Hỏa Hồn - Chương 226

“Vậy thì… tất cả là tại ngươi sao?”  

“Cái gì?”  

“Việc ta không chết, cũng không già đi… là do ngươi sao?”  

Jaegyeom nôn nóng chờ đợi câu trả lời từ thiếu niên.  

“…”  

Nhưng thiếu niên, người vốn luôn thành thật đáp lại mọi thắc mắc trước đó, đột nhiên im lặng. Có nên tiết lộ sự thật không? Thiếu niên đắn đo cân nhắc, ánh mắt thoáng hiện vẻ kỳ lạ khi liếc nhìn Jaegyeom, rồi bất ngờ bước đến chỗ mấy cái chum, cố ý đánh lạc hướng.  

“Ơ? Sao thế này?”  

Chắp tay sau lưng, thiếu niên giả vờ chăm chú nhìn vào hóa kính, khéo léo chuyển chủ đề.  

“Hình như định nhảy xuống biển tự tử thì phải.”  

Trong hóa kính hiện lên hình ảnh sóng biển cuồn cuộn dữ dội, bóng lưng Yoon Taehee lờ mờ bước về phía bờ, toàn thân nhuộm máu, trông vô cùng nguy kịch.  

“Gì cơ?”  

Nhờ hóa kính, Jaegyeom nắm được tình hình bên ngoài, bất giác hít sâu một hơi. Cậu đã chìm xuống tận đáy vực sâu này, tách biệt khỏi thực tại, và quên mất rằng mình đã bỏ lại Yoon Taehee đơn độc đối mặt với lũ người cá.  

Cậu tưởng rằng mình đã trò chuyện với thiếu niên khá lâu kể từ khi rơi xuống đây, cảm giác như thời gian kéo dài vô tận. Nhưng thực tế, ở thế giới bên ngoài, tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.  

Lúc này, ký ức chợt ùa về. Cậu đã trao cho Yoon Taehee lá bùa chắn thủy ách, nhưng chính cậu lại thay anh ta hứng chịu tai họa, bị lưỡi dao xuyên thủng tim. Jaegyeom vô thức đưa tay chạm vào ngực, thì thầm.  

“Phải, phải đi thôi.”  

Rồi cậu cau mày ngẩng lên. Dẫu trong lòng còn chất chứa vô vàn thắc mắc về thần tai ương, cậu biết Yoon Taehee đang lâm nguy. Dù phải gác lại mọi chuyện, cậu vẫn cần đến bên Yoon Taehee trước. Nhưng cậu không biết làm cách nào để thoát khỏi nơi này.  

“Muốn trở lại đó thì phải đi đường nào?”  

“Bây giờ ngươi chưa về được đâu.”  

“Gì? Ngươi vừa nói gì vậy?”  

Jaegyeom khựng lại, sững sờ trước câu trả lời bất ngờ.  

“Ngươi sẽ không tỉnh lại ngay được đâu.”  

Thiếu niên vẫn điềm nhiên nhìn vào cái chum, hờ hững nói tiếp.  

“Lần này ngươi bị thương quá nặng.”  

Tình trạng của Jaegyeom hiện tại còn nghiêm trọng hơn cả những lần bạo tẩu và mất ý thức trước đây. Theo kinh nghiệm, sau mỗi lần bạo tẩu, cậu thường bất tỉnh từ vài ngày đến vài tuần. Ngay cả năng lực chữa trị của Mesani cũng vô hiệu khi cậu rơi vào trạng thái mê man do ảnh hưởng của bạo tẩu. Không ai dám chắc cậu sẽ tỉnh lại vào lúc nào.  

Nói đơn giản, giờ đây Jaegyeom chẳng khác nào một ‘bình chứa’ cho thần tai ương.  

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu rơi xuống tầng không gian sâu thẳm này và đối diện với thiếu niên. Điều đó cho thấy sinh mệnh lực của cậu đang ở mức thấp nhất từ trước đến nay. Chẳng ai biết khi nào cậu mới có thể hồi tỉnh.  

“Vậy… giờ ta phải làm sao?”  

Tình thế vô cùng cấp bách. Qua hóa kính, Yoon Taehee đang đơn độc đối đầu với lũ người cá. Jaegyeom lo sợ rằng nếu kéo dài thêm, Yoon Taehee sẽ gặp bất trắc. Hơn nữa, nếu cậu không tỉnh lại trong vài tháng tới, mọi kế hoạch sau này sẽ tan thành mây khói.  

“Không còn cách nào khác. Phải chờ đến khi ngươi tự tỉnh lại thôi.”  

“Không có cách nào khác sao?”  

Trước câu hỏi dồn dập của Jaegyeom, thiếu niên khẽ liếc mắt.  

“Chà, không phải là không có.”  

“Cách gì?”  

Thiếu niên bỗng im lặng, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng vào Jaegyeom.  

“Giao cơ thể của ngươi cho ta.”  

***

Yoon Taehee bám chặt vào vách đá, nôn thốc nôn tháo.  

Dù đã trút hết những gì trong dạ dày, anh vẫn không ngừng buồn nôn. Anh đang dùng cả cơ thể để chối bỏ một sự thật không thể chấp nhận. Hơi thở anh nghẹn lại, như có bàn tay vô hình siết chặt cổ họng. Chỉ đến khi dịch vị trào ra, cơn nôn mửa mới tạm dừng.  

Tai anh ù đặc, tầm nhìn quay cuồng hỗn loạn.  

“…”  

Jaegyeom nằm bất động, mắt mở trừng trừng, thân hình rũ rượi như một con búp bê nhồi bông thấm đẫm nước.  

“Jaegyeom.”  

Ngoài tiếng mưa rơi và sóng vỗ, không gian xung quanh tĩnh lặng đến rợn người. Yoon Taehee áp má mình vào má Jaegyeom, lặp đi lặp lại cái tên ấy, nhưng Jaegyeom vẫn không chút phản ứng.  

“…”  

Một cơn gió lạnh lẽo mang theo mưa bụi lùa qua. Yoon Taehee cúi đầu, khẽ cười nhạt như vừa tìm ra đáp án.  

“Cậu không chết… không… không thể chết được.”  

Anh ngẩng mặt lên trời, ánh mắt ngây dại phủ nhận thực tại. Đây không phải điều anh mong muốn. Yoon Taehee vùi mặt vào cổ Jaegyeom, hít một hơi sâu, rồi siết chặt vai cậu.  

“Tôi sẽ cứu cậu.”  

Bàn tay gầy guộc, các khớp xương lộ rõ vì nắm quá chặt, trắng bệch như mất hết máu.  

“Nếu không được, tôi sẽ chết cùng cậu.”  

Yoon Taehee thì thầm bên tai Jaegyeom, giọng dịu dàng mà đau đớn đến xé lòng.  

Jaegyeom, cậu không được đi đâu hết…  

Trông anh như kẻ đã mất đi lý trí. Anh không còn nhận thức rõ mình đang nói gì. Yoon Taehee ôm chặt Jaegyeom đẫm máu, như muốn hòa tan cậu vào chính mình.  

Trong khi đó, lũ người cá ẩn mình dưới biển đang quan sát từ xa. Nhưng Yoon Taehee không hề hay biết sự hiện diện của chúng. Không, anh chẳng còn tâm trí để nhận ra điều đó.  

Chuyện này là sao?  

Dưới làn nước, những người cá trao đổi ánh mắt đầy nghi hoặc.  

Vừa nãy chúng còn cảm nhận được hai luồng khí tức, nhưng sau nhát dao găm chí mạng, kẻ được cho là bất tử đã hoàn toàn tắt thở. Đám người cá nheo mắt, thì thầm với nhau từ khoảng cách xa bờ.  

“Có vẻ không phải người thường, nhưng xem ra đã chết rồi.”  

“Nhưng rõ ràng hắn có cơ thể bất tử, không chết không già…”  

“Dù sao thì giờ chỉ còn một kẻ sống sót, đúng không?”  

Theo thông tin từ Shin Jihye, con người mang vẻ ngoài trẻ con ấy sở hữu cơ thể bất tử. Nhưng giờ đây, hắn đã chết rõ ràng trước mắt, thật khó hiểu. Dù vậy, điều chắc chắn là chỉ còn một người sống.  

“Vậy giờ chúng ta làm gì?”  

Những người cá lặng lẽ nhìn nhau.  

“Giết nốt kẻ còn lại.”  

Ngay từ đầu, chúng đã không có ý định để Jaegyeom và Yoon Taehee sống sót rời khỏi đây.  

Mục tiêu của chúng là tiêu diệt cả hai. Người cá đã giấu kín sự tồn tại của mình khỏi thế giới loài người từ rất lâu, nhằm cắt đứt mọi liên hệ với thế giới đó. Nhưng hai kẻ này đã chứng kiến sự thật về người cá – thứ vốn nên bị chôn vùi trong truyền thuyết. Hơn nữa, họ còn xâm nhập vào căn cứ của chúng, nên tuyệt đối không thể để họ sống sót.  

Vì vậy, để ngăn chặn mọi rủi ro, chúng buộc phải loại bỏ mọi mối đe dọa. Nếu sự tồn tại của người cá bị phơi bày, bi kịch trong quá khứ có thể tái diễn bất cứ lúc nào. Chúng tin rằng, sau khi hạ gục kẻ nguy hiểm nhất, việc xử lý người còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dù phải trả giá, chúng cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này.  

Cuối cùng, đám người cá, sau thời gian dài nín thở, bắt đầu hành động.  

Yoon Taehee vẫn ôm chặt Jaegyeom, mắt nhắm nghiền, trông như không chút phòng bị. Đàn cá chuồn bạc bất ngờ trồi lên mặt nước, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Ngay lập tức, chúng lao vút lên trời, bao vây Yoon Taehee từ mọi hướng, sẵn sàng tấn công.  

Bất chợt, Yoon Taehee vung tay đầy cáu kỉnh dù vẫn ôm Jaegyeom trong lòng. Anh không ngoảnh lại, nhưng giác quan đã phản ứng trước cả lý trí. Một cơn cuồng phong từ quỷ khí bùng lên, thổi tan đàn cá chuồn bạc sắc bén như lưỡi dao, khiến chúng tiêu tan trong hư không.  

Cùng lúc, Yoon Taehee chậm rãi ngẩng đầu khỏi cổ Jaegyeom.  

Ánh mắt anh, vốn đã mất đi tiêu cự khi hướng về biển xa, chợt chuyển sang một phía. Anh nhìn thấy một con cá chuồn rơi xuống gần đó, miệng há hốc thở hổn hển.  

“Phải, chính chúng ngươi đã giết cậu ấy.”  

Yoon Taehee loạng choạng đứng dậy, cúi xuống nhặt một vật gần đó.  

Đó là chiếc ô mà anh và Jaegyeom mang theo khi rời nhà. Yoon Taehee giẫm mạnh lên chiếc ô lộn ngược, rách nát, rồi bẻ gãy cán ô, nắm chặt trong tay.  

“Kiếm thần, hãy uống máu đi.”  

Lời vừa dứt, một làn khói đen bốc lên, thấm vào cán ô. Chiếc ô vụng về lập tức hóa thành thanh kiếm sắc bén, có thể chém đứt vạn vật.  

Dẫu đã triệu hồi Paehyeon, ánh mắt Yoon Taehee khi nhìn thanh kiếm ấy vẫn không hề ánh lên ý chí chiến đấu. Không có khát khao chiến thắng, chỉ còn một sự điên cuồng rợn người không đáy.  

Đó là ánh mắt của kẻ đã mất đi tất cả.  

Đầu óc anh trống rỗng, không còn bất kỳ suy nghĩ nào. Thứ duy nhất còn lại là khát vọng điên loạn muốn tàn sát lũ người cá dưới biển kia. Yoon Taehee xoay người, hướng ánh nhìn về phía biển đen kịt và dữ dội.  

Cùng lúc đó, một cột nước khổng lồ vọt lên từ lòng biển.  

Đó là hải long do người cá triệu hồi.  

Nhưng Yoon Taehee không mảy may phản ứng trước sự xuất hiện của hải long. Trông anh như đã buông bỏ mọi thứ. Anh kéo lê cán ô chạm đất, đối diện với biển cả, chậm rãi bước tới.  

Vào khoảnh khắc ấy…

Một tia sáng lóe lên như chớp, sượt qua tai Yoon Taehee.  

Anh bất giác dừng bước. Khi nhìn thấy mũi tên ghim chính giữa trán hải long, đôi mắt Yoon Taehee dần mở to. Anh từ từ quay đầu lại.  

Thứ hiện ra trước mắt anh là Jaegyeom, đứng sừng sững giữa cơn bão đỏ rực.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo