“…Yoon Taehee.”
Từ tấm lưng ấy, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng kiên định.
“Dù có chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối đừng bao giờ lừa tôi.”
Đầu ngón tay Yoon Taehee khựng lại, thoáng dừng ngay trước khi chạm vào lưng cậu thiếu niên.
“À không, lừa cũng được. Nhưng nếu đã lừa thì đừng để bị phát hiện.”
Nghe câu nói tiếp theo ấy, Yoon Taehee lặng lẽ rút tay về, động tác chậm rãi như đang kìm nén điều gì.
“…”
Và rồi, anh vẫn im lặng, không thốt lên dù chỉ một lời.
‘Tuyệt đối đừng bao giờ lừa dối.’ Lời ấy mang sắc thái vừa như một lời cảnh báo cứng rắn, lại vừa như một khẩn cầu thầm lặng đầy cô đơn.
Nhưng Yoon Taehee, dù đã nghe rõ, vẫn không khỏi suy ngẫm về ranh giới mong manh giữa ‘giấu đi’ và ‘lừa dối.’ Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn tấm lưng của cậu thiếu niên – tấm lưng gầy guộc để lộ xương bả vai nhô lên, chiếc cổ thon dài tựa như cổ hươu cao cổ, và bờ vai thẳng tắp hệt một đường kẻ góc vuông.
“…”
Yoon Taehee từ từ ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, rồi ngước mắt hướng lên bầu trời đêm xa thẳm.
Bầu trời trong trẻo không một gợn mây, điểm xuyết những vì sao lấp lánh rải rác, đẹp đến nao lòng. Đôi mắt sâu thẳm của anh dần trở nên tĩnh lặng. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh vẫn không ngừng tính toán lối thoát, cân nhắc từng lời nên nói, từng giới hạn cần giữ, và điều gì sẽ mang lại lợi ích nhất. Anh thoáng dao động, nhưng cuối cùng vẫn giữ mình không bị cuốn theo cảm xúc nhất thời. Cứ thế, Yoon Taehee ngồi thẫn thờ, đắm chìm trong suy tư hồi lâu.
Bất giác quay đầu nhìn lại, Jaegyeom vẫn nằm đó, quay lưng về phía anh, bất động như đã chìm vào giấc ngủ.
“Ngủ rồi à?”
Nhưng dù chờ đợi bao lâu, Jaegyeom vẫn không đáp lại.
“…”
Yoon Taehee chống tay lên mặt sạp, khẽ nghiêng người về phía cậu. Anh cúi xuống, nhìn sát vào gương mặt Jaegyeom như muốn xác nhận điều gì, rồi thì thầm.
“Cậu đang khóc à?”
Jaegyeom đột nhiên mở to mắt, cau mày quát lớn.
“Đệt, ai khóc chứ.”
Phản ứng bất ngờ và sống động ấy khiến nét mặt Yoon Taehee thoáng chốc rối loạn.
“Hả? Ơ, sao tự nhiên lại chửi thề…”
Anh bật cười khẽ, cố lấp liếm câu nói vừa buột miệng.
Jaegyeom cắn môi, trừng mắt liếc anh đầy khó chịu. Nhìn vẻ bối rối như bị vạ lây của Yoon Taehee, cậu suýt nữa đã bật cười thành tiếng. Nỗi u uất từ ký ức về Myojeong vừa thoáng qua trong lòng bỗng chốc tan biến. Có lẽ vì men rượu, hôm nay rào cản cảm xúc của cậu dường như thấp hơn thường lệ.
Hừm.
Jaegyeom cố tỏ ra bình thản, quay lưng lại phía Yoon Taehee. Cơn say bất ngờ ập đến dữ dội, khiến cậu cảm giác như cơ thể mình đang lơ lửng.
Yoon Taehee, với nụ cười khẽ còn vương trên môi, uống nốt ngụm bia cuối cùng rồi bắt đầu dọn dẹp mâm rượu. Xong xuôi, anh trở lại ngồi bên Jaegyeom và lên tiếng.
“Giờ mình vào ngủ nhé?”
Lúc này, Jaegyeom đã chợp mắt được một chút, lơ mơ đưa tay gãi tai, lẩm bẩm.
“Tôi ngủ ngoài này thôi.”
Tiếng sóng vỗ dịu dàng, không khí mát mẻ – mọi thứ đều hoàn hảo để ngủ ngoài trời.
“Trời bắt đầu lạnh rồi, không được đâu.”
“Không lạnh mà.”
Jaegyeom, vẫn ngà ngà say, đáp lại bằng giọng uể oải. Yoon Taehee nghe vậy thì khẽ nhướng một bên mày, nhẹ nhàng lay vai cậu.
“Bác ơi~ Không được ngủ ở đây đâu ạ.”
Jaegyeom lập tức trợn mắt, mặt đanh lại.
“Cái gì? Bác?”
“Lạnh mà, nên bác không thể ngủ ở đây được ạ~”
(Chơi chữ giữa “bác – 어르신” và “lạnh – 얼다”)
Jaegyeom hất tay Yoon Taehee ra, quay người lại đối diện anh.
“Không. Tôi nói rồi, tôi sẽ ngủ ở đây.”
“Sao cứ phải cố chấp vậy?”
Yoon Taehee chống tay xuống sạp, cúi người nhìn thẳng vào mặt Jaegyeom. Anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu. Đúng lúc Jaegyeom thoáng giật mình, Yoon Taehee hé môi, rồi… khẽ cắn nhẹ lên trán cậu. Không đau, nhưng cảm giác răng chạm vào da khiến Jaegyeom vội quay đầu sang hướng khác.
“Bây giờ cái gì cũng theo ý anh hết à?”
Yoon Taehee cười không thành tiếng, rồi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cậu.
“Vậy thì… tôi cũng ngủ ở đây luôn.”
“Gì cơ?”
Jaegyeom nhăn mặt, quay sang nhìn anh. Ngủ ngoài này chẳng thoải mái chút nào. Chẳng có lý do gì để cùng chen chúc trên cái sạp chật hẹp này cả, và hơn hết là…
“Này, anh vào trong ngủ đi.”
“Tại sao?”
“Ngủ ngoài này cẩn thận méo mồm đấy.”
Cậu nói vậy vì thật sự lo lắng.
“Chắc mỗi mồm tôi méo?”
Câu trả lời vừa lịch sự vừa trêu chọc khiến ánh mắt Jaegyeom lập tức sắc lạnh. Mẹ kiếp, đã nói là cứ phải chọc tức người khác mới chịu à…
“Tôi nói nghiêm túc đấy, ngoan ngoãn vào phòng ngủ đi.”
“Sao? Ngủ chung với gay thấy bất tiện à?”
Jaegyeom khựng lại. À… giờ nghĩ kỹ thì đúng là vậy thật. Nhưng không phải vì lý do đó…
“Anh yếu lắm, cơ thể như vậy không chịu được đâu.”
Jaegyeom nói thêm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Anh mà ngủ ở đây là bị méo mồm đấy.”
“Bị méo?”
Yoon Taehee, đang tựa đầu vào tay, nghe vậy thì vùi mặt vào cánh tay, bật cười khúc khích. Jaegyeom cau mày, liếc anh một cái đầy khó chịu.
“Cười gì? Anh tưởng tôi chỉ hù dọa cho vui à? Thật đấy.”
Jaegyeom định kể lại chuyện cậu từng đến một ngôi làng và chứng kiến ai đó bị méo mồm vì ngủ ngoài trời, để Yoon Taehee cảnh giác hơn.
Nhưng đột nhiên, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ ùa đến. Cứ như thể tình huống này đã từng xảy ra trước đây. Cậu cố lục lại ký ức… và một tia sáng bất chợt lóe lên trong đầu.
À, đúng rồi. Cậu từng thấy cảnh này trong một giấc mơ. Trong mơ, cậu cũng đã nói y hệt câu này với Yoon Taehee. Giờ nghĩ lại, Yoon Taehee cũng từng xuất hiện trong giấc mơ ấy…
‘Ngày nào tôi cũng mơ thấy cậu…’ Câu nói ấy chợt thoáng qua trong tâm trí cậu. ‘Nghĩa là tôi yêu cậu đấy.’
Sau một hồi im lặng, Jaegyeom khẽ lên tiếng.
“Này.
Dù đã mở lời, cậu lại không nói tiếp. Yoon Taehee không giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, sau một lúc lâu, Jaegyeom cất giọng.
“Tại sao anh lại thích tôi?”
Câu hỏi buột miệng như lời than vãn của kẻ say rượu. Yoon Taehee, đang dán mắt lên bầu trời đêm, khẽ sững người. Sau một thoáng lặng im, anh quay đầu nhìn Jaegyeom.
“…”
Từ tấm lưng đang quay đi, một giọng trầm thấp vang lên.
“Anh từng nói là anh yêu tôi mà.”
Nghĩ lại, Jaegyeom chẳng nhớ nổi mình từng đối xử tốt với Yoon Taehee lần nào. Hễ gặp nhau là cãi vã, đấm đá, mắng chửi không ngừng. Vậy nên, cậu thực sự không hiểu. Vì sao anh lại thích tôi? Anh thấy gì ở tôi mà yêu? Và tại sao… tại sao tôi lại mong anh đừng bao giờ lừa dối tôi?
“Tôi không rõ lắm. Tôi chưa từng thích ai, cũng chưa có ai nói thích tôi bao giờ. Vậy nên anh… anh thật sự rất kỳ lạ đối với tôi.”
Sau khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cậu thiếu niên ấy sống phần đời còn lại trong sự buông bỏ. Tránh xa con người, căm ghét mọi kẻ qua đường. Ghét người, ghét cả ma. Dù là thiên tài hay kẻ tầm thường, cậu cũng chẳng buồn nhìn mặt. Trong lòng chỉ còn địa ngục, không thể yêu ai, cũng chẳng nhận được yêu thương từ ai.
“Anh… làm sao anh biết là anh yêu tôi?”
Dù biết mình đang nói nhảm như kẻ say, Jaegyeom vẫn không kìm được lòng muốn hỏi.
“Cứ đau mãi. Nên biết.”
Yoon Taehee khẽ đáp sau một khoảng lặng dài.
Cứ đau mãi. Nên biết.
Cứ đau mãi. Nên mệt.
Jaegyeom lặp lại câu trả lời ấy trong đầu. “Biết.” Hay là “Mệt”? Cậu không chắc anh đã nói từ nào. Nhưng nghĩ lại, dù là từ nào… điều đó cũng giống như câu Shin Jihye từng nói: ‘Đó là cách người ta biết.’
“…”
Trong im lặng, Jaegyeom chìm vào dòng suy nghĩ. Rồi bất chợt, cậu lên tiếng.
“Anh định liên lạc không?”
“Cái gì cơ?”
“Bác ấy cho số điện thoại đấy còn gì.”
Chủ đề đột ngột này khiến Yoon Taehee khựng lại. Anh nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Sao vậy? Cậu thấy khó chịu à?”
Lưng Jaegyeom khẽ giật một cái.
“…”
Sau một khoảng lặng, cậu làu bàu đáp lại, giọng cộc cằn.
“Đừng có vòng vo, trả lời thẳng câu hỏi đi.”
“Không liên lạc. Mắc gì phải liên lạc.”
Yoon Taehee đáp ngắn gọn, giọng bình thản.
“Bác ấy dặn phải liên lạc mà.”
“Vì tôi là trai trẻ nên bác ấy mới nói vậy thôi.”
Jaegyeom đáp lại, giọng dửng dưng.
“Bác ấy đâu có nói với tôi. Chỉ nói với anh thôi.”
“Vì tôi bảo là tôi thích người lớn tuổi.”
Tất nhiên, lý do không chỉ đơn giản vậy.
“Không phải. Là vì anh hợp ý bác ấy.”
Yoon Taehee lẩm bẩm, giọng chẳng chút xúc động.
“Vậy à. Không biết vì sao lại hợp nữa…”
Jaegyeom nói, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
“Thì vì anh đẹp trai chứ sao.”
Ngay lập tức, đầu ngón tay thon dài của Yoon Taehee khẽ giật nhẹ.
“…”
Anh nhìn chằm chằm vào Jaegyeom, rồi từ từ ngồi thẳng dậy. Đôi mắt hướng lên bầu trời đêm, chớp liên tục như đang tự hỏi mình vừa nghe gì, hoặc không tin nổi điều vừa nghe. Yoon Taehee chống tay lên sạp, nghiêng người về phía Jaegyeom, hỏi.
“Tôi đẹp trai á?”
“…Gì cơ?”
Jaegyeom nhăn mặt liếc anh, khó chịu vì câu hỏi hiển nhiên.
Lại hỏi cái gì nữa đây…
Với vẻ mặt thoáng bực bội, cậu quay người đối diện Yoon Taehee. Đột nhiên, cậu đưa tay ra, không chút biểu cảm, nắm lấy cằm anh, xoay gương mặt Yoon Taehee qua trái, qua phải, lật qua lật lại. Ánh mắt cậu chăm chú, tỉ mỉ như đang kiểm tra một món hàng. Cuối cùng, sau khi xem xét kỹ lưỡng, Jaegyeom híp mắt, nói.
“Đẹp trai đến phát điên luôn.”
Mắt Yoon Taehee từ từ mở to. Jaegyeom buông tay khỏi cằm anh với vẻ mặt như muốn nói ‘hài lòng chưa?’, rồi ngả người nằm ngửa, hai tay gối đầu, nhìn lên bầu trời đêm.
“…”
Yoon Taehee ngơ ngác nhìn cậu một lúc, rồi bật cười khẽ.
“…Vậy à.”
Anh cũng nằm xuống cạnh Jaegyeom, ánh mắt dõi theo bầu trời. Lặng lẽ ngắm vầng trăng khuyết, rất lâu sau, anh khẽ thì thầm như gió thoảng.
“Vậy cậu hôn tôi nhé?”
Jaegyeom liếc sang bằng nửa con mắt, ánh nhìn nghi ngờ như muốn hỏi ‘có nghe mình nói gì không đấy?’, khiến Yoon Taehee bật cười.
Xào xạc——
Tiếng côn trùng rả rích từ xa hòa cùng âm thanh sóng vỗ nhẹ và làn gió lành lạnh của mùa chuyển giao. Mắt Jaegyeom dần cụp xuống. Yoon Taehee cũng khẽ nhắm mắt, tiếp tục đắm mình trong bầu trời đêm sâu thẳm.
…Rồi vào một khoảnh khắc nào đó, Yoon Taehee chợt mở mắt. Anh cảm nhận được động tĩnh bên cạnh. Jaegyeom đang nằm cách anh chỉ một cánh tay, đang chậm rãi ngồi dậy.
“Sao thế?”
Anh tưởng cậu đã ngủ say, đoán có lẽ cậu dậy để đi vệ sinh. Nhưng khi anh nghiêng đầu nhìn sau gáy Jaegyeom, người đang ngồi thẳng lưng, cậu chống tay xuống sạp gỗ… rồi bất ngờ leo lên người Yoon Taehee.
“…”
Khoảnh khắc ấy, Yoon Taehee vô thức nín thở. Jaegyeom ngồi lên thắt lưng anh, ánh mắt không gợn sóng nhìn xuống khuôn mặt anh. Rồi bất chợt, cậu luồn tay vào tóc Yoon Taehee, nhẹ nhàng siết lấy. Mắt nửa khép, Jaegyeom từ từ cúi xuống.
A…
Ngay khi Yoon Taehee mở to mắt…
“Cậu đang làm gì vậy…”
Jaegyeom khẽ nói, giọng trầm thấp, ánh mắt lười biếng hạ xuống.
“…Anh bảo muốn được hôn mà.”
Khi chóp mũi hai người gần chạm nhau, cậu thì thầm.
“Nhắm mắt lại đi.”