Hỏa Hồn - Chương 245

Khu vực lăng mộ Daereungwon, nằm tại thành phố Gyeongju, tỉnh Gyeongsangbuk Do, lúc này đã bước qua nửa đêm. Nơi đây vốn dĩ tấp nập với hàng trăm, thậm chí hàng nghìn du khách ghé thăm mỗi ngày, giờ lại chìm trong sự tĩnh lặng đến lạ thường, không một bóng người. Daereungwon chỉ mở cửa đến 10 giờ tối, vì vậy, vào thời điểm này, thường không có ai có thể đặt chân vào khu vực.

Những ngôi mộ cổ đồ sộ trải dài như những ngọn đồi, lặng lẽ chìm trong bóng tối dày đặc. Ánh sáng duy nhất tỏa ra từ những ngọn đèn đường rải rác dọc lối đi bộ, hắt lên một thứ ánh sáng mờ nhạt. Trợ lý Choi, thuộc Ban Phù chú, đang bước đi chậm rãi, nương theo ánh đèn leo lét ấy.

Anh khẽ kéo tay áo lên xem đồng hồ. Thời gian đã qua giờ Sửu. Từ 1 giờ đến 3 giờ sáng, giờ Sửu là khoảng thời gian âm khí dâng lên mạnh mẽ nhất, khi ma quỷ hoạt động dữ dội hơn bao giờ hết. Chính vì thế, mỗi lần kim đồng hồ lướt qua mốc này, trợ lý Choi lại bất giác căng thẳng, giác quan trở nên nhạy bén lạ thường. Ma quỷ có thể bất chợt xuất hiện, quấy rối hoặc gây ra những tai họa không lường trước. Để đề phòng những sự cố ấy, anh tuần tra khu vực Daereungwon hai tiếng một lần, đặc biệt cẩn trọng bởi công trình xây dựng chi nhánh Sở Narye đang diễn ra, nơi tà khí dễ dàng len lỏi.

Công trình chi nhánh Gyeongju của Sở Narye đã khởi công tại Daereungwon được khoảng một năm. Trợ lý Choi là người phụ trách quản lý và giám sát công trường này. Bởi Daereungwon là nơi an nghỉ của nhiều vị vua thời Silla, việc giám sát đòi hỏi sự tỉ mỉ đặc biệt. Những khu vực có mồ mả thường mang khí âm nặng nề, dễ thu hút ma quỷ tụ tập.

Tuần tra xong, trợ lý Choi hướng về lăng mộ Micheuwang – ngôi mộ duy nhất trong Daereungwon được bao quanh bởi bức tường kiên cố. Trên đường đi, anh phải băng qua một rừng tre rậm rạp. Những chiếc lá tre cọ sát vào nhau, phát ra tiếng xào xạc khô khốc trong đêm. Anh dừng bước trước rừng tre, đưa mắt quan sát xung quanh, rồi rẽ lối bước vào. Chỉ vài bước chân xuyên qua đám tre um tùm, tầm nhìn dần sáng rõ, để rồi một không gian rộng lớn hiện ra như một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Đây là chốn mà người thường không thể nào đặt chân đến.

Bên trong, công việc vẫn đang diễn ra hối hả. Tiếng búa gõ, tiếng đinh đóng vang vọng không ngớt. Ánh đèn rực sáng khắp nơi, biến không gian thành một vùng sáng trắng như ban ngày. Những người phu tất bật khuân vác vật liệu, bước chân qua lại vội vã.

Tất cả những người phu tham gia công trình đều là người bình thường. Sở dĩ họ có thể ra vào nơi này là nhờ Ban Phù chú đã dùng máu làm môi giới, yểm một loại bùa chú tạm thời lên họ. Khi công trình hoàn tất và hiệu lực bùa chú tan biến, những người này sẽ mãi mãi không thể quay lại chốn này.

Cũng giống như trụ sở chính ẩn mình trong Jongmyo, tòa nhà Gyeongju đang được dựng lên là một công trình bí mật, không được phép lộ diện trước thế gian. Để che giấu sự tồn tại của nó, họ phải trải qua một quá trình phức tạp và gian nan.

Đầu tiên, họ rải máu của một con vật lông trắng lên mảnh đất trống, thực hiện lễ tế suốt 100 ngày, rồi chôn bùa xuống lòng đất. Sau đó, Ban Thanh tẩy tiến hành thanh lọc khu vực và dựng kết giới trong nhiều tháng. Ngay cả vật liệu xây dựng cũng phải là những thứ đặc biệt, mang tính linh thiêng.

Riêng khâu chuẩn bị cho công trình đã ngốn mất vài năm.

Đó là một dự án được ấp ủ và sẵn sàng trong thời gian dài. May mắn thay, mọi thứ khởi đầu suôn sẻ, nhưng không phải không có những mối lo lắng. Những người trực tiếp tham gia xây dựng phải giữ mình thanh khiết để tránh bị tà khí xâm nhiễm. Việc chỉ sử dụng người thường tại công trường cũng xuất phát từ lý do này.

Những ai có khả năng nhìn thấy hay nghe thấy ma quỷ, hoặc sở hữu giác quan thứ sáu nhạy bén, thường dễ bị ảnh hưởng, thậm chí bị ma quỷ quấy nhiễu hoặc nhiễm tà khí.

Vì vậy, những người phu được chọn đều là người bình thường, không mang bất kỳ giác quan đặc biệt nào. Họ phải trải qua nhiều lần kiểm tra để xác định xem có giác quan thứ sáu hay cơ địa nhạy cảm với ma quỷ hay không. Thậm chí, ngày tháng năm sinh của họ cũng được xem xét kỹ lưỡng để loại bỏ nguy cơ tồn tại ‘sát khí quỷ môn’ trong tứ trụ.

Việc thành lập chi nhánh này vô cùng quan trọng với Sở Narye, đòi hỏi mọi thứ phải được hoàn thành trơn tru.

“Nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp nhé.” 

Trợ lý Choi khoanh tay đứng quan sát công trường, vỗ tay ra hiệu. Nghe tiếng vỗ tay, những người phu lập tức dừng công việc và nghỉ giải lao. 

Một người trong số họ tháo chiếc khăn quàng cổ ra, lau đi mồ hôi đọng trên trán. Đó là ông Kim, người vừa được điều đến công trường vài ngày trước.

“Ôi chà, mệt quá.” Ông Kim, người gia nhập muộn nhất trong đám phu, vẫn chưa quen với không khí nơi đây. Vừa xoa cái cổ mỏi nhừ, ông ta vừa bước về phía rừng tre để đi vệ sinh.

“Ông Kim, ông đi đâu vậy?” Trợ lý Choi từ phía sau bất ngờ lên tiếng.

“Ôi chà, tôi đãng trí quá, lại quên mất rồi.” Ông Kim ngượng ngùng đáp, rồi nói thêm. “Tôi đi vệ sinh một chút…”

Chưa dứt lời, trợ lý Choi đã cắt ngang bằng giọng nghiêm nghị. 

“Tôi đã dặn ông bao nhiêu lần rồi, trong này phải đi theo nhóm hai người. Đi đâu cũng phải báo với tôi.”

“Vâng, vâng.” Ông Kim gật đầu gượng gạo.

“À, cậu Im, đi với tôi nhé.” Ông ta gọi. Người đàn ông họ Im vui vẻ bước theo. Vừa rời khỏi rừng tre, ông Kim nhăn nhó thốt lên, “Trời ạ… sống đến từng này tuổi rồi mà…” rồi lắc đầu ngao ngán.

“Thật kỳ lạ.” Ông lẩm bẩm. Người đi cùng ấp úng an ủi. 

“Chắc anh vất vả lắm? Quen rồi sẽ ổn thôi.”

“Cũng may trả nhiều tiền, không thì tôi chuồn lâu rồi.” Ông Kim thở dài.

Ông Kim là người mới tại công trường này, nhưng với hơn 30 năm làm thợ mộc và rong ruổi khắp đất nước, ông đã nếm trải đủ thăng trầm, chứng kiến vô số công trường. Vậy mà, nơi đây vẫn là công trường kỳ quái nhất ông từng thấy.

Vài ngày trước, một người quen giới thiệu ông đến một công trường lương cao. Nhưng khi đến nơi, họ không tiết lộ đang xây gì, chỉ yêu cầu ông ký một bản cam kết vì tính chất nguy hiểm của công việc. Bản cam kết ấy kỳ lạ đến khó tin:

  1. Tuyệt đối không uống rượu cho đến khi công trình kết thúc.
  2. Mỗi ngày trước khi đến công trường phải tắm rửa sạch sẽ.
  3. Tránh hành động một mình, phải đi theo nhóm hai người tại công trường.
  4. Không được rời khỏi tuyến đường đã định.
  5. Không được nói chuyện một mình hoặc hát vu vơ.
  6. Tuyệt đối giữ bí mật về mọi vấn đề liên quan đến công trình.

Ông không hiểu họ đang xây gì mà lại đặt ra những quy định vô lý như vậy. Chỉ vì mức lương gấp mấy lần nơi khác, ông đành liều lĩnh đồng ý.

“Vậy tôi đi nhanh rồi ra ngay, cậu đợi tôi ở đây nhé.” Ông Kim lẩm bẩm, bước vào nhà vệ sinh, để anh Im đứng đợi bên ngoài. Xong việc, ông bước ra, nhưng anh Im đã biến mất. Vừa kéo khóa quần, ông vừa ngơ ngác nhìn quanh.

“Cậu Im?” Ông gọi, giọng hơi run. Vẻ mặt ông Kim cứng lại. Cậu ta đi trước rồi sao? Nhưng sao có thể rời đi mà không nói gì? Ông gượng gạo gọi thêm lần nữa, mắt đảo quanh tìm kiếm, nhưng anh Im vẫn bặt tăm.

Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ ập đến. Cảm giác kỳ lạ ban đầu tan biến, nhường chỗ cho sự hoảng loạn khi ông nhận ra mình đang đơn độc trong không gian rộng lớn, tối tăm này.

Huýttttt—

Đột nhiên, một tiếng huýt sáo vang lên từ đâu đó. Ông Kim lo lắng nhìn quanh, rồi vội vã quay lại con đường cũ. Nhưng tiếng huýt sáo không ngừng, như bám theo từng bước chân. Ông bước nhanh hơn, nỗi sợ ngày càng dâng trào. Ông chắc chắn có ai đó đang đuổi theo mình. Khi gần đến rừng tre, ông gần như chạy thục mạng thì…

Huýttttt—

Tiếng huýt sáo lại vang lên. Ông Kim run rẩy bịt tai, hoang mang không biết âm thanh ấy phát ra từ đâu. Thở hổn hển, ông lao đến trốn sau bức tường rào, dựa lưng vào lớp đá mát lạnh có mái ngói, cố trấn tĩnh hơi thở. Một lúc sau, tiếng huýt sáo đột ngột ngừng hẳn.

Thở phào nhẹ nhõm, ông Kim từ từ ngẩng đầu lên.

“Hơ, hộc!”

Ông hít một hơi dài, rồi chết lặng. Có thứ gì đó đang nhìn xuống ông từ trên cao. Trên bức tường rào ngang vai người lớn, một bóng dáng đang ngồi xổm.

Dưới ánh trăng mờ ảo, kẻ lạ mặt khoác một chiếc áo choàng dài, nhưng bên trong lại mặc bộ đồ thể thao xanh đậm chẳng hề ăn nhập. Đầu đội chiếc mũ có mạng che mặt màu đen, khiến gương mặt hoàn toàn khuất dạng.

Ma, ma sao?

Với bộ dạng quái dị ấy, ông Kim bị nỗi sợ hãi vô hình bao trùm.

Run rẩy, ông vô thức lùi lại rồi vấp ngã. Cùng lúc, bóng người trên tường nhảy xuống đất. Hắn đáp xuống nhẹ nhàng, dang bàn tay to lớn ngang vai, rồi vẫy vẫy các ngón tay.

“Chào?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo