“Ta đã quyết rồi. Coi như chưa từng có cuộc hẹn này.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút dao động. Ngay khoảnh khắc ấy, nụ cười dịu dàng trên gương mặt Suhyang dần tan biến.
“…”
Gương mặt Suhyang trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thiếu niên đầy lạnh lẽo. Thiếu niên siết chặt dây túi hành trang trên vai, rồi cất giọng.
“Khi Myojeong trở về, ta sẽ hỏi thẳng ông ấy. Nếu ông ấy không muốn giải thích lý do, ta cũng chẳng bận tâm. Ông ấy đã hứa sẽ ở bên ta suốt đời. Vậy là đủ.”
Suhyang khẽ nhếch môi, để lộ một biểu cảm méo mó, kỳ lạ, chưa từng xuất hiện trước đây. Y cúi xuống nhìn bàn tay vẫn đang chìa ra, cười khẩy.
“Cảm động thật đấy.”
Y bật ra một tràng cười ngắn. Nếu tiến thêm bước nữa, sẽ không thể quay lại. Nhưng dù sao đã dụ được thằng nhãi này đến đây, xem như y thắng một ván. Không thể để nó rời đi dễ dàng như vậy.
“Chẳng khác gì một con chó trung thành.”
Thiếu niên không mảy may dao động trước lời mỉa mai, quay lưng bước đi không chút do dự. Mọi chuyện đã kết thúc, giờ cậu chỉ muốn về nhà. Đúng lúc đó, Suhyang vươn tay hái một cành cây to gần bên. Dù cành khá dày, chỉ với một tiếng rắc, nó đã gãy đôi. Cầm cành cây sắc nhọn trong tay, y lặng lẽ tiến đến, rồi bất ngờ chĩa thẳng vào cổ thiếu niên.
“…”
Cậu từ từ quay lại, gương mặt không chút cảm xúc. Ánh mắt lướt nhanh xuống cành cây kề sát cổ. Dù chỉ thoáng qua, cậu vẫn nhận ra khí tức tà dị bao quanh nó.
“Ngươi định làm gì?”
Cành cây mang quỷ khí, chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén. Dù thái độ Suhyang đột ngột đổi thay, thiếu niên vẫn không hề sợ hãi hay ngạc nhiên. Ngược lại, sự điềm tĩnh ấy khiến Suhyang nhăn mặt khó chịu, lẩm bẩm.
“Đúng là thầy nào trò nấy.”
“Ta hỏi đấy. Ngươi định giở trò gì vậy?”
“Ngươi thấy rồi đấy. Ý ta là… ta không thể để ngươi rời đi như thế.”
Thiếu niên nhếch môi, như thể thấy chuyện này thật buồn cười. “Tại sao?”
Suhyang không đáp, chỉ nở một nụ cười dịu dàng đến rợn người.
“Ngươi nói mình là bạn của Myojeong. Vậy sao lại làm thế này với ta?”
Cuối cùng, thiếu niên nhìn thẳng vào Suhyang, ánh mắt sắc lạnh.
“Vì người bạn quý báu của ta đang lạc lối. Ta chỉ muốn đưa hắn về đúng đường.”
Lạc lối? Thiếu niên cau mày, chưa hiểu ý y.
“Để đạt được đại nghĩa, đôi khi phải hy sinh.” Suhyang ngẩng đầu nhìn trời đêm, lẩm bẩm. “Niềm tin sai lầm khiến con người ngu muội, tín niệm tà ác làm đảo lộn thế gian. Myojeong bỏ rơi những con dân đang khổ sở chỉ vì bị thứ cặn bã như ngươi mê hoặc đến lú lẫn.”
Lời lẩm bẩm vừa dứt, Suhyang bất ngờ bước tới, tóm lấy gáy thiếu niên. Một cái chạm thô bạo, đầy khinh miệt. Không kịp phản ứng, cậu bị quật ngã xuống đống đá trước miếu Seonang. Lưng va vào đá, da thịt xước xát, rát bỏng. Suhyang tiến lại gần thiếu niên đang nằm trên đống đá. Đôi mắt u ám của y nhìn xuống, hờ hững, gương mặt phủ đầy ghê tởm và khinh bỉ, như thể đang nhìn một thứ rác rưởi.
Lúc ấy, Suhyang dùng cành cây mang quỷ khí khẽ chém đứt dây buộc hành trang. “Ta sẽ lấy cái này.”
Trái với suy đoán rằng y sẽ tấn công, thứ Suhyang nhắm đến lại là chiếc túi hành trang.
Tối qua, khi đến nhà Myojeong và thiếu niên, cậu đã dán bùa chống trộm. Loại bùa ngăn kẻ trộm xâm nhập, nhờ có máu của thiếu niên nên uy lực rất mạnh. Nếu Suhyang dùng sức cướp đoạt, có thể y đã bị quỷ khí phản phệ hoặc gặp tai họa. Hơn nữa, chỉ Myojeong mới đủ sức trấn áp thiếu niên, nên đối đầu trực diện là bất khả thi. Vì vậy, y dụ cậu ra khỏi nhà, chờ thời cơ hành động.
“Ngươi làm cái quái gì vậy? Trả lại đây!”
Từ sau lưng thiếu niên, quỷ khí nặng nề như sóng biển trào dâng, xen lẫn sắc đỏ rực. Cậu bước từng bước tiến gần Suhyang. “Ta nói trả lại đây. Trước khi ta giết ngươi.”
Suhyang vung tay ném cành cây đi, rồi thọc tay vào áo choàng. “Nghĩ lại thì… ta không muốn làm bẩn tay mình với máu của thứ hạ tiện như ngươi.”
Từ trong áo, y lấy ra ba hình nhân bằng rơm, mỗi con chỉ to bằng bàn tay. Suhyang dán bùa lên chúng, lẩm bẩm niệm chú, rồi ném mạnh xuống đất. Những hình nhân vừa chạm đất liền quằn quại, thân hình phình to, và trong chớp mắt hóa thành các chiến binh vạm vỡ mặc giáp sắt.
Trước cảnh tượng kỳ dị chưa từng thấy, thiếu niên trợn mắt. Chưa kịp định thần, một binh sĩ hình nhân rút kiếm từ hông, lao thẳng về phía cậu. Dù bất ngờ, cậu vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Như Suhyang, thiếu niên một cành cây gần đó, dồn toàn bộ quỷ khí vào, rồi dùng nó chặn đường kiếm.
Suhyang nheo mắt, chăm chú quan sát.
Kiếm của binh sĩ va vào cành cây thiếu niên cầm. Rắc!—thanh kiếm bị chém đứt trong một nhát. Gương mặt Suhyang tối sầm. Đúng là quái vật.
Quỷ khí của cậu mạnh hơn hẳn. Những binh sĩ hình nhân không có ý thức, mất vũ khí liền hoảng loạn. Thiếu niên không bỏ lỡ cơ hội, vung mạnh cành cây tràn ngập quỷ khí đỏ rực, chém ngang một đường, cắt phăng cổ cả ba tên. Đầu chúng lăn lông lốc trên đất, nhưng không chảy máu, bên trong chỉ toàn rơm rạ.
Các binh sĩ không đầu đổ rạp xuống như bù nhìn.
“Trả lại đây.” Cậu siết chặt cành cây, ánh mắt tóe lên ý muốn giết người.
“…”
Quỷ khí đỏ rực bùng lên sau lưng cậu, cậu tiến về phía Suhyang với khí thế đáng sợ. Theo bản năng, Suhyang cứng người, vô thức lùi một bước.
Đúng lúc ấy, thiếu niên cau mày, ngoái đầu lại. Bằng cách nào đó, những binh sĩ đã gục ngã bắt đầu động đậy, chậm rãi đứng dậy.
“Khốn kiếp. Cái quái gì thế này?”
Trong khoảnh khắc cậu phân tâm, Suhyang lập tức vung tay, phóng một cơn gió dữ dội mang quỷ khí về phía cậu. Bất ngờ bị đánh trúng, cậu bị hất văng, lăn mấy vòng trên đất, mất thăng bằng.
Nơi cậu bị hất tới là bên trong miếu Seonang.
Ở lối vào gian chính của miếu, dây thừng quấn vải ngũ sắc và giấy trắng giăng đầy. Dây thừng trừ tà, xoắn từ sợi thừng, đóng vai trò ngăn chặn và xua đuổi tà khí, là ranh giới linh thiêng bảo vệ không gian thuần khiết.
Khi dây thừng đứt, thiếu niên ngã vào bệ thờ, lảo đảo đứng lên. Chân cậu như mất sức, mệt mỏi đứng đó. Kỳ lạ thay, ngay khi dây thừng bị phá và cậu bước vào không gian này, cơ thể như bị đè nặng, sức lực tiêu tan.
Lý do Suhyang hẹn cậu đến miếu Seonang là để dễ dàng kìm hãm cậu nếu tình huống bất ngờ xảy ra. Miếu không chỉ bảo vệ làng mà còn là nơi ngự trị của thần núi, mang thần tính cao quý. Thứ xấu xa làm đứt dây thừng và xâm phạm không gian thần linh sẽ bị trấn áp. Suhyang nuốt lại suy nghĩ, cười khẩy. Thằng nhãi dường như không biết thứ tồn tại trong mình.
“Ư… hức…”
Cơn đau không rõ nguồn gốc ập đến. Thiếu niên quằn quại, ôm chặt đầu rên rỉ. Quỷ khí đỏ trào lên bất ổn, huyết lệ dâng tràn từ hốc mắt. Chỉ trong nháy mắt, tròng đen trong mắt cậu xoay tròn, cậu gầm lên lời nguyền: “Ta sẽ xé xác ngươi! Ta sẽ xé ngươi thành trăm mảnh…”
Cậu hét lớn, rồi lảo đảo nôn ra máu. Con ngươi chỉ còn tròng trắng, nhìn chằm chằm Suhyang, đôi mắt đầy máu trông vô cùng kỳ dị. “Sau này hậu duệ của ngươi sẽ phải chết…”
Cậu như hóa thành người khác, đau đớn tột cùng. Khụ khụ, cậu nôn máu, ngã nhào xuống, cào mạnh nền đất. Máu tràn ra từ mắt và mũi.
“Ta chắc chắn sẽ làm vậy…” Cậu yếu ớt thốt lên.
Suhyang đợi đến khi cậu kiệt sức, túm gáy kéo cậu vào gian chính của miếu. Bên trong, trái ngược với thiếu niên đau đớn đến mất tỉnh táo, Suhyang vẫn hoàn toàn bình thản. Cậu bị kéo vào như con thú bị thương mắc bẫy. Suhyang giẫm mạnh lên ngực cậu, kéo gương mặt cậu lại gần.
Sau khi phá vỡ điều cấm kỵ, cậu không thể tỉnh táo lại.
“Vì ngươi đã giao món đồ cho ta, ta sẽ cho ngươi biết lý do Myojeong nuôi dưỡng ngươi.” Suhyang bóp má cậu, ép ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mình.
Ngay khi ra khỏi gian chính, mắt cậu lấy lại tiêu cự, tròng trắng trở về bình thường. Khi hai ánh mắt chạm nhau rõ ràng, Suhyang chậm rãi nói: “Myojeong đã giết cha mẹ ngươi.”
Thiếu niên trợn tròn mắt.
“Cha mẹ ngươi là tội nhân. Ngươi là con của tội nhân, lẽ ra phải chết cùng họ.”
Cậu há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Suhyang. “…Cái gì?”
“Nói đến lòng từ bi thì Myojeong chẳng có. Ngươi không nên tồn tại trên đời này. Hắn giết cha mẹ ngươi, rồi tìm ngươi để giết.” Suhyang lạnh lùng nói.
“Chuyện… chuyện đó… Ngươi đang nói gì vậy…” Thiếu niên dao động, không thể tin nổi.
“Hắn giữ ngươi bên cạnh vì muốn giết ngươi vào thời điểm thích hợp.”
Cậu choáng váng, tầm mắt mờ đi, tim đập loạn xạ, gương mặt trắng bệch như bị dao đâm vào ngực.
“Myojeong giấu việc mình là pháp sư trừ tà và không cho ngươi gặp pháp sư khác vì sợ ngươi biết toàn bộ sự thật này.” Suhyang nhếch môi. “Hiểu chưa? Đây chính là ‘nhân duyên’ giữa ngươi và Myojeong.”