà đưa túi cho họ và nói: “Các cháu còn trẻ, ở nơi heo hút thế này chẳng có gì làm, uống tí rượu cho đỡ buồn đi.” Có lẽ bà đã ghé qua tiệm tạp hóa gần đó để mua rượu.

“Bác chắc mệt lắm rồi, nghỉ ngơi đi ạ, sao lại mang mấy thứ này đến…” Yoon Taehee mỉm cười khi nhận chiếc túi.

“Rượu thuốc đấy, tốt cho sức khỏe. Cứ uống thoải mái nhé.” Bà đáp.

“Cảm ơn bác. Bọn cháu sẽ uống hết ạ. Chúc bác ngủ ngon.” Yoon Taehee lễ phép cảm ơn rồi tiễn bà quay về.

“…”

Jaegyeom lúc này vẫn lúng túng đi loanh quanh trong sân, rồi ngồi phịch xuống bậc thềm, hắng giọng. Cậu vừa suýt nữa bị cuốn vào một nụ hôn nữa với Yoon Taehee. May mà bà chủ nhà đến đúng lúc. Cố tỏ ra bình thản như không có gì, nhưng vành tai cậu đã đỏ ửng.

“Bác ấy vừa mang ít rượu cho mình.” Yoon Taehee quay lại, như muốn hỏi: “Giờ làm gì đây?”

“Ờ thì… bác ấy mang tới thì phải… uống thôi.” Jaegyeom trả lời.

Cậu nghĩ rằng ở cạnh Yoon Taehee lúc nào cũng có không khí mập mờ kỳ lạ, nên uống một chút rồi say sớm, ngủ luôn có lẽ là cách tốt nhất.

“Nhưng tôi uống kém lắm.” Yoon Taehee nói.

“Thì uống vừa đủ thôi.” Jaegyeom đáp, rồi đi vào bếp lấy một chiếc bàn gỗ thấp và vài cái ly. Cậu bày rượu lên sạp gỗ giữa sân, hy vọng cái bàn chắn giữa sẽ giúp giảm bớt căng thẳng so với việc ngồi sát nhau.

Trong túi có hai chai bia lớn, một chai rượu thuốc ngâm thảo mộc không rõ loại, cùng đồ nhắm gồm mực khô, rong biển và tảo biển chiên giòn.

Yoon Taehee nhìn chai rượu thuốc, nói: “Cái này uống chắc ngất luôn mất… Hay mỗi người thử một ly nhỏ nhỉ?”

Rượu màu nâu sẫm, có vẻ được ngâm với hà thủ ô hay đinh lăng, độ cồn rõ ràng không nhẹ. Nhưng vì nghe nói tốt cho sức khỏe, cả hai quyết định thử mỗi người một chén.

Vừa chạm môi vào ly, Yoon Taehee đã nhăn mặt. Jaegyeom cũng chẳng khá hơn, mặt nhăn nhó đến mức gần như biến dạng. Cảm giác như ruột gan bị thiêu đốt.

“Gì mà rượu gì đắng dữ vậy?” Jaegyeom thốt lên.

Họ tạm gác chai rượu thuốc sang một bên, chuyển sang uống bia để dễ chịu hơn. Jaegyeom nhanh chóng lấy bia ra, rửa trôi vị đắng kinh khủng còn đọng trong miệng.

“Cậu từng uống bia chưa?” Yoon Taehee hỏi.

Jaegyeom gật đầu. Trước đây, cậu từng giật một lon bia của Jeongju để thử. Dù không hiểu lắm người ta thích vị gì ở nó, nhưng cậu cũng không đến mức không uống nổi.

Yoon Taehee rót bia ra cốc. Khi Jaegyeom định đưa lên miệng, anh lại nâng cốc mình lên như muốn cụng ly. Jaegyeom miễn cưỡng cụng cốc, mặt vẫn giữ vẻ lạnh tanh.

Cậu tu bia một hơi. Cảm giác mát lạnh cùng ga tràn xuống cổ họng, cơ thể như được giải phóng, bụng dưới dần ấm lên.

Hai người ngồi uống bia, chiếc bàn nhỏ đặt giữa, trò chuyện vài chuyện linh tinh.

Một lúc sau, trong khi ngắm biển đêm xa xăm, Jaegyeom bất ngờ hỏi: “Này, mà quê của anh là ở đâu thế?”

Yoon Taehee đang nhấp ngụm bia thì bật cười. Câu hỏi về quê quán đúng là hiếm hoi. Anh mang họ Yoon giống ông nội, nhưng ký ức về quê lại mơ hồ.

“Tôi á? Hình như là… họ Yoon vùng Papyeong-myeon thì phải.” Anh trả lời.

Nghe vậy, Jaegyeom nghiêm mặt. Họ Yoon gốc Papyeong-myeon chẳng phải là dòng họ từng sinh ra năm vị hoàng hậu thời Joseon sao? Theo kiểu xưa, đó là dòng dõi danh môn vọng tộc.

“Bảo sao anh đi chậm thế, chắc tại là dòng dõi quý tộc đấy à?” Jaegyeom trêu.

Câu chuyện rẽ sang hướng kỳ quặc khiến Yoon Taehee sững sờ. “Hả? Thời đại nào rồi mà còn quý với chẳng tộc…”

Bất ngờ, Yoon Taehee lộ vẻ tinh nghịch. “Thưa đại nhân, tiện dân cũng có điều muốn thỉnh cầu…” Anh giả giọng cổ trang như trong phim dã sử.

Jaegyeom khẽ nhếch mép, môi run lên cười, rồi ngồi thẳng dậy, lạnh lùng đáp: “Ừ, cái tên tiện dân kia, muốn nói gì thì nói ra mau.”

“…”

Yoon Taehee cố nhịn cười, nghiêm túc hỏi: “Tiện dân cả gan xin hỏi, đại nhân là người quê nơi đâu ạ?”

“Quê? Ta đây là kẻ tiện dân không có gia phả, nên không có quê quán gì cả.” Jaegyeom trả lời.

“…”

Yoon Taehee suýt phì cười, nhưng vẫn giữ vẻ tỉnh táo. “À… tiện dân thất lễ. Thì ra đại nhân là kẻ không có gia phả ạ.”

Dù tự mình nói ra, nhưng khi nghe lại, Jaegyeom thấy hơi khó chịu. Cậu siết tay, đấm nhẹ vào vai Yoon Taehee. Anh ôm vai, giả bộ đau: “Bàn tay thô lỗ thế kia, chắc hẳn là thật sự tiện dân rồi…”

Jaegyeom đánh thêm một cái nữa, rồi không nhịn được mà phì cười. Cả hai cùng cười khúc khích. Yoon Taehee trở lại giọng bình thường: “Thật á? Cậu không biết quê mình thật à?”

“Không biết. Họ Kim là chọn bừa ở ngoài đường thôi.” Jaegyeom đáp.

“Nhưng sao lại chọn họ Kim?”

“Lúc đó thấy họ Kim là… hay nhất.”

“Ra là vậy.”

Cả hai đều là những người không có gốc rễ rõ ràng trong đời.

“Này, rót cho tôi ly bia nữa đi.” Jaegyeom hất cằm ra hiệu.

Trong khi Yoon Taehee, người uống kém, vẫn còn lưng chừng ly đầu tiên, Jaegyeom đã uống hết ba ly như nước lã.

“Tôi thấy cậu uống hơi nhiều rồi đó.” Yoon Taehee nói.

“Lo thân anh trước đi.” Jaegyeom giật chai bia từ tay anh, rót đầy ly mới và tu ừng ực. Sau đó, cậu thở ra thật dài, nhiệt trong người dâng lên.

“Trời nhiều sao ghê.” Cậu ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm đầy sao, mặt trăng khuyết một nửa tỏa sáng dịu dàng. Vì ở đảo, sao hiện rõ mồn một, ngân hà như sắp trút xuống, tiếng sóng biển rì rào từ xa.

“Này, thật ra đây là lần đầu tôi đến đảo đấy.” Jaegyeom nói, thở dài sau ngụm bia. “Sống ở mấy chỗ thế này chắc chẳng phải lo nghĩ gì nhỉ.”

Yoon Taehee, ngồi thả lỏng với hai tay trên đầu gối, quay sang nhìn cậu. Anh nhận ra rằng khi say, Jaegyeom nói nhiều hơn, thành thật hơn trong việc thể hiện cảm xúc. Bình thường, cậu thẳng thắn nhưng vẫn giấu kín những điều sâu nhất.

“Hôm nay là một ngày mà tôi cũng không chắc có nên như vậy không nữa.” Jaegyeom lẩm bẩm, mắt vẫn hướng lên trời sao.

Khả năng hóa giải lời nguyền đang ở trước mắt, nhưng tâm trí cậu lại yên ổn lạ thường. Thật bất ngờ khi trải qua một ngày bình an đến thế. Việc buông bỏ mọi gánh nặng, tận hưởng sự yên bình – đúng như Jeongju nói, giống như đang trong kỳ nghỉ. Sở Narye, ma quỷ, Myojeong, lời nguyền – tất cả bỗng trở nên không còn quan trọng.

Ở đảo xa, những phiền muộn dường như bị bỏ lại phía sau. Cuộc đời thật khó lường, ai ngờ cậu lại bị kẹt cùng Yoon Taehee trên hòn đảo này. Mỗi lần ở cạnh anh, đều có chuyện ngoài dự tính xảy ra, khiến tim cậu đập liên hồi.

Giá mà lần sau có thể cùng Mesani, Jeongju, cả Yoo Namsaeng đến đây thì hay biết mấy. Chốn yên tĩnh này chắc sẽ rộn ràng hẳn lên. Khi ăn món ngon, ngắm cảnh đẹp, gương mặt những người thân thiết hiện lên trong tâm trí cậu. Và rồi, cậu lại nghĩ đến Myojeong.

“…”

Sau khi uống cạn ly bia, Jaegyeom rót một ly rượu ngâm và uống một hơi. Cậu đổ người nằm phịch ra sau, gối đầu lên hai bàn tay đan chéo, ngắm trời sao, cơn say dần dâng lên. Ánh sao xa xăm nhấp nháy như đang chớp mắt.

Dù từng theo Myojeong chu du khắp nơi, đây là lần đầu cậu đến đảo. Lâu lắm rồi, khi còn sống với Myojeong, cậu từng luyện công dưới trăng, nằm trên cỏ ngắm sao. Hồi đó sao cũng nhiều như bây giờ.

Nếu ngày ấy Myojeong không bỏ rơi mình, thì mình bây giờ sẽ ra sao?

Jaegyeom chớp mắt, lẩm bẩm: “Myojeong cũng có tửu lượng kém giống anh…”

Yoon Taehee, ngồi thả lỏng, quay sang nhìn cậu. “Myojeong?”

“Ừ, là thầy của tôi.” Jaegyeom đáp.

Yoon Taehee hơi mở to mắt. Jaegyeom hiếm khi nhắc đến quá khứ, đặc biệt là về thầy. Cậu chưa từng kể, và mỗi khi ai chạm đến, cậu đều tỏ ra khó chịu. Vậy mà giờ, cậu tự mở lời – đúng là lời thật lòng trong cơn say.

“Hồi nhỏ tôi cũng nói muốn thử uống rượu một lần, thế là Myojeong ra ngoài mua về một vò rượu gạo. Nói là nếu muốn uống thì phải hiểu đúng về ‘Đạo rượu’…” Jaegyeom khẽ cười, hồi tưởng. “Đòi uống cùng tôi, rồi lại say gục trước.”

Myojeong tửu lượng kém, chỉ một ly là mắt đỏ hoe, ba bốn ly là say mềm, ngủ như chết.

“…”

Yoon Taehee im lặng lắng nghe, rồi bất ngờ ngã người nằm xuống, quay sang nằm nghiêng, mắt không rời Jaegyeom, thì thầm: “Gì vậy, có khi nào thích mình không?”

Jaegyeom đang ngắm trời quay sang: “Lại nói cái quái gì nữa đây?”

Yoon Taehee, tóc rũ xuống trán, nheo mắt: “Dám nói về thằng đàn ông khác trước mặt một kẻ đoạn tụ à?”

“Cái gì?”

“Cố tình làm tôi ghen chứ gì.”

“…”

Jaegyeom cứng họng, quá bất ngờ. Cái tên này trong đầu chỉ toàn mấy trò đoạn tụ thôi à? Đến mức ghen cả với Myojeong.

“Anh đúng là một tên đoạn tụ điên khùng.” Jaegyeom cạn lời.

“Nhưng tôi đâu có đùa.” Yoon Taehee nói.

Jaegyeom phớt lờ, buông tay khỏi tư thế gối đầu, vươn hai tay lên trời như giơ tay đầu hàng. Cậu vươn vai, toàn thân lười biếng rã rời, đưa tay chà mặt như rửa mặt khô. Gương mặt nóng ran áp vào lòng bàn tay. Vừa dụi mặt, cậu xoay người nằm nghiêng.

Hai người nằm đối diện, mâm rượu nhỏ đặt giữa.

“Không cần phải ghen đâu.” Jaegyeom chớp mắt lười nhác, nói với Yoon Taehee.

“Tại sao?” Yoon Taehee đưa ngón tay chạm nhẹ vào tay Jaegyeom đang buông hờ dưới gầm mâm.

Jaegyeom nhìn chằm chằm vào nơi hai ngón tay chạm nhau, rồi lẩm bẩm: “Myojeong là kẻ thù của tôi mà…”

Ánh mắt cậu khẽ nâng lên, nhìn thẳng vào mắt Yoon Taehee: “Myojeong đã giết cha mẹ tôi.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo