Hỏa Hồn - Chương 243

Trước nay, Jaegyeom chưa từng thực sự để tâm đến sự tồn tại của Bích Tà Đoàn. Sở Narye đã bộc lộ rõ sự cảnh giác và lo lắng trước sự xuất hiện của họ, nhưng điều đó nằm ngoài mối bận tâm của Jaegyeom. Với cậu, Bích Tà Đoàn chẳng qua chỉ là một đám quỷ mờ ám, không hơn không kém.  

‘Sao ngài không thử đến Bích Tà Đoàn thử xem?’  

Mọi chuyện chỉ thay đổi khi cậu nghe lời đề nghị từ Thiên mã.  

‘Nghe nói họ toàn là những linh quỷ sống lâu năm, sở hữu sức mạnh phi thường, lại nhiễm thói đời của con người nên rất keo kiệt. Chỉ cần có tiền, bất cứ yêu cầu nào họ cũng đáp ứng.’  

Việc nghe được câu chuyện về Bích Tà Đoàn từ chính miệng Thiên mã là điều nằm ngoài dự đoán của Jaegyeom.  

Thiên mã rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm của đất nước, với mạng lưới quan hệ rộng lớn. Jaegyeom vốn biết rõ Thiên mã là kẻ am hiểu tin tức, nhưng cậu chưa từng nghĩ nó lại nhắc đến Bích Tà Đoàn. Lý do cậu gọi Thiên mã chỉ đơn giản là để tìm hiểu xem có cách nào thực sự lấy thần tai ương ra khỏi cơ thể mình hay không.  

‘Ngài muốn chết mà không chết được, sao không nhờ họ phong ấn ngài?’  

Bất ngờ thay, một lựa chọn mới chợt xuất hiện.  

Phong ấn cuộc đời này.  

Đó là một ý tưởng mà trước giờ cậu chưa từng cân nhắc. Jaegyeom cảm thấy rằng việc giữ lại những ký ức hạnh phúc và tốt đẹp, rồi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, cũng không phải điều tồi tệ. Dĩ nhiên, đó không phải sự biến mất hoàn toàn, mà chỉ là tồn tại trên thế gian này trong trạng thái bị đóng băng. Nhưng xét theo một khía cạnh nào đó, nó có thể xem như một hình thức an nghỉ khác biệt so với cái chết.  

Giờ đây, cậu muốn được nghỉ ngơi.  

Tuy nhiên, Jaegyeom vẫn băn khoăn liệu có thực sự khả thi để phong ấn toàn bộ thể xác và tinh thần của mình hay không. Nhưng như Thiên mã đã nói, Bích Tà Đoàn là tập hợp của những linh quỷ sống lâu năm, biết đâu họ lại sở hữu phương pháp nào đó. Và cách duy nhất để xác nhận là trực tiếp tìm đến Bích Tà Đoàn mà hỏi.  

Dẫu vậy, Jaegyeom quyết định tạm gác lại ý định này. Cậu cảm thấy đó không phải việc cần thực hiện ngay tức khắc. Nhờ phong ấn chỉ là phương án cuối cùng.  

Trừ khi Yoon Taehee thay đổi ý định, nếu không, lời hứa giữa hai người vẫn còn giá trị. Không chỉ Yoon Taehee, mà chính Jaegyeom cũng mang trách nhiệm hoàn thành kế hoạch này. Việc nhờ Bích Tà Đoàn phong ấn sẽ chỉ được xem xét khi Yoon Taehee phá vỡ lời hứa, hoặc mọi chuyện rơi vào bế tắc tồi tệ.  

Jaegyeom nhờ Thiên mã tìm hiểu thêm thông tin chi tiết về việc phong ấn quỷ vào cơ thể người. Bởi lẽ, có những điểm không hoàn toàn phù hợp khi áp dụng vào tình huống của cậu.  

Theo lời Thiên mã, việc dùng thể xác làm vật chứa để phong ấn quỷ là chuyện thường thấy. Phong ấn thường là giải pháp cuối cùng khi không thể tiêu diệt được quỷ.  

Nếu vật chứa chết đi trong lúc linh hồn gốc vẫn còn, linh hồn quỷ sẽ bám theo và cùng tan biến lên trời, khiến con quỷ biến mất khỏi thế gian này.  

Nhưng một khi linh hồn quỷ và sinh hồn hợp nhất hoàn toàn, hiệu lực phong ấn sẽ không còn. Khi phong ấn bị phá vỡ, phần bên trong sẽ phá tan lớp vỏ và thoát ra ngoài, tựa như trứng nở.  

Phong ấn mà Thiên mã nhắc đến dựa trên tiền đề là cái chết của vật chứa linh hồn, tức thể xác. Điều đó có nghĩa, không phải ai phong ấn linh hồn quỷ cũng trở nên bất tử. Dù chết vì tuổi già, bệnh tật, hay bị kẻ khác giết hại, họ vẫn có thể chết.  

Nhưng Jaegyeom lại là kẻ không chết, cũng không già đi.  

‘Thực ra thì không có cái thứ lời nguyền bất tử nào cả.’  

Yoon Taehee gần như chắc chắn rằng Jaegyeom bất tử là do cậu mang trong mình ác thần. Jaegyeom không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định. Cậu từng trực tiếp đối diện và hỏi thần tai ương, nhưng không nhận được câu trả lời. Dẫu vậy, sâu thẳm trong lòng, Jaegyeom cũng nghi ngờ rằng mọi chuyện bắt nguồn từ thần tai ương. Nhưng sau khi nghe Thiên mã kể, cậu càng thêm hoang mang.  

Rốt cuộc, nguyên nhân thực sự của sự bất tử vẫn là một ẩn số.  

Hơn nữa, cần lưu ý rằng những ví dụ Thiên mã đưa ra chỉ áp dụng cho ‘quỷ’ thông thường. Thứ trú ngụ trong Jaegyeom không đơn giản là quỷ hay yêu ma hình thành từ người chết. Thứ được gọi là ác thần hay thần tai ương này, xét cho cùng, chính là một ‘thần cách’ đích thực.  

Nếu ví đây là một câu đố, thì giờ nó vẫn còn vài mảnh ghép trống. Dù vậy, một hình dáng sơ khai đã dần hiện rõ. Thiên mã lập tức đồng ý và gật đầu, hứa sẽ tìm hiểu thêm về phong ấn. Jaegyeom thoáng cảm thấy áy náy vì hành động lén lút sau lưng Yoon Taehee, nhưng đó là điều cậu không thể tránh khỏi.  

Trước mắt, cậu quyết định chờ xem Thiên mã có mang về thông tin gì đáng giá hay không. Dù thế nào, thời gian trôi qua, mọi chuyện rồi cũng sẽ đến hồi kết. Nhìn theo bóng dáng Thiên mã vút bay lên bầu trời đêm thấm đẫm ánh trăng, Jaegyeom chợt nghĩ rằng thời gian dành cho cậu chẳng còn nhiều.  

Đã đến lúc phải sắp xếp lại cuộc đời mình.  

Sau khi tiễn Thiên mã đi, Jaegyeom ở lại một mình trong phòng, chìm vào suy tư suốt thời gian dài. Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Sau đêm triệu hồi Thiên mã, cậu thức trắng cả đêm và giờ mới chậm rãi đứng dậy. Jaegyeom dự định bắt đầu dọn dẹp đồ đạc ngay lúc này.  

Nghe tiếng sột soạt, Jeongju tỉnh giấc, bước ra phòng khách.  

“Jaegyeom, cậu làm gì vậy?”  

Jeongju nhìn qua khe cửa hé mở. Jaegyeom đang bỏ quần áo vào một chiếc túi lớn. Ngồi trên sàn, sắp xếp đồ đạc, cậu quay đầu nhìn Jeongju.  

“Tôi định bỏ bớt đồ và dọn dẹp phòng.”  

“Sao tự nhiên lại làm thế? Lại còn sáng sớm thế này?”  

Chiếc túi nilon lớn chứa đầy những món đồ không dùng đến và đủ thứ linh tinh.  

“Không có gì. Chỉ là thấy có nhiều thứ không cần thiết.”  

Cậu cũng đã dọn xong những món đồ từ lâu không nỡ vứt bỏ, vốn được cất giữ trên gác xép tầng hai. Jeongju lục lọi trong túi, bắt đầu xem xét từng thứ.  

“Ơ? Cả đồng phục cũng bỏ đi à?”  

Lúc ấy, Jeongju tìm thấy bộ đồng phục lẫn trong góc túi, lôi ra.  

“Ừ, giờ có mặc đến nữa đâu.”  

Jaegyeom gật đầu đáp. Nghe vậy, Jeongju giở từng món đồng phục ra xem kỹ. Bộ đồng phục cậu từng mặc khi đi học vài tháng trước vẫn như mới, sạch sẽ, tươm tất. Hơn nữa, đây không phải đồ may sẵn, mà là đồ đặt may riêng, chỉ dành cho Jaegyeom.  

“Thì đúng là thế… Nhưng…”  

Không hiểu sao, Jeongju thấy hơi tiếc nuối. Anh ta tỏ vẻ buồn bã.  

“Nhưng mà cà vạt thì không cần bỏ đi mà. Cậu có thể thắt nó khi mặc vest mà…”  

Nói lấp lửng, Jeongju vẫn lưu luyến, tay mân mê bộ đồng phục.  

“Không, tôi bỏ hết.”  

Nhưng Jaegyeom rất kiên quyết. Cậu giật chiếc cà vạt từ tay Jeongju, nhét lại vào túi. Song, khi nhìn chiếc cà vạt, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.  

Chính chiếc cà vạt này là khởi đầu cho mối quan hệ giữa cậu và Yoon Taehee. Đã vài tháng trôi qua kể từ chuyện đó. Trong lúc đối phó với con oán quỷ bám theo Cho Youngwoo, cậu đã đưa chiếc cà vạt mình mang theo, và ngày hôm sau, trên đường đến trường, cậu mượn cà vạt của Yoon Taehee.  

Khi nhớ lại chuyện cũ, một suy nghĩ thoáng qua tâm trí cậu.  

Nếu không có chuyện đó, liệu cậu có vướng vào Yoon Taehee không?  

Jaegyeom chậm rãi chớp mắt. Dù nghĩ thế nào, đó cũng chỉ là giả định vô nghĩa. Dẫu sao, con oán quỷ đã nhận chiếc cà vạt lúc ấy, có lẽ giờ đã giải tỏa oán hận và rời khỏi thế gian, hoặc trở thành tạp quỷ, thoát khỏi những ký ức đau đớn. Dù là gì, đó cũng là chuyện tốt. Cho Youngwoo chắc hẳn đang sống ổn. Đã mấy tháng trôi qua, có lẽ cậu ta cũng đã quên Jaegyeom.  

Lúc ấy, Jeongju nhìn quanh căn phòng trống trải mà lên tiếng.  

“Hộp nhạc đâu rồi?”  

Jeongju chỉ vào chiếc bàn cạnh giường giờ đã trống không, hỏi. Chiếc hộp nhạc Yoon Taehee mang đến cho cậu khi ở quê không còn ở đó. Nó vốn luôn nằm ở đầu giường Jaegyeom.  

“Tôi bỏ rồi.”  

Jaegyeom đáp, giọng thờ ơ.  

“Sao? Bị hỏng à?”  

“Không.”  

“Thế sao lại bỏ?”  

Jeongju hỏi lại, vẻ khó hiểu.  

“Tôi nhớ là Taehee tặng cậu mà.”  

“Ừ.”  

“Cậu quý nó lắm mà?”  

Mỗi khi quên điều gì, Jaegyeom lại lên dây cót hộp nhạc và lắng nghe.  

“Nó còn chưa hỏng mà, sao cậu lại bỏ đi?”  

Trước câu hỏi của Jeongju, Jaegyeom im lặng hồi lâu, rồi lẩm bẩm.  

“Vì kiểu gì nó cũng sẽ hỏng thôi.”  

Cả buổi sáng, Jaegyeom phân loại những thứ cần bỏ và cần giữ. Sau khi dọn dẹp xong, hít phải cả đống bụi, cậu bước về phía phòng tắm để rửa sạch bụi bẩn trên người. Đứng trước phòng tắm, vừa cởi quần áo, Mesani từ ngoài sân chạy vào, tay ôm Yoo Namsaeng.  

“Ơ, đại nhân. Ngài định tắm ạ?”  

Mesani ngước nhìn Jaegyeom mà hỏi.  

“Ừ.”  

Nhưng dù đã nghe câu trả lời, Mesani vẫn không rời đi, cứ lảng vảng quanh đó. Jaegyeom nhìn xuống, đoán được ý định của cậu nhóc và bật cười.  

“Vào đây. Tắm chung nào.”  

Mặt Mesani sáng bừng như trăng rằm. Cậu bé nhanh chóng đặt Yoo Namsaeng xuống đất, bắt đầu cởi quần áo. Mesani trần truồng bước vội vào phòng tắm. Yoo Namsaeng, đang nằm úp trên sàn, khẽ liếc nhìn, rồi ho khan, lạch bạch bò theo. Nó chẳng nói gì, nhưng rõ ràng cũng muốn tham gia tắm rửa.  

Với vẻ mặt hờ hững, Jaegyeom liếc Yoo Namsaeng, rồi bắt đầu xả nước vào bồn. Ban đầu cậu chỉ định tắm qua loa, nhưng như thế này cũng chẳng sao. Jaegyeom cho Yoo Namsaeng và Mesani vào bồn tắm đầy nước. Yoo Namsaeng vẫy chân, làm nước văng tung tóe.  

Jaegyeom cố tình tắm chậm rãi, để mặc Yoo Namsaeng và Mesani nghịch nước như đang tắm. Tắm xong, cậu bế Mesani ra khỏi bồn.  

“Ngồi đây xem nào. Để ta gội đầu cho.”  

“Vâng ạ!”  

Jaegyeom đặt Mesani lên ghế, dội nước lên đầu cậu bé. Sau khi lấy vài lần dầu gội xoa lên tóc, Mesani nắm chặt tay, nhắm tịt mắt, có lẽ sợ dầu gội dính vào mắt.  

“Đại nhân, em có việc gì làm không ạ?”  

Nhưng vào một khoảnh khắc, Mesani bất chợt nói ra câu chuyện chẳng đâu vào đâu.  

“Hả? Làm gì cơ?”  

Jaegyeom thắc mắc, không hiểu cậu bé muốn nói gì.  

“Chỉ là… em tự hỏi không biết có việc gì em có thể làm không ấy mà.”  

“Việc của nhóc nhiều lắm đấy.”  

Jaegyeom vừa gãi đầu Mesani đầy bọt xà phòng vừa nói.  

“Phải nghe lời Jeongju cho ngoan, ăn hết cơm không được bỏ thừa, ăn xong thì ngủ trưa, tưới nước cho cây, bế Khẹc đi chỗ này chỗ kia, việc nhiều như núi ấy, còn muốn làm gì nữa?”  

Có lẽ không hài lòng với câu trả lời, Mesani im lặng một lúc…  

“Đại nhân.”  

“Gì?”  

“Bao giờ thì ngài Yoon về ạ?”  

Mesani hé mắt, chuyển sang chuyện khác.  

“…”  

Trước câu hỏi bất ngờ, Jaegyeom nhất thời không thốt nên lời.  

“Sao?”  

“Ơ, nếu ngài ấy vẫn còn đau thì để em chữa cho ạ.”  

Jaegyeom khẽ bật cười sau thoáng im lặng. Cậu bật vòi hoa sen, xả nước lên đầu Mesani. Khi bọt xà phòng trôi gần hết, Mesani mở to mắt.  

“Nhóc thích đến thế cơ à?”  

Jaegyeom cầm vòi hoa sen xịt nước vào mặt Mesani. Mesani cười phá lên, ‘phù phù’ che mặt lại. Vui vẻ với trò đùa của Jaegyeom, cậu bé khúc khích nói.  

“Vì ngài buồn mà.”  

Mesani luôn lo lắng cho Yoon Taehee từ khi anh bị thương.  

“Anh ta xuất viện rồi. Không sao nữa đâu.”  

“Không, em không nói ngài Yoon, em nói đại nhân ấy.”  

Khoảnh khắc ấy, bàn tay cầm vòi hoa sen khựng lại.  

“Đại nhân đã rất đau lòng vì ngài Yoon không mở mắt được đúng không ạ?”  

Mesani vừa lau nước trên mặt, vừa ngước đôi mắt trong veo nhìn Jaegyeom.  

“Sẽ không có chuyện đó đâu. Vì có em ở đây mà! Lần này ngài ấy ở viện nên em không giúp được… Nhưng nếu lần sau ngài ấy lại bị thương nặng như vậy, thì lúc đó em sẽ chữa khỏi cho ngài ấy hết, nên ngài đừng lo lắng nhé. Em sẽ bảo vệ ngài ấy để ngài ấy có thể ở bên cạnh đại nhân thật lâu thật lâu.”  

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Mesani nở nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên như trẻ thơ.  

“…”  

Nhưng cuối cùng, Jaegyeom vẫn không thể đáp lại bất cứ điều gì.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo