Vào một đêm khuya mùa thu, mưa rơi lặng lẽ, những hạt nước lác đác tựa như kim chỉ xuyên qua màn tối.
“Khụ, khụ.”
Thiếu niên ho khan, tay cầm que củi khều vào bếp lò. Trời mưa suốt ngày khiến củi ẩm ướt, lửa mãi không chịu bén. Khói từ đống củi bốc lên mù mịt, cay xè đôi mắt, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn cúi xuống, thổi phù phù vào ngọn lửa nhỏ đang le lói. Chỉ có như vậy, cái lạnh của đêm nay mới được xua đi đôi chút.
Hôm ấy, mưa rơi không ngớt, và cũng là ngày thứ hai Myojeong vắng nhà. Kể từ khi Myojeong đoàn tụ với Hwirim, vài năm đã trôi qua. Sau lần hội ngộ bất ngờ ấy, hai người từng xa cách bấy lâu bắt đầu thường xuyên qua lại. Mỗi khi mùa chuyển mình, Myojeong lại lên đường, thực hiện những chuyến du hành kéo dài cả tuần để gặp Hwirim – tri kỷ của ông.
Trong những năm tháng ấy, thiếu niên cũng dần trưởng thành hơn. Ban đầu, khi nghe Myojeong nói sẽ đi một mình mà không dẫn cậu theo, lòng cậu không khỏi hụt hẫng. Nhưng rồi, cậu tự nhủ mình chẳng thể mãi là chú chim non bám theo chim mẹ, luôn kè kè bên Myojeong trong mọi việc. Thế là, cậu học cách tận hưởng nỗi cô đơn xen lẫn tự do mỗi khi thầy vắng mặt.
Dẫu Myojeong không ở nhà, công việc vẫn chẳng hề thiếu. Cậu vào rừng chặt củi, bổ sẵn một đống trước cửa, ra suối bắt cá để phơi khô, thậm chí lén xuống làng đuổi tà ma và lén nhận chút tiền công. Nhưng hôm nay, mưa dầm dề dai dẳng đã giữ chân cậu trong căn nhà nhỏ.
Qua đêm nay, chỉ còn bốn ngày nữa Myojeong sẽ trở về.
Lửa trong lò cuối cùng cũng bén, cháy tí tách đều đặn. Thiếu niên rời bếp, bước vào phòng, ngả người nằm dài trên sàn ấm ở góc căn phòng. Chẳng có việc gì đặc biệt để làm, cậu quyết định vẽ vài lá bùa. Trùm chăn kín đầu, cậu nằm sấp trên sàn, tay thoăn thoắt đưa nét bút. Tiếng mưa rả rích bên ngoài ru cậu dần chìm vào giấc ngủ, mí mắt nặng trĩu lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, cậu vừa cầm bút định tiếp tục thì…
Sột soạt…
Một tiếng động khẽ vang lên từ bên ngoài. Thiếu niên đưa mắt về phía cánh cửa dán giấy hanji. Đêm khuya thế này, ai lại tìm đến căn nhà tranh heo hút giữa núi sâu? Có thể là một con thú rừng đi ngang, kiếm chỗ trú mưa. Hoặc, biết đâu, Myojeong đã về sớm hơn dự định?
Mang chút hy vọng, cậu mở cửa nhìn ra. Dưới góc sân tối đen, một bóng người lạ lặng lẽ đứng bất động. Dáng hình ấy nhỏ hơn Myojeong nhiều, khoác áo mưa đan bằng rơm, đầu đội nón chóp rộng. Thoạt tiên, cậu tưởng là quỷ, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra đó là người thật. Đôi mắt cậu lập tức ánh lên vẻ cảnh giác, chăm chú quan sát vị khách không mời mà đến.
“Ngươi là ai?” Cậu cất tiếng hỏi.
Dưới vành nón che kín, đôi môi đỏ thắm khẽ cong thành nụ cười. Người lạ lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng mưa: “Vậy ra, ngươi chính là ‘đứa trẻ ấy’…”
Lời thì thầm ấy chưa kịp đến tai cậu đã bị màn mưa che lấp. Vẫn giữ nụ cười lặng lẽ, người ấy từ tốn nâng nón lên, ánh mắt chạm thẳng vào mắt cậu.
“…”
Ngay khoảnh khắc ấy, thiếu niên vội vươn tay chộp lấy thanh kiếm để gần đó. Một linh cảm mãnh liệt trào lên, cảnh báo rằng kẻ này không phải người thường. Siết chặt chuôi kiếm, cậu trầm giọng: “Ta hỏi ngươi là ai cơ mà.”
“Ánh mắt thật tốt đấy.” Người lạ lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu, rồi chậm rãi bước tới. Tiếng soạt vang lên khi cậu rút kiếm khỏi bao.
Đứng dưới mái hiên, người khách cởi nón rộng vành, nói: “Cái vẻ xấc láo ấy, đúng là đệ tử của Myojeong rồi.”
Lời nói khiến khí thế sắc lạnh của cậu khựng lại. “…Ngươi biết Myojeong à? Ngươi là ai?”
“Biết chứ sao không. Ta tên là Suhyang.” Người ấy mỉm cười, ngẩng lên nhìn thiếu niên trên hiên nhà. “Ta là một người bạn cũ của Myojeong.”
Suhyang, hóa ra, cũng là một tri kỷ khác của Myojeong. “Ta đến đây để gặp lại người bạn thân lâu ngày không gặp.”
Nói xong, Suhyang tháo áo tơi rơm, ngồi bệt xuống thềm gỗ. Thiếu niên ngần ngừ giây lát, rồi từ từ hạ kiếm xuống. Nghe nói là bạn của Myojeong, sự cảnh giác trong cậu cũng dịu đi phần nào.
“Myojeong đi ra ngoài có việc, giờ không có ở đây đâu.” Cậu đáp.
Suhyang thoáng lộ vẻ thất vọng. “Lại trượt mất thế này…”
Y nhíu mày, ngước nhìn cậu, hỏi khi nào Myojeong sẽ về.
“Vài ngày nữa.” Cậu trả lời.
Suhyang khẽ thở dài: “Không ngờ gặp một lần cũng khó đến vậy…”
Nụ cười gượng hiện lên trên môi y. Dù giọng nói dịu dàng, khí chất của Suhyang lại toát lên sự vững chãi khác thường. Từ ánh mắt sâu thẳm và điềm tĩnh, thiếu niên cảm nhận được nội lực thâm trầm của một người từng trải.
Sau một thoáng cân nhắc, cậu mời Suhyang vào nhà tránh mưa. Ngoài kia, mưa càng lúc càng nặng hạt.
“Nghỉ tạm trong này đi, mưa ngớt rồi hẵng rời khỏi.” Cậu nói.
Suhyang gật đầu cảm ơn, bước theo cậu qua ngưỡng cửa.
Khi đang đóng cửa, Suhyang chợt hỏi: “À mà, dưới gốc cây kia có bát cơm ai để sẵn ấy là sao?”
Thiếu niên bật cười: “À, cái đó hả? Myojeong để cho những tạp quỷ đói khát đi ngang qua ăn đấy.”
“…”
Suhyang im lặng giây lát, rồi lắc đầu, khẽ thở ra: “Người sống đói khổ còn đầy rẫy trên đời mà…”
Thiếu niên đưa cho Suhyang một chiếc khăn vải thô để lau người. Phong thái của Suhyang rất ngay ngắn, mỗi cử chỉ đều toát lên sự điềm đạm và quý phái. Dù chỉ là hành động lau đi những giọt mưa, y vẫn lộ rõ cốt cách của một người có học thức và từng trải.
“Sao lại nhìn ta như thế?” Suhyang lên tiếng, có lẽ nhận ra ánh mắt tò mò của cậu.
“À… không có gì đâu mà…” Cậu ngập ngừng, lúng túng đáp.
Đúng lúc ấy, ánh mắt Suhyang dừng lại trên tấm bùa cậu vừa vẽ. Y chỉ tay vào, vẻ mặt ánh lên sự hứng thú: “Là bùa do ngươi vẽ à?”
“Ừ.” Cậu gật đầu.
“Đó là đạo tặc bất xâm phù phải không?”
Thiếu niên kinh ngạc trước nhận xét của Suhyang. Loại bùa ngăn trộm này khá phức tạp, vậy mà y nhận ra ngay tức thì. Quả không hổ là bạn của Myojeong, người này hẳn cũng có tài năng hơn người.
“Nhưng mà… hình như ngươi không chỉ dùng chu sa bình thường,” Suhyang nhíu mày, quan sát kỹ hơn.
“Sao ngươi biết? Ta có trộn thêm một ít máu.” Cậu đáp.
“Máu? Máu của ai vậy?”
“Máu ta. Trộn thêm máu thì bùa mạnh hơn mà.”
“…” Đôi mắt Suhyang nheo lại, chăm chú nhìn tấm bùa. Trong thoáng chốc, một tia khinh bỉ và ghê tởm lướt qua ánh mắt y, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Myojeong dạy ngươi thế à?”
“Không, ta tự nghĩ ra thôi.”
Sau một lúc im lặng, Suhyang mỉm cười, khẽ gật đầu: “…Tự mình viết được bùa phức tạp thế này, giỏi lắm.”
Bất ngờ được khen, thiếu niên đỏ mặt, xấu hổ xoa gáy. Để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, cậu buột miệng hỏi: “Vậy… ngươi làm nghề gì vậy?”
Suhyang cười hiền: “Ta là một pháp sư trừ tà bảo vệ con người.” Câu trả lời bật ra không chút do dự khiến thiếu niên tròn mắt kinh ngạc. “Nói chính xác thì… từng là pháp sư trừ tà. Vì Sở Narye giờ đã giải tán rồi.”
Ngay lập tức, ánh mắt thiếu niên trở nên lạnh lẽo. “Ra khỏi đây đi,” cậu nói, giọng cứng rắn.
Suhyang nhíu mày, ngạc nhiên: “Hử? Sao đột nhiên như vậy?”
Ánh nhìn của cậu giờ đây mang theo một tia thù địch mơ hồ. Cậu vẫn nhớ như in những lời Myojeong từng nói. “Ta không muốn dây dưa với đám pháp sư trừ tà.”
“Xem ra ngươi ghét pháp sư trừ tà lắm nhỉ?” Suhyang nghiêng đầu hỏi lại.
“Phải.” Cậu đáp.
“Vì lý do gì?”
Thiếu niên kể lại nguyên văn lời của Myojeong: “Bọn họ vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Tàn nhẫn và độc ác. Chúng gây ra đủ mọi tội ác nhưng vẫn tin rằng mình đang làm điều đúng đắn, điều thiện. Người sẵn sàng hiến cả con ruột làm vật tế – đó chính là đám pháp sư trừ tà.”
Nghe xong, Suhyang bật cười lớn, tiếng cười sảng khoái như vừa nghe một chuyện thú vị. “Ha ha ha!”
Thiếu niên trừng mắt, cảm thấy bị chế nhạo, nhưng đúng lúc ấy, Suhyang lên tiếng: “Vậy thì, e là ngươi cũng không nên dây dưa với thầy ngươi đâu.”
“…Gì cơ?” cậu sững sờ.
“Vì Myojeong cũng từng là một pháp sư trừ tà.” Suhyang bình thản tiếp lời.
“…Cái gì?” Đôi mắt thiếu niên mở to, ngập tràn kinh ngạc.
“Chẳng lẽ đến chuyện đó hắn ta cũng không nói cho ngươi biết sao?” Suhyang nhíu mày, như thể điều này chẳng có gì bất ngờ. Y nheo mắt nhìn cậu, khẽ tặc lưỡi: “Ngây thơ quá…” Không rõ câu nói ấy dành cho ai.
Thiếu niên cảm thấy như bị một cú sốc giáng xuống. Từ trước đến nay, Myojeong chưa từng hé lộ gì về quá khứ. Mỗi khi câu chuyện chạm đến chủ đề ấy, ông luôn tỏ ra khó chịu và nhanh chóng lái sang hướng khác. Dù đã sống cùng ông suốt mấy năm, cậu nhận ra mình chẳng biết gì về người thầy ấy cả.
Hóa ra… Myojeong từng là một pháp sư trừ tà? Vậy tại sao ông lại nói xấu họ? Tại sao lại giấu mình chuyện này?
Trong lúc tâm trí cậu còn rối bời, Suhyang khẽ cất tiếng: “Đừng quá tin tưởng vào Myojeong.”