Hỏa Hồn - Chương 246

Ông Kim ngây người, chết lặng, đôi mắt dán chặt vào người đàn ông trước mặt.  

“Chào?”  

Một cơn gió bất chợt lùa qua, mang theo tiếng lá tre xào xạc cọ vào nhau. Vạt áo choàng đỏ thắm dài thướt tha tung bay trong gió, chiếc mạng che mặt màu đen khẽ lay động theo nhịp.  

“…”  

Một áp lực vô hình, khó tả bao trùm lấy ông Kim. Tựa như vừa đối diện với một con hổ dữ, chân tay ông cứng đờ, không thể nhúc nhích. Dù không thấy được khuôn mặt đối phương, ông vẫn cảm nhận rõ ánh mắt ấy đang chằm chằm nhìn mình. Ý nghĩ bỏ chạy thậm chí không kịp lóe lên trong đầu; nỗi sợ hãi và kinh hoàng tột độ đã khiến tâm trí ông hoàn toàn tê liệt. Từ bộ trang phục kỳ lạ đến việc người này xuất hiện tại một nơi mà người thường không thể đặt chân tới, tất cả đều toát lên vẻ bất thường, bí ẩn.  

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp cất lên từ phía sau chiếc mạng che mặt.  

“Coi như chưa thấy gì đi. Tôi sẽ để ông rời khỏi đây.”  

Khuôn mặt bị che khuất khiến ông Kim không thể nhìn rõ diện mạo người đó, nhưng người kia vẫn có thể quan sát ông từ bên trong. 

Qua cách hành xử, hắn đoán đây không phải là một pháp sư trừ tà. Nhìn phản ứng hoảng loạn, ông ta cũng không nghĩ người này là Quý tài, chắc chắn chỉ là một người thường chẳng liên quan gì đến Sở Narye.  

Đoàn chủ không có ý định làm hại người thường.  

“Thay vào đó…”  

Đoàn chủ chậm rãi bước một bước về phía ông Kim.  

“…Á, áaaaa!”  

Khoảnh khắc ấy, ông Kim giật mình bừng tỉnh. Mặt ông trắng bệch như không còn giọt máu, cơ thể run rẩy, ông lảo đảo đứng dậy. Tiếng hét bật ra từ cổ họng, ông lao đi, băng qua rừng tre, chạy thẳng về phía công trường như thể đang bị ai đó rượt đuổi. Những công nhân vừa nghỉ ngơi xong, chuẩn bị quay lại làm việc, sững sờ nhìn ông Kim lao tới trong trạng thái hoảng loạn. Thấy vẻ mặt bất thường của ông, trợ lý Choi lên tiếng hỏi.  

“Có chuyện gì vậy?”  

Ông Kim ôm chặt lấy trợ lý Choi, giọng run run đứt quãng.  

“Ở, ở đằng kia… có người lạ…”  

“Người lạ nào cơ?”  

Trợ lý Choi cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.  

“Mặc, mặc áo choàng dài…”  

Đúng lúc ấy, những ngọn đèn pha dựng thành hàng để chiếu sáng công trường đột nhiên phát ra tiếng ‘bụp’, rồi lần lượt nổ tung. Cả công trường chìm vào bóng tối dày đặc. Tiếng hét hoảng sợ của các công nhân vang lên, họ ôm đầu trong cơn hỗn loạn. Trợ lý Choi vội vàng trấn an, giọng nói lạc đi vì bối rối. 

“Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh!”  

Ầm ầm ầm!  

Một cơn cuồng phong lạnh buốt bất ngờ trỗi dậy từ đâu đó. Gió sắc như lưỡi dao, chặt đứt những cây tre bao quanh lối vào Trụ sở Gyeongju. Sức mạnh của cơn lốc cuốn tung các công nhân, khiến họ ngã nhào.  

Chỉ có trợ lý Choi vẫn trụ vững trước cơn gió dữ. Anh ta giơ tay che mặt, động tác như thể đang phòng thủ. Trong lúc cố giữ thăng bằng, một công nhân hoảng hốt hét lên.  

“Ở, ở đó kìa!”  

Ai đó run rẩy chỉ tay về một hướng. Theo ánh nhìn ấy, mắt trợ lý Choi mở to kinh ngạc. Trên mái Trụ sở Gyeongju đang xây dở, một nhóm người lạ xuất hiện.  

Tổng cộng có sáu người.  

Họ mặc trang phục đồng nhất, như được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Tất cả đều khoác áo choàng đen, đội mũ che mặt, dù vóc dáng mỗi người lại khác nhau.  

Nơi này đã được dán bùa bất xâm để ngăn tà khí và ma quỷ xâm nhập, vậy nên những oán quỷ tầm thường không thể lọt vào. Hơn nữa, nếu chỉ là tạp quỷ hay oán quỷ, người thường như các công nhân sẽ không thể nhìn thấy. Thế nhưng, ánh mắt của mọi người tại đây đều đổ dồn về nhóm người áo đen ấy.  

Chỉ có một khả năng duy nhất.  

Ngay khi nhận ra đối phương là Linh quỷ, một cái tên lóe lên trong đầu trợ lý Choi.  

“…Bích Tà Đoàn?”  

Khuôn mặt anh ta tràn ngập kinh ngạc. Dưới ánh trăng bàng bạc, sáu bóng người đứng trên mái hiên, nhìn xuống dưới mà không để lại bất kỳ cái bóng nào trên mặt đất. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chắc chắn là Bích Tà Đoàn – cái tên anh ta chỉ từng nghe qua những lời đồn đại.  

Tại sao Bích Tà Đoàn lại xuất hiện ở đây?  

Đúng lúc đó, một kẻ bước ra từ giữa đám người trên mái nhà cao.  

Khác với những Linh quỷ mặc áo choàng đen, người này khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ duy nhất, nổi bật giữa đám đông. Trợ lý Choi chợt có một linh cảm mãnh liệt. Kẻ đó chính là thủ lĩnh của Bích Tà Đoàn. Có nhiều tin đồn rằng Đoàn chủ là một ông già lưng còng hoặc một gã khổng lồ vạm vỡ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt chứng kiến. Chỉ nhìn vóc dáng, đó là một người đàn ông trưởng thành.  

Đoàn chủ đứng phía sau các Linh quỷ, cố ý giấu đi cái bóng của mình. Hắn dừng lại ở khoảng cách chừng ba bước, khiến trợ lý Choi không thể nhìn thấy đôi chân hắn.  

Rồi Đoàn chủ khuỵu gối, ngồi xổm xuống, ánh mắt quét quanh công trường.  

“Một, hai, ba, bốn… Tổng cộng mười bốn người.”  

Hắn lẩm bẩm một mình, dùng ngón tay đếm từng người hiện diện.  

“Bắt đầu thôi chứ?”  

Một Linh quỷ đứng cạnh khẽ lên tiếng. Đoàn chủ lặng lẽ gật đầu.  

Đã đến lúc mỗi người thực thi nhiệm vụ của mình.  

Người đầu tiên hành động là Heukje.  

Heukje sở hữu khả năng thao túng giấc mơ và ẩn mình trong bóng tối. Anh ta dang rộng hai tay, khiến bóng của tòa nhà lan rộng trên mặt đất. Mặt đất dần nhuộm đen, như mực loang ra khắp nơi. Hiện tượng kỳ lạ ấy khiến các công nhân kinh hãi cúi xuống nhìn dưới chân mình.  

“C, cái này là cái gì…”  

Tiếp theo là Hyungwoon, kẻ có vóc dáng to lớn nhất. Hắn ta vỗ mạnh hai tay.  

Đợi Heukje thi triển xong năng lực, Hyungwoon vỗ tay, và từ mặt đất đen kịt, những hình thù kỳ dị bắt đầu ngoe nguẩy trồi lên. Đó là những người lính được tạo ra từ bã rượu từ đêm qua, theo lệnh của Đoàn chủ. Số lượng của chúng đúng bằng số người ở công trường. Chúng lao tới, giữ chặt từng người, siết cổ họ từ phía sau, khiến họ không thể cử động. Trợ lý Choi thốt lên một tiếng kinh ngạc, cố vùng vẫy thoát ra.  

Người thứ ba là một Linh quỷ nhỏ bé đứng cạnh Đoàn chủ. Hắn cúi xuống, thì thầm.  

“Vậy thì, lần này để Yeonok thử xem sao?”  

Đoàn chủ nói gì đó rất khẽ với Yeonok, đủ để trợ lý Choi không thể nghe thấy. Hắn nhẹ nhàng kéo Yeonok vào lòng, thì thầm âu yếm vào tai cậu bé. 

“Cứ làm như đã luyện tập thôi.”  

“Vâng!”  

Yeonok gật đầu mạnh mẽ, đặt cây huyền cầm đeo trên lưng xuống đất. Cậu bé kẹp que gảy giữa các ngón tay, vào tư thế sẵn sàng chơi đàn. Khi Yeonok chuẩn bị tấu nhạc, Đoàn chủ thản nhiên bịt tai lại. Các Linh quỷ khác cũng làm theo, như thể họ đã đoán trước điều gì sắp xảy ra.  

Ting, tang…  

Tiếng nhạc vang lên.  

Từ đầu ngón tay Yeonok, những giai điệu buồn thảm, rùng rợn trỗi dậy. Ngay khi âm thanh lan tỏa, khuôn mặt các công nhân méo mó trong đau đớn. Trước mắt họ, cảnh địa ngục hiện ra rõ mồn một. Những ký ức đau thương, như khoảnh khắc mất đi người thân yêu, tái hiện sống động như những thước phim.  

Các công nhân giãy giụa, gào thét. Máu bắt đầu chảy ra từ mắt và mũi họ. Họ muốn bịt tai, nhưng những tên lính bã rượu ôm chặt từ phía sau khiến họ bất lực.  

Không khác gì một màn tra tấn.  

Gân xanh nổi lên trên thái dương trợ lý Choi. Khác với những người thường chỉ biết chịu đựng, anh ta dường như đang cố chống cự. Khi tiếng nhạc kết thúc, tất cả mọi người, trừ trợ lý Choi, đều bất tỉnh. Họ ngã gục xuống đất, và những tên lính bã rượu cũng tan biến vào lòng đất.  

“Tôi không hiểu tại sao các người lại làm chuyện này.”  

Trợ lý Choi gắng giữ bình tĩnh, cất tiếng nói.  

“Nhưng chắc chắn các người sẽ phải hối hận.”  

Là người duy nhất còn tỉnh táo, anh khó nhọc đưa tay vào trong áo.  

Phải nhanh chóng lấy bùa…

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.  

“Đừng động đậy.”  

Vai anh ta cứng lại.  

“Mạng của ngươi sẽ không còn đâu.”  

Trợ lý Choi khẽ liếc mắt. Một lưỡi kiếm sắc lạnh kề sát cổ anh ta, kẻ đó đã lặng lẽ tiếp cận từ lúc nào không hay. Paehyeon đang chĩa kiếm vào anh ta từ phía sau.  

“Đám người kia chỉ là người thường, đừng động vào họ.”  

Paehyeon cười khẩy.  

“Ngươi còn có thời gian để lo cho người khác, thật đáng khâm phục.”  

Paehyeon dùng sống kiếm đánh mạnh vào gáy trợ lý Choi. Anh ta phun máu, ngã về phía trước. Đoàn chủ nhảy xuống từ mái nhà. Paehyeon đưa thanh kiếm trong tay cho hắn. Đoàn chủ hơi cúi người, cắm mạnh thanh trường kiếm xuống đất.  

“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh đâu.”  

Đoàn chủ nhìn xuống trợ lý Choi đang nằm dưới đất, chậm rãi nói.  

“Nhưng tôi có một việc muốn nhờ anh.”  

Hắn chống tay lên chuôi kiếm, ngồi xổm xuống.  

“Hãy đến gặp Sở trưởng Narye và chuyển lời này giúp tôi.”  

Khi cái tên Sở trưởng Narye được nhắc đến, trợ lý Choi đang nôn ra máu giật mình ngẩng lên. Đoàn chủ chắp tay sau lưng, từ tốn cúi đầu. Trợ lý Choi cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự kinh hãi trong mắt anh ta không thể che giấu. Đoàn chủ ghé sát miệng vào tai anh ta, thì thầm bằng giọng trầm thấp.  

“Nói rằng chúng ta hãy bắt đầu khai chiến.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo