Suhyang cất giọng trầm thấp: “Đừng quá tin tưởng vào Myojeong.”
Thiếu niên sững sờ, quay sang nhìn Suhyang. Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Nhưng trong lòng, cậu thầm nghĩ chắc chắn thầy phải có lý do để giữ im lặng. Với ý nghĩ ấy, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn Suhyang, ánh mắt rõ ràng và quả quyết: “Ngươi bảo là bạn của thầy, vậy tại sao lại khuyên ta đừng tin ông ấy?”
“Vì là bạn lâu năm, ta hiểu rõ Myojeong hơn bất kỳ ai.” Suhyang đáp.
“Buồn cười thật. Ta thà tin thầy còn hơn tin một kẻ xa lạ mới gặp hôm nay.” Thiếu niên phản pháo.
Trước thái độ nghi ngờ của cậu, Suhyang mỉm cười: “Vậy thì… ngươi tin điều gì ở Myojeong?”
“…Cái gì?”
“Ngươi chẳng biết gì về hắn ta, vậy mà dám nói là tin tưởng sao?”
Suhyang như nhìn thấu vết nứt vừa xuất hiện trong lòng thiếu niên. Dù đã ở bên Myojeong nhiều năm, luôn tin tưởng và theo ông, nhưng thực tế, cậu chẳng hề biết gì về quá khứ hay con người thật của thầy. Sâu thẳm, cậu mang những nghi ngờ mơ hồ và bất mãn mà chính mình chưa nhận ra.
“Thế thì, đó có thực sự là ‘tin tưởng’ không?” Suhyang hỏi, giọng điệu như một người từng trải, khéo léo khoét sâu vào kẽ hở ấy. “Ngươi chẳng biết gì về hắn ta, mà lại nói là tin tưởng. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ rằng hắn có thể đang giấu giếm điều gì sao?”
Thiếu niên im lặng, không đáp. Bị chạm đúng điểm yếu, cậu nghẹn lời. Vị khách không mời giữa đêm khuya này đang từng bước dồn cậu vào chân tường.
Suhyang nheo mắt, tung đòn quyết định: “Ngươi có biết Myojeong từng có người thương không?”
Đôi mắt thiếu niên khẽ dao động. Câu nói ấy cậu chưa từng nghe bao giờ. “…Gì cơ?”
“Đó, thấy chưa? Ngươi thực sự chẳng biết gì về hắn ta cả.” Suhyang nói, khóe môi khẽ nhếch lên. “Myojeong từng mang trong lòng một mối tình sâu nặng suốt bao năm. Một khi hắn quyết tâm sống bên người đó, sớm muộn gì cũng sẽ rời bỏ ngươi để đến với người ấy.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tim thiếu niên như rơi xuống vực. “Không… Không thể nào,” cậu cố phản bác, dù giọng run rẩy, nghẹn ngào. “Làm sao ngươi biết được chuyện đó?”
Thực ra, trước đây cậu từng khuyên Myojeong rời bỏ mình để kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời yên ổn. Nhưng khi ấy, Myojeong đã phủ nhận: ‘Ta cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn. Đồ đệ ngốc nghếch, đừng nghĩ vớ vẩn, hãy tận tụy chăm sóc thầy đi. Ta sẽ sống nốt quãng đời còn lại được con nuông chiều như vàng ngọc, rồi ngồi trên linh xa do chính con kéo để rời khỏi cõi đời này.’
“Ông ấy nói sẽ sống với ta cả đời.” Thiếu niên khẳng định.
Suhyang im lặng một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đã bao giờ nghĩ đến lý do vì sao Myojeong nhận nuôi ngươi chưa?”
Thiếu niên lập tức cứng họng.
Câu hỏi ấy từng ám ảnh cậu suốt thời gian dài. Nhưng qua một lần trò chuyện, cậu nghĩ mình đã tìm ra đáp án. Myojeong từng hỏi: ‘Gyeom à, con nghĩ ‘nhân duyên’ là gì?’ rồi tự trả lời: ‘Thoạt nhìn tưởng mọi thứ rơi xuống ngẫu nhiên, nhưng thực ra tất cả đều đúng chỗ của nó. Đó chính là nhân duyên. Ngay cả một cánh hoa rơi xuống đất cũng là kết quả của nhân duyên.’
“Vì giữa ta và thầy có duyên thầy trò.” Thiếu niên đáp. Gặp được Myojeong là nhờ duyên phận.
“Câu trả lời khá hợp lý.” Suhyang mỉm cười nhàn nhã, rồi tiếp lời: “Nhưng ngươi có biết trong nhân duyên cũng có thứ gọi là ‘nghiệt duyên’ không?”
Thiếu niên lắc đầu, như không muốn nghe thêm. “Rồi sao nữa? Dù thế nào, thầy cũng sẽ không rời bỏ ta. Ông ấy chưa bao giờ nổi giận với ta, dù ta làm gì. Và ông ấy luôn vì ta mà…”
Suhyang đột ngột cắt ngang, đôi mắt điềm tĩnh nhìn thẳng: “Ta biết lý do vì sao Myojeong nhận nuôi ngươi.”
Đôi mắt thiếu niên dao động dữ dội. “…Lý do là gì?”
“Ta không thể nói dễ dàng vậy được.” Suhyang bật cười tinh quái, rồi ngồi thẳng lưng. “Ngươi nói Myojeong chưa bao giờ nổi giận với ngươi, dù ngươi làm bất cứ điều gì.”
“…”
“Vậy thì, ngươi có muốn cược với ta một ván không?”
“…Cược?”
“Hãy chứng minh lời ngươi nói là thật.” Suhyang nói, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt non nớt của cậu. “Nếu đúng như ngươi nói, ta sẽ tiết lộ lý do Myojeong nhận nuôi ngươi.”
***
Thiếu niên nằm xuống giường, lúc này mới nhận ra mình đã căng thẳng suốt buổi trò chuyện. Cơ thể cứng đờ, vai và cổ đau mỏi vì cảnh giác không ngừng. Suhyang có khả năng kỳ lạ khiến người ta bất an. Cậu từng lo nếu y đòi ngủ lại thì phải làm sao, nhưng may mắn, Suhyang rời đi nhanh chóng. Nhìn bóng lưng y khuất dần trong màn mưa, vô số suy nghĩ tràn qua tâm trí cậu, khiến bụng nôn nao, bứt rứt không yên.
Trong căn phòng lờ mờ tối, cậu trở mình, nhớ lại cuộc đối thoại với Suhyang: ‘Ngươi có muốn cược với ta không? Nếu lời ngươi nói là thật, hãy chứng minh. Nếu đúng, ta sẽ cho ngươi biết lý do Myojeong nhận nuôi ngươi.’
‘…Cược á? Cược gì cơ?’
‘Có món đồ nào Myojeong quý đến mức không cho ai đụng vào không?’
‘…Đồ quý?’
Suhyang thì thầm, giọng ngây thơ như trẻ con bày trò: ‘Đúng vậy. Nếu có món đồ nào ông ấy quý đến mức không cho ai động vào, hãy thử giấu nó đi một lần. Ngươi bảo dù làm gì ông ấy cũng không nổi giận, đúng chứ? Nếu lần này ông ấy vẫn không tức giận, ngươi thắng cược.’
Ngay lúc ấy, hình ảnh chiếc túi hành trang Hwirim từng đưa cho Myojeong lóe lên trong đầu cậu.
Hôm đó, Hwirim mang chiếc túi cũ đến để trả lại những món đồ Myojeong từng gửi gắm. Bên trong là nhiều vật quý hiếm: cây cung Myojeong truyền lại, bùa gọi Thiên Mã trong truyền thuyết, và nhiều thứ kỳ lạ cậu chưa từng thấy.
Nhưng trong số đó, có một món đặc biệt bí ẩn – một vật được bọc kỹ bằng vải, cậu chưa từng được nhìn bên trong vì Myojeong không cho phép. Do cậu liên tục tò mò, cuối cùng Myojeong lấy một chiếc hộp sơn mài nhỏ, bỏ món đồ vào và dán bùa phong ấn. Khi cậu nằng nặc hỏi đó là gì, Myojeong chỉ hờ hững đáp: ‘Chẳng có gì quan trọng,’ rồi gạt đi sự hiếu kỳ của cậu.
Giờ đây, biết Myojeong từng có người thương, cậu chợt nghĩ: liệu đó có phải là món quà từ người ấy?
‘Hãy suy nghĩ kỹ. Nếu quyết tâm, mang món đồ đó đến điện thần Seonang phía bên kia núi, vào giờ tý ba ngày sau. Ta sẽ giữ nó, và khi Myojeong trở về, ta sẽ nói rằng ngươi nhờ ta giữ hộ và sẽ trả lại.’
Cuộc cá cược Suhyang đề ra là vậy: giấu món đồ quý của Myojeong để xem ông có nổi giận không. Nếu không, cậu thắng.
“…”
Đó là một đề nghị khó từ chối. Ngực cậu nặng trĩu, nghẹn lại. Tại sao Myojeong chẳng bao giờ kể gì với mình, đến mức buộc cậu phải làm điều này để kiểm chứng? Một chút oán trách len lỏi trong lòng. Thử thách này không chỉ là phép thử cho Myojeong, mà còn cho chính cậu.
Tại sao Myojeong không bao giờ kể về quá khứ? Tại sao, khi cậu đã chia sẻ mọi thứ về mình, ông lại chẳng hé lộ gì? Tại sao giấu chuyện từng là pháp sư trừ tà? Tại sao không nhắc đến người ông từng yêu? Và rốt cuộc, tại sao lại nhận nuôi cậu?
Nghĩ rằng chắc chắn phải có lý do, cậu càng tò mò hơn. Cậu tự nhủ Myojeong hẳn có nguyên nhân để im lặng, nhưng vô ích – lòng cậu vẫn dao động. Nếu thật sự có lý do, thì đó là gì? Từng câu hỏi nối tiếp nhau như chuỗi phiền muộn không dứt.
Thực ra, từ lâu trong lòng cậu đã âm ỉ một tàn lửa mờ nhạt. Suhyang đã thổi bùng nó – ngọn lửa mà chính cậu không nhận ra mình đang giấu kín. Giờ đây, nó cuộn mình như con rắn, âm thầm rình rập. Ngọn lửa ấy mang tên: nghi ngờ – sự ngờ vực dành cho Myojeong.
“Ba ngày nữa… miếu Seonang…”
Nằm trên sàn nóng hổi, cậu trằn trọc suốt đêm không ngủ.
***
Ba ngày trôi qua nhanh như chớp. Thiếu niên không giữ nổi lòng mình, mỗi ngày do dự hàng chục lần, tâm trí dao động không ngừng. Có lúc cậu muốn tin Myojeong, định kể hết khi ông về và hỏi trực tiếp. Nhưng rồi cậu sợ – nếu lần này Myojeong vẫn không nói gì, cậu biết làm sao?
Chưa kịp quyết tâm, giờ hẹn tại điện thần Seonang đã đến. Cuối cùng, cậu tạm mang theo món đồ của Myojeong, gói gọn trong túi hành trang nhỏ, rồi lên đường.
Đêm ấy, trăng tròn sáng vằng vặc. Khi vượt qua đỉnh núi đến miếu Seonang, cậu thấy những dải vải năm màu buông xuống từ thần mộc lớn như màn che. Những chồng đá xếp ngay ngắn rải rác khắp nơi – dấu vết của người đến khấn vái. Là nơi thờ thần linh, không khí nặng nề, trầm lắng, phảng phất sự linh thiêng.
Cậu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, quan sát xung quanh. “Đến rồi à,” Suhyang bất ngờ xuất hiện từ sau điện, không một tiếng động. Với nón rộng và áo dài đạo sĩ, y mỉm cười mãn nguyện. “Xem ra ngươi đã quyết định. Mang đồ theo chứ?”
Thiếu niên lặng lẽ gật đầu.
“Được rồi, qua đêm nay Myojeong sẽ về.” Suhyang khoanh tay sau lưng, ngẩng đầu ngắm vầng trăng. “Gặp lại người xưa khiến ta nao nao. Đã lâu không gặp Myojeong. Cứ nói đồ đã mất. Ngày mai ta mang trả, chắc ông ấy sẽ ngạc nhiên lắm. Có khi còn vui hơn gặp ta – vì món đồ đó có lẽ quý hơn ta.”
Cậu liếc chiếc túi sau lưng. Dù sao món đồ đã được phong ấn bằng bùa, giao cho Suhyang giữ một đêm cũng không sợ bị mở hay hỏng.
“Đưa đây.” Suhyang dịu dàng đưa tay.
“…”
Ánh mắt thiếu niên khẽ dao động. Đến tận đây, lòng cậu vẫn chưa thật sự quyết. Suốt bốn ngày, câu hỏi vì sao Myojeong nhận nuôi cậu bám riết tâm trí. Nhưng bất chợt, cậu tự hỏi: liệu có cần làm đến mức này không? Một nỗi sợ mơ hồ dấy lên – nếu biết lý do, cậu có đủ sức đối mặt không? Lý do ấy có quan trọng gì đâu?
Dù sao, Myojeong đã hứa ở bên cậu suốt đời. Nếu một ngày ông thay lòng, trở về với người thương cũ, lập gia đình, thì đó cũng là điều không thể cưỡng cầu. Dù đau lòng, tiếc nuối, cậu không muốn thành gánh nặng cho ông.
“Vậy nên, chuyện này… không được.” Cậu khẽ vuốt sợi dây túi, đưa ra quyết định kiên định. “Ta đã quyết rồi. Coi như chưa từng có cuộc hẹn này.”
Cậu ngẩng lên, ánh mắt trong trẻo và kiên quyết, không còn chút dao động nào.
_____
Đúng rồi, cụ đừng để bị lừa! Lỡ tên đấy đánh cụ cướp đồ thì sao giờ?
(ノಠ益ಠ)